“Ta đi ra ngoài hít thở không khí một chút!” Một cô gái đột nhiên lao ra từ phòng đối diện, cười đến không thở được, nhìn thấy Thích Thiếu Thương đang sửng sốt, lập tức dừng lại đánh giá hắn. Bị ánh mắt nàng nhìn chòng chọc thực không thoải mái, Thích Thiếu Thương ho khan.
“Tử Yên cô nương ở đâu?” Nghe hắn hỏi vậy, cô gái kia sắc mặt nhất thời trở nên u ám, lạnh nhạt bĩu môi hất mặt về phía phòng bên cạnh, vén màn đi vào.
Lòng căng thẳng, Thích Thiếu Thương do dự đứng ngoài cửa. Cuối cùng, hắn cũng nhẹ nhàng theo lan can nhảy lên nóc nhà nhìn vào bên trong. Trong phòng bày biện thực tinh xảo, không có cảm giác dung tục của thanh lâu. Trên bàn là lư xông hương trầm, bên cạnh bày một cây đàn cổ lịch sự tao nhã, nhìn cứ cảm thấy quen mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: cây đàn kia và đàn của Cố Tích Triều, từ hình dạng đến màu sắc đều giống nhau như đúc, chỉ có hoa văn đơn giản hơn một chút. Bức màn mỏng manh phớt hồng rủ xuống đất, bên trong thấy thấp thoáng một người đang nằm. Đang lúc Thích Thiếu Thương thầm trách mình rình mò xem nữ nhân người ta ngủ, thì một bóng thanh sam đột ngột xuất hiện. Cố Tích Triều bước vào phòng, đặt một chiếc hộp đỏ thẫm lên bàn, thanh âm rất khẽ nhưng vẫn làm người trên giường tỉnh lại.
“Ai?”
“Tử Yên, là ta.” Cố Tích Triều đáp lại.
“Công tử!” Trong giọng nói không giấu được vui mừng, nữ nhân trên giường ngồi bật dậy, vén rèm. Trên người nàng chỉ khoác áo vải mỏng, thấy được cái yếm đỏ thêu hải đường cẩm tú bên trong, váy dài xanh nhạt, tóc mây đen nhánh xõa xuống, bay phấp phới nơi đầu vai. Thích Thiếu Thương cuống cuồng dời mắt, Cố Tích Triều đã đi đến bên giường đỡ lấy nàng.
“Tử Yên, đừng đứng lên, bệnh vừa mới đỡ, đừng để bị lạnh.” Cố Tích Triều thanh âm ôn nhu như thế, khiến lòng Thích Thiếu Thương ẩn ẩn đau, lại chỉ có thể nhẫn nhịn dằn xuống.
“Đừng bận tâm, ta nằm cả ngày, rất chán.” Nhẹ nhàng tựa vào vai Cố Tích Triều, như si như mê nhìn y. Lúc này mới nhìn rõ diện mạo kia, làn da trắng nõn, nét tiều tụy trên khuôn mặt lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp diễm lệ của nàng: chân mày lá liễu tú lệ, đôi mắt ẩn tình, mũi cao thẳng có nét cương nghị của nam nhân, miệng nhỏ nhắn hơi dẩu ra, nét nghịch ngợm đáng yêu lại phảng phất vẻ thẹn thùng khi vừa tỉnh ngủ. Thích Thiếu Thương thừa nhận, nàng rất đẹp, thậm chí Tức Hồng Lệ nếu thấy nàng còn có chút ghen tị. Vãn Tình ôn nhu động lòng người, Tiểu Ngọc thanh tú đáng yêu, hai vẻ đẹp hài hòa kết hợp trên người nàng, khiến người ta không khỏi cảm khái, nàng chính là nữ nhân hoàn hảo nhất trên thế gian đi!
Cố Tích Triều dường như rất thoải mái, một tay vòng qua thắt lưng nàng, tay kia nâng mái tóc dài lên khỏi vai, khoác áo ngủ trắng ngà bên cạnh lên người nàng, lại nhẹ nhàng thả mái tóc xuống, ánh mắt ôn nhu, cưng chìu. Thích Thiếu Thương cảm thấy móng tay đang bấm vào lòng bàn tay mạnh đến tướm máu.
“Công tử không cần mỗi ngày đều đến thăm Tử Yên, người còn có chuyện riêng phải làm.”
“Chuyện của ta có thể gác qua một bên, trên thế giới này không có ai quan trọng hơn nàng!” Khẽ tựa cằm lên trán nàng, ngón tay thon dài của Cố Tích Triều mân mê nơi mái tóc đen nhánh, tựa hồ đang trầm tư ở nơi nào đó mịt mù xa xăm.
Thích Thiếu Thương lòng đau như cắt, không muốn nhìn thêm, hai tay cứng nhắc khép mái ngói lại, tiếng thì thầm ôn nhu của hai người trong phòng dần dần nhạt nhòa, cuối cùng không còn nghe thấy. Thì ra, Thiết Thủ không lừa mình! Lồng ngực đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, Thích Thiếu Thương lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã quỵ! Một đôi tay kịp thời đỡ lấy hắn, ôm ngang người phim thân bay khỏi nóc nhà. Thích Thiếu Thương không còn sức lực, cũng không muốn mở mắt ra nữa.
Thiết Thủ bưng một chén thuốc vào phòng. Thích Thiếu Thương đã tỉnh, phải nói là, vốn chưa hề ngủ! Thất thần nhìn nóc nhà, đôi mắt thật to đã không còn nét rạng rỡ như trước nay.
“Thích huynh, uống thuốc.”
Thích Thiếu thương hướng mắt về phía Thiết Thủ, bứt rứt cắn môi, trở người không nói lời nào.
“Thích huynh, huynh đang trách ta?” Thiết Thủ đặt chén thuốc xuống.
Không có phản ứng, Thích Thiếu Thương vẫn như cũ khoanh tay nhìn lên trần nhà. Thiết Thủ hít sâu một hơi, đi ra khỏi cửa, còn nói vọng lại: “Vết thương của Vô Ảnh chưởng không nhẹ, huynh vẫn nên uống thuốc đi.”
Thích Thiếu Thương thâm tâm hỗn loạn, hắn không ngừng sắp xếp những mảnh hồi ức vỡ vụn lại, cứ cảm thấy sự tình kia vốn không phải là sự thật, mà chỉ là một cơn ác mộng đến mỗi đêm, khi tỉnh lại sẽ không tiếp tục giày vò hắn nữa. Vì thế, Thích Thiếu Thương trùm chăn lên mặt, nhưng sao có thể ngủ được đây? Trằn trọc hồi lâu, rốt cuộc Thích Thiếu Thương cũng tung chăn ngồi dậy, nhìn chén thuốc trên bàn vẫn nghi ngút khói, ngẩn người ra.
Sáng sớm, đám tiểu bộ khoái đã tập luyện trong sân, hô khẩu lệnh ầm ầm vang dội cả Lục Phiến Môn. Thích Thiếu Thương nặng nề khép cửa sổ lại, xách kiếm ra khỏi phòng.
“Phụ thân, người xem! Chữ viết của con đẹp không?”
Lúc Thích Thiếu Thương đi ngang qua thư phòng, nghe thấy thanh âm của Ngọc Tuệ nhi thoảng qua. Thích Thiếu Thương thậm chí không nghiêng đầu nhìn một chút. Hắn biết người nọ đang ở bên trong, người mà cho đến ngày hôm qua còn khiến hắn nghĩ đến không ngừng. Ngọc Tuệ nhi mặc áo đỏ ngắn cũn cỡn nhón chân đứng trên ghế, thanh y hoàng sam thư sinh hơi hơi cúi người, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay non nớt di chuyển trái phải, trên giấy trắng, từng nét chữ xinh đẹp xuất hiện dưới ngòi bút lông —— bức tranh tuyệt mỹ trước mắt có thể khiến người ta cảm động đến rơi lệ, chỉ tiếc Thích Thiếu Thương lúc này không có nửa phần dũng khí đi thưởng thức. Trong một đêm, có cái gì đó đã thay đổi. Thì ra, cho tới bây giờ, hắn vẫn không thực sự xem Ngọc Tuệ nhi là nữ nhi của Cố Tích Triều! Hiện tại, nếu Thiết Thủ nói cho hắn biết, Ngọc Tuệ nhi là do Vãn Tình sinh ra, hắn sẽ vui mừng biết bao. Vì sao đây không phải là sự thật? Thì ra, cái hố ngăn cách giữa hắn và Cố Tích Triều không chỉ có Vãn Tình!
“Phụ thân, con không muốn viết chữ, chúng ta đi tìm thúc thúc chơi đi!” Tiếp theo là tiếng bước chân chạy thình thịch trên sàn nhà.
Thích Thiếu Thương vội nép vào một bên, lại vừa lúc bị Ngọc Tuệ nhi phát hiện.
“A? Thúc thúc!” Chạy nhào tới ôm chân không để cho Thích Thiếu Thương đi. Cố Tích Triều đứng cạnh cửa, mày nhíu lại như có điều suy nghĩ, lặng lẽ nhìn hai người.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc, khiến Thích Thiếu Thương không thể cự tuyệt. Hắn nhìn những nét của Cố Tích Triều trên mặt nó. Câu nói của Thiết Thủ lại vang vọng trong đầu: “Nó là con của Cố Tích Triều và một nữ nhân khác!” Thanh âm càng lúc càng lớn dần, đầu hắn càng lúc càng đau đớn, mặt hắn dần trở nên trắng bệch, vặn vẹo, dữ tợn đáng sợ.
Bên tai vang lên một tiếng kêu sợ hãi: “Thiếu Thương!”
Tiếng thét đập thẳng vào màng tai, đau đến chấn động, nhưng tai hắn đã mất đi thính giác, trong tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn. Cố Tích Triều quỳ xuống trên mặt đất xoa xoa trán Ngọc Tuệ nhi bị va vào tường đến bầm tím. Mắt như hùng ưng phẫn nộ, lại ẩn ẩn vài tia kinh ngạc, nhìn Thích Thiếu Thương trừng trừng. Truy Mệnh nghe được tiếng khóc chạy lên, ôm Ngọc Tuệ nhi không ngừng dỗ dành. Cố Tích Triều đứng bật dậy, thanh sam tung bay, tay đã rút về bên hông tìm tiểu phủ…
Thích Thiếu Thương không hề cử động, chăm chăm nhìn Ngọc Tuệ nhi trong lòng Truy Mệnh: trên trán rướm vài tia máu, trên khuôn mặt nước mắt còn chưa khô, ánh mắt ngấn lệ càng thêm trong suốt, Ngọc Tuệ nhi dựa vào đầu vai Truy Mệnh, sợ hãi nhìn Thích Thiếu Thương. Nó còn quá nhỏ để hiểu nguyên do của biến cố này!
Thần Khốc Tiểu Phủ đã ở trong tay. Xương ngón tay nắm chặt tiểu phủ đến trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn ném ra không được. Bởi vì, Cố Tích Triều nhìn thấy trong mắt Thích Thiếu Thương một cảm giác mãnh liệt y chưa từng gặp qua —— tuyệt vọng!