Một đám người vừa cười nói vừa chen chúc đẩy hắn, khiến Thích Thiếu Thương mặt nhăn mày nhíu. Hắn không thích bị người khác xô đẩy, xoay người tránh né, lại phát giác vạt áo bị ai đó nắm lại. Cúi đầu nhìn xuống, là một tiểu cô nương đang túm lấy mép áo hắn, vóc dáng bé nhỏ, vẻ mặt bất lực giữa dòng người xuôi ngược. Thích Thiếu Thương mới vừa giữ chặt bàn tay nhỏ xíu thì một bàn chân bước đến suýt giẫm lên người tiểu cô nương. Thích Thiếu Thương nhanh chóng xoay người ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, đồng thời đẩy người đàn ông kia ra. Một tay che đầu đứa nhỏ, tay còn lại tả xung hữu đột, khó khăn lắm mới thoát khỏi dòng người, hắn nhẹ nhàng thở phào. Lại nghe trên đầu vai tiếng thút thít, thì ra là tiểu cô nương đang khóc. Dưới ngọn đèn yếu ớt, hắn nhìn khuôn mặt tròn tròn đáng yêu đang chan chứa nước mắt, thân mình bé xíu co lại.
“Tiểu cô nương, con làm sao vậy?”
“Phụ thân, con muốn phụ thân!” Tiểu cô nương nghẹn ngào, nhưng thanh âm lại rất ngọt ngào, trong trẻo.
“A, con không tìm thấy phụ thân đúng không? Thúc thúc dẫn con đi tìm phụ thân được không?” Thích Thiếu Thương trong lòng dâng lên một cảm giác mãnh liệt muốn được bảo hộ che chở cho đứa nhỏ.
Tiểu cô nương ngừng nức nở, lăng lăng nhìn Thích Thiếu Thương. Ánh sáng từ hoa đăng phản chiếu trong đôi mắt sáng ngời kia, khóe miệng tự nhiên nhếch lên, hai lúm đồng tiền lập tức xuất hiện trên cái má tròn tròn phúng phính. Thích Thiếu Thương bỗng thấy lòng mình xao động, tay sờ lên bím tóc của đứa nhỏ. Tiểu cô nương đá chân hắn, ý muốn leo xuống, Thích Thiếu Thương buông đứa nhỏ ra, mới phát hiện nó chỉ cao đến đầu gối hắn, mà lại đang loạng choạng thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Nhanh chóng ngồi xuống đỡ lấy thân người đứa nhỏ: “Vẫn là thúc thúc ôm con đi, con đứng không vững đâu!”
Tiểu cô nương lại không nghe theo, bàn tay bé xíu đẩy bàn tay to lớn của hắn ra: “Không cần, phụ thân nói không thể để người lớn bế, phải tự mình nhớ đường đi!”
Nghe lời nói “oanh liệt” như vậy phát ra từ cái miệng nhỏ non nớt, Thích Thiếu Thương phì cười, tiểu tử kia còn mơ hồ không biết nên đi đâu đi! Hắn cười đặt đứa nhỏ lên đầu gối, “Nhưng mà, cứ theo đường mà con nhớ, khi nào chúng ta mới có thể tìm được phụ thân con?”
Tiểu cô nương không nói, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, ánh mắt đảo tới đảo lui, sau đó đem cánh tay nhỏ xíu cố gắng ôm cổ Thích Thiếu Thương: “A… Vậy được rồi, trước hết thúc cứ bế con đi, đợi khi tìm được phụ thân, thúc cứ nói cho người biết là thúc muốn bế con!”
“Được!” Thích Thiếu Thương cười rộ lên, nhéo nhéo cái mũi non nớt, đi về phía trước.
“Nhưng mà chúng ta đi đâu tìm phụ thân con?” Thích Thiếu Thương lúc này mới nhớ ra bản thân hắn cũng không biết phải đi hướng nào tìm người đây.
“Không biết!” Tiểu cô nương nhìn hắn, trên mặt cũng mờ mịt.
“Con lạc ở đâu?” Đáp lại hắn vẫn là cái lắc đầu.
“Vậy nhà con ở đâu?” Thích Thiếu Thương nhức đầu.
“Không biết!”
Thích Thiếu Thương xoa trán, nhỏ như vậy không nhớ được nhà ở đâu cũng bình thường thôi, đành phải nhờ vào vận may rồi.
“Con tên gì?”
“Không biết!”
“A?”
“Hắc hắc ~” Tiểu cô nương cười đến ngửa tới ngửa lui, lộ ra hàm răng trắng tinh. Cái bụng bé xíu suýt chút nữa trượt ra khỏi cánh tay Thích Thiếu Thương, khiến hắn sợ tới mức ôm chặt lấy đứa nhỏ trong lòng mình.
“Không được cười! Còn cười nữa sẽ mặc kệ con ở đây muốn làm gì thì làm!”Thích Thiếu Thương làm bộ tức giận. Đứa nhỏ này mà lăn qua lăn lại vài cái nữa hắn sẽ không chịu không nổi nữa. Hắn chưa bao giờ có kinh nghiệm bế con nít, lỡ khiến con nhà người ta té xuống đất thì phải làm sao a?
Tiểu cô nương nhìn ngã tư đường. Người xem hoa đăng đã về gần hết, xung quanh vắng vẻ đến dọa người. Thấy thế, miệng liền mếu, mắt ngân ngấn nước.
“A, đừng khóc đừng khóc, thúc thúc đùa con thôi!”Thích Thiếu Thương vội dỗ đứa nhỏ. Hắn không có cách nào đối mặt với nước mắt nữ nhân, Tức Hồng Lệ còn khuyên không được, đừng nói chi đứa nhỏ này a.
Hàm răng trắng đáng yêu lại lộ ra: “Con cũng là đùa với thúc thôi! Hắc hắc…”
Thích Thiếu Thương hoàn toàn bị đánh đánh bại, la lên “Đi thôi!”, đoạn nhấc bổng đứa nhỏ lên, tiếng cười trong trẻo vang vọng trên ngã tư đường vắng lặng.
Mỗi lần thấy ngôi nhà nào còn sáng đèn, Thích Thiếu Thương đều đến gõ cửa: “Xin hỏi đây có phải tiểu hài tử nhà này?” Cơ hồ mọi người đều mệt mỏi lắc đầu, nhưng sau đó nhìn thấy tiểu cô nương thì nhãn tình lại lập tức sáng lên, thân thiết vuốt vuốt khuôn mặt tròn trĩnh, sờ sờ bím tóc nhỏ. Tiếc là, đúng lúc Thích Thiếu Thương thở phào như trút được gánh nặng, định đem đứa nhỏ giao cho họ, người ta lại ngượng ngùng lui về: “Tiểu hài tử xinh đẹp như vậy, để thất lạc thật đáng tiếc, người nhà nhất định đang rất lo lắng đi!”
“A? Ngươi không phải cha đứa nhỏ này?” Thích Thiếu Thương hận không thể xông tới đánh người, nhưng nghĩ lại cũng tự trách mình rất ngốc, đứa nhỏ này nếu gặp được cha mẹ lẽ nào lại không nhận ra? Tiểu cô nương vẫn nằm yên trong ngực ngươi, đôi mắt không hề chớp a! Người nọ còn muốn nựng hai má tiểu cô nương, Thích Thiếu Thương liền xoay người đi: “Không được tùy tiện sờ con nhà người ta!”
Dọc đường càng nghĩ càng cảm thấy mình quá ngu ngốc, không phải đang muốn đi Lục Phiến Môn sao? Mà chuyện gà mất mèo lạc chính là chức trách của bọn họ, giao cho bọn họ là xong!
Vỗ vỗ trán, cúi đầu lại phát hiện đứa nhỏ trong lòng đã ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn nép chặt vào lồng ngực hắn như muốn tìm một chút ấm áp. Nắm bàn tay nhỏ bé đã rất lạnh, thấy sương đêm đã xuống từ lâu, Thích Thiếu Thương vội cởi áo choàng xuống quấn lấy người đứa nhỏ. Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn không khỏi rét run, thời tiết lạnh như thế chỉ sợ chính hắn cũng chịu không nổi, chi bằng tìm khách điếm ở tạm trước, rạng sáng ngày mai hãy đi Lục Phiến Môn.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, Thích Thiếu Thương gọi tiểu nhị đưa nước ấm tới, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt cùng hai tay tiểu cô nương, sau đó đem đứa nhỏ đặt lên giường. Vừa rồi bên ngoài quá tối, hiện tại mới nhìn rõ bộ dáng của nó: Khuôn mặt tròn tròn trắng trẻo, má hồng nhuận, lông mi thật dài khẽ lay động theo từng nhịp thở, cái miệng nhỏ nhắn đang ngủ bĩu ra, dường như phảng phất nét không hài lòng. Tóc đen nhánh, thắt thành hai bím, vấn bằng dây lụa hồng. Tiểu cô nương mặc chiếc áo ngắn đỏ tươi thêu hoa vàng, càng tôn lên màu da trắng nõn, thanh lệ đáng yêu. Trên cổ cô bé đeo một cái túi vải màu vàng, tinh xảo dễ thương. Hắn nhịn không được cầm lên nhìn kỹ, túi may bằng tơ lụa, trên mặt thêu rồng bay phượng múa cùng hoa văn mẫu đơn. Thích Thiếu Thương dù chưa từng làm quan trong triều, nhưng cũng biết đây là vật quý trong cung, chắc là thiên kim tiểu thư của vọng tộc quan lại!
“Phụ thân!” Nhướng mày, tiểu cô nương đang ngủ bỗng nhiên khóc thành tiếng. Thích Thiếu Thương vội nằm ở bên giường nắm lấy bàn tay bé xíu kia. “Phụ thân!” Thân mình nho nhỏ lật lại, nép vào lồng ngực hắn, đến khi dính chặt lấy hắn mới chậc lưỡi mà yên tâm ngủ. Hắn nhìn đứa nhỏ đến xuất thần, trong thâm tâm len lỏi một cảm giác thương yêu, trìu mến cọ cọ đầu nó, kéo chăn đắp qua người.
Mệt quá a ~~
Đường thật dài, đi thế nào cũng không đến nơi, Thích Thiếu Thương cố gắng muốn nhấc chân đi tiếp, lại cảm giác như có người cứ đẩy mình ra phía sau. Hắn thấy nhồn nhột nơi chóp mũi, mở mắt ra: tiểu tử kia đang cầm bím tóc chọc chọc vào mũi hắn, môi hồng mím lại, cười ngặt nghẽo, lại nhìn chính mình, vẫn như cũ dựa vào bên giường, khó trách trong mộng cố gắng cách mấy cũng không đi được. Thấy hắn tỉnh, tiểu tử kia ngẩn người, chu cái miệng nhỏ, Thích Thiếu Thương phó thác cho trời nhắm mắt lại, một dòng chất lỏng lành lạnh chảy từ trên mặt hắn vào miệng!!!
“Hay cho tiểu bại hoại, sáng sớm đã cho ta uống nước miếng của con rồi!” Xoay người ôm cổ tiểu tử kia, ra sức thọt lét, bên tai là tiếng cười khanh khách, cứ vậy mà quên hết sầu muộn tích tụ bao nhiêu năm qua…
Bế tiểu cô nương xuống đại sảnh, đúng giờ điểm tâm. Đặt đứa nhỏ lên trên cái ghế còn cao hơn nó, Thích Thiếu Thương ngồi xuống đối diện. Tiểu cô nương tinh thần tốt lắm, chân cẳng cứ đong đưa chực chạy đi.
“Không được lộn xộn, coi chừng té!” Thích Thiếu Thương hù dọa.
Tiểu cô nương một khắc bất động, sau đó lại nhìn hắn, khóe môi nhếch lên, nét cười vô tội. “Ách…”
Thích Thiếu Thương đưa một cái bánh bao hấp cho đứa nhỏ: “Con tên gì?” Tuy rằng còn nhỏ, cũng không thể gọi nó là “Ách” chứ?
“Ngọc Toái (ngọc nát)!” Tiểu cô nương không lấy bánh bao hắn đưa, tay nhón lấy một cái bánh đậu xanh bỏ vào miệng.
“Ngọc Toái?” Thích Thiếu Thương suýt chút bị nghẹn bánh bao, “Sao không gọi là Ngõa Toàn (ngói lành)?” Trình độ văn hóa của phụ thân đứa nhỏ này thật tệ a!