Giọng kể chuyện văng vẳng trong đầu, sau đó là những lời nhắc nhở.
" Con người trên đất liền đều là những kẻ khác biệt, chẳng bao giờ hòa hợp được với nhân ngư...
Nhất định phải nhớ không được đem lòng tin tưởng con người, nhất là đàn ông ".....
Dưới lòng biển sâu bạt ngàn, muông cá nô đùa trong những rãnh san hô đẹp đẽ đột ngột chuyển hướng vây quanh một mỹ nhân ngư với giao đuổi bảy màu lấp lánh đứng trước một tảng đá cực to.
Mái tóc dài lả lướt trong lòng nước bồng bềnh, tóc mái của cô theo kiểu dáng Hime, đôi mắt hạnh to tròn long lanh đẹp hơn cả lòng nước xanh biếc, phía đuôi mắt còn đính thêm hạt ngọc li ti làm điểm nhấn.
Môi anh đào đỏ hồng, nét mặt ngây ngô đơn thuần, nước da trắng muốt nổi bật nhất trong địa cung yên tĩnh.
Vách đá khắc tên những trưởng lão đã mất đang được cô đặt từng đóa san hô thăm viếng.
Thân là một công chúa nhân ngư sắp đủ tuổi trưởng thành, Linh Lan ghi nhớ rất rõ câu chuyện cổ tích thảm kịch truyền lại qua nhiều đời từ miệng các trưởng lão.
Hàng trăm năm qua cô luôn ngoan cường tránh né vô số con thuyền, dù có nhân loại bị rớt chết đuối trong biển cô thấy cũng không cứu, rất nhiều lần chứng kiến mấy chục vương tử anh tuấn đều làm mồi cho cá.
" Linh Lan công chúa! "
Giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền trong dòng nước.
" Bà bà! "
Cô phản ứng nhanh nhẹn phẩy tay bơi nhẹ qua chỗ bà lão, là người chăm nom cô từ lúc vừa sinh ra đã mất đi mẹ.
Hôm nay biển động gió to, từng đợt sóng đang nhấn chìm những con thuyền của con người, bà lão đưa theo Linh Lan trồi lên mặt nước chứng kiến những con người ấy chết thảm, muốn cô ghi nhớ thật kĩ những lời dặn dò.
" Nhân loại có cái gì tốt?
Sinh lão bệnh tử, như thế nào có thể xứng đôi cùng nhân ngư chúng ta?
Chúng chỉ toàn đem đến đau thương cho ta! "
Lão bà ngân cao giọng trong chữ, đôi mắt đầy nếp nhăn đăm đăm ra những con tàu chìm dần trong lòng nước.
Tiếng hét thảm thiết vang lên trong mưa bão, Linh Lan rất chăm chú ghi nhớ.
" Đúng thế, chính là như vậy!
Chúng không xứng với nhân ngư chúng ta! "
Bà ta vuốt tấm lưng nuột nà của Linh Lan, dạy bảo cô, ghim sâu vào não cô những ý nghĩ ghét bỏ con người.
" Đàn ông nhân loại hoa tâm giả dối, có điểm nào đáng giá để chúng ta vì họ mà phải đổi tính mạng? "
" Đúng đúng! " Linh Lan gật đầu lia lịa.
" Tiểu công chúa, người ngàn vạn lần không được để con người mê hoặc đấy! "
Giọng nói nhấn mạnh, bà lão xoắn xoắn ngón tay vào tóc cô, vuốt vuốt lên đầu gắn đầy trân châu lấp lánh, ngầm bắt cô ghi nhớ.
Tay mềm gắt gao vo thành cuộn, mắt hạnh híp nhẹ kiên định, nói.
" Được được! Ta sẽ không bao giờ để chúng mê hoặc "
Lão bà cười tươi rất hài lòng, công sức dậy dỗ tiểu công chúa thay cho hoàng hậu không uổng phí.
Mấy năm sau, vua cha của Linh Lan cũng qua đời, anh trai Linh Tửu lên ngôi, cô thân là công chúa thành niên được chỉ hôn ước với Hoàn Lăng.
Ở trên đảo hắn là nhân ngư giống đực có bề ngoài cường đại nhất, cũng chỉ có hắn đủ xứng đôi với người hoàn mỹ như cô.
Tất cả mọi người ai nấy đều ca ngợi đôi trẻ, cùng nhau tiên đoán kết cục tốt đẹp sau này.
Đáng tiếc, cô phòng bị đàn ông nhân loại, nhưng lại bỏ qua phụ nữ. Thực bất hạnh, vị hôn phu của cô thế nhưng lại yêu một công chúa nhân loại của Lục Âu quốc.
Năm ấy cô gái đó bị trầm thuyền, sau đó hôn phu của cô cứu được, vừa gặp đã để mắt tới cô ta, hai người dần nảy sinh tình yêu, từ chối mối hôn sự đã định sẵn với Linh Lan.
Biết tin, dưới đáy biển cô không khóc được, chỉ có ban đêm cô mới ngồi trên tảng đá ngầm trên mặt biển thương tâm rơi lệ.
" Tại sao chứ? Hic...
Ta có chỗ nào không tốt?
Sao lại yêu cô ta chứ? "
Tiếng nói của cô rất êm tai, tiếng khóc * thút thít * cũng thực dễ nghe, thanh âm theo gió biển trôi dạt dần dần biến thành khúc ca đượm buồn, nước mắt hoá thành trân châu quý giá, từng viên rơi vào trong nước.
Nhân ngư có một năng lực đặc biệt, đó là nước mắt có thể hóa thành những viên trân châu quý giá nhất trong biển cả, cô là công chúa, nước mắt biến thành trân châu lại càng đẹp đẽ và quý giá hơn nhân ngư bình thường, màu sắc của những viên trân châu hệt với giao đôi của cô, bảy màu lấp lánh.
Tiểu công chúa vừa qua lễ trưởng thành, nhan sắc mĩ miều bậc nhất đại dương và châu lục, không có một thiếu nữ nào có thể so bì, thế nhưng vị hôn phu vẫn vì thứ gọi là tình yêu mà đánh rơi cô.
Linh Lan khóc kịch liệt, đuôi cá bảy màu kẹp ngọn đinh ba đã ăn cắp từ anh trai run lên quay cuồng trong nước trút uất ức.
Tiếng khóc nhân ngư khiến các đội tàu chững lại mê ly lắng nghe.
Ngọn đinh ba trong đuôi cô tạo lên áp lực quá lớn dưới nước, khiến các thuyền loạng choạng va vào nhau, tiếng thét lên chói tai, có người ngã xuống nước. Tiếng động lớn này làm Linh Lan bừng tỉnh...
" Không xong rồi! "
Nhất thời, tiểu công chúa quên mất lời dặn nhanh chóng bơi tới cứu người, trong không gian mặt biển mông lung tràn ngập sương khói rúng động một hồi, bây giờ đã gió êm sóng lặng.
Cô đem người đã cứu được đặt lên bãi cát, bởi vì hắn chìm xuống dưới nước quá lâu, nên khả năng may mắn cứu được cũng rất thấp.
Linh Lan áy náy vì mình gây ra tai họa lần này, chỉ biết dùng miệng độ khí hô hấp cho hắn, cho đến khi hắn mở to mắt, cô mới yên tâm.
Đây là một người đàn ông so với vị hôn phu của cô còn đẹp hơn rất nhiều. Dưới ánh trăng ngũ quan sắc nét, tuấn tú cao quý, cô trộm nhìn hắn, mặt hiện lên chút đỏ, cũng may trời tối nên hắn không phát hiện ra.
" Ngươi đã cứu ta? Nhân ngư? "
Lãnh Đình cất tiếng trầm lãnh có chút yếu ớt, bình tĩnh hít lấy một lượng không khí lấy lại nhịp thở đồng đều, ho lên vài tiếng nặng nề.
Linh Lan tự nhiên đỡ lấy lưng rộng ướt của hắn, vuốt vuốt giảm cơn ho, gương mặt mĩ miều đăm đăm ánh mắt tội lỗi long lanh toàn nước trực trờ.
" Nhân ngư...là ngươi cứu ta? "
Giọng nói sắc lạnh pha chút tò mò, hắn lập lại câu hỏi hướng mắt chòng vòng vào toàn thân cô.