Lãnh Đình hô lên một tiếng, cửa lớn lập tức bị lính đóng chặt, cả Hạo An cũng rút gươm như sắp nghênh chiến.
Cánh tay hữu lực ra sức gạt phăng, hắn cường ngạnh kéo Linh Lan về, chế trụ eo nhỏ thu yếu, ánh mắt đằng đằng sát khí hướng vào người Kha Mỹ, gằn giọng.
" Tiểu Lan giờ là sủng phi của ta, cô ấy sắp là vương hậu của Ben Nan...
Ngươi muốn đưa người đi là đưa đi sao? "
" Sủng phi? Ngươi coi em gái ta là món đồ hay sao mà sủng phi? "
Giọng nói hằn học, Kha Mỹ lại vương tay muốn kéo người. Trong nháy mắt, cánh tay mềm mại bị người đàn ông bắt lấy, dùng lực đạo siết chặt làm cho Kha Mỹ đau nhức không thể rút.
Hắn cưỡng chế giữ chặt tay, đáu lưỡi trong khoang miệng, bộ dáng như thiếu niên ngả ngớn bất lương, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Tiểu Lan là vợ ta, đừng có mà tùy tiện đụng vào cô ấy "
Dứt lời, Kha Mỹ bị hất tay ngã nhào xuống dưới.
" Chị à "
Linh Lan giật mình, với tay theo phản xạ muốn đỡ người lại bị Lãnh Đình gắt gao kẹp chặt, cô xoay người chống chế đẩy hắn ra, nổi đóa mắng.
" Đình, anh bị điên sao? Đó là chị dâu của em, sao anh có thể đối xử với chị ấy như thế? "
" Anh... "
Lãnh Đình bất giác nhận ra mình làm cô gái nhỏ phật lòng chốc chốc khó xử, không nói nên lời.
" Linh Lan, em nhìn kĩ chưa? "
Thanh âm sắc lạnh rợn người đột ngột văng vẳng, Kha Mỹ cười khinh bạc, lồm cồm đứng lên chỉ thẳng vào mặt Lãnh Đình, cay nghiệt nói.
" Linh Lan, hắn là bạo quân, bây giờ hắn chỉ lợi dụng em thôi!
Nước mắt của nhân ngư tạo ra vô sống trân châu, hắn chỉ vì thứ đó thôi! "
" Không! "
Tiểu công chúa bức xúc, mạnh mẽ kéo tay người đàn ông ra, cô bình tĩnh bước tới gần Kha Mỹ, quật cường giải bày.
" Đình không thế!
Anh ấy yêu em, từ đầu khi làm bạn anh ấy đã yêu em!
Là anh ấy cho em biết thế giới này có biết bao nhiêu điều thú vị, là anh ấy luôn dùng cả mạng sống bảo vệ em "
Ngữ khí càng lúc càng có phần tự mãn, Kha Mỹ chưa bao giờ chứng kiến tiểu công chúa một dạ hai vâng nay lại dám cãi ý người lớn.
Linh Lan lùi về phía người đàn ông, bất thình lình kéo áo để lộ phần bụng còn đang quấn băng, cô ngẩng mặt khóe mắt cay xòe vương tay vuốt mặt sắc cạnh của hắn, nỉ non nói.
" Anh ấy vì em mà lãnh trọn nhát dao do chính tay em đâm vào "
Nước mắt rưng rưng sắp trào ra, cô quay đầu về phía Kha Mỹ, nghẹn ngào chất vấn.
" Kha Mỹ! "
" Có người nào dám đem tính mạng, thân thể của mình cho đối phương đâm vào, không trách không oán, không hận không? "
Vết thương trên bụng như một bằng chứng, Kha Mỹ trầm mặc nhìn công chúa nhỏ, sau cùng vẫn không bị lời lẽ của Linh Lan làm lay động, kiên định nói.
" Linh Lan, cho dù hắn thật lòng thì ta và Linh Tửu cũng không chấp nhận
Dòng máu chảy trong người em là nhân ngư, hơi thở của em cũng là của biển cả, một công chúa cao quý không thể lấy con người "
" Nhưng em đã có thai với anh ấy! "
Màn đấu khẩu càng gay gắt, Linh Lan từ trước đến giờ ngoan ngoãn không dám cãi bướng nay lại thay đổi. Kha Mỹ nói lời nào cô trả treo lại lời đó, biểu tình trên khuôn mặt kiên định chưa từng có.
" Cả đời này em không lấy ai ngoài đại đế South
Cũng không ai xứng đáng làm cha của con em ngoài Lãnh Đình
Nếu chị và anh không đồng ý thì em sẽ không về biển cả nữa, cứ gạch tên của em ra khỏi gia tộc đi "
Giọng nói từ từ nghẹn ứ ở cổ họng, không còn nhịn được nữa mà rơi nước mắt, Linh Lan làm sao có thể từ bỏ người thân của mình. Chẳng qua cô chỉ hăm dọa để Kha Mỹ nhượng bộ.
Ở đại dương, cô là công chúa được Linh Tửu yêu chiều nhất, vị trí của cô trong lòng Linh Tửu như xương máu, làm sao có thể loại cô ra khỏi tộc nhân ngư?
Kha Mỹ biết rõ cô chỉ hăm he, mất kiên nhẫn bước tới lôi kéo, cấm cản.
" Linh Lan, em là công chúa của đại dương không thể lấy hắn
Chị mặc kệ em mang thai con của hắn hay của ai, tóm lại về biển cả với chị "
Đại điện nhốn nháo lên, màn tranh cãi của những người ở giữa sảnh không ngừng thu hút quan thần và người Ba Tư như xem một cuốn phim tình cảm.
Họ không dám xen vào, một bên là đại dương rộng lớn, một bên là đại đế hiếu chiến, chỉ sợ họ hó hé sẽ lập tức mất mạng ngay.
Lãnh Đình từ đầu đến cuối đều rất nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến mức quá giới hạn, hắn giam cầm cô gái trong lòng, hất tay Kha Mỹ hết lần này đến lần khác, cảnh cáo.
" Không ai được mang Tiểu Lan của ta đi! "
" Con bé là công chúa của ta, là em gái của ta "
Đối phương không nhường nhịn, ánh mắt hung tàn của cả hai nhìn nhau như nổi lửa, Kha Mỹ không nhiều lời liền vung móng sắc nhọn.
Người đàn ông đẩy ngay cô gái ra ngoài, tóm kịp bàn tay vương tới cổ của hắn, cách tầm 2 cm thì đã cứa đứt cổ hắn.
Kha Mỹ bộc lộ bộ dạng thú của mình, móng tay vừa dài vừa nhọn cả 5 cm, răng nanh cũng mọc ra, tay này bị tóm liền vung tay khác.
Lãnh Đình không muốn làm hại người thân của tiểu công chúa, nhanh như chóp chế ngự cả hai tay của Kha Mỹ, đẩy cô ngã nhào ra đất.
Linh Lan đứng một bên khó xử không thôi, một bên là người thân, một bên là chồng, cô cố gắng khuyên ngăn nhưng vẫn hoàn vô ích.
Người phụ nữ vừa ngã ấy lại đứng lên, trước mặt người đàn ông, quật cường đe dọa.
" Tên nhân loại kia, trả lại em gái cho ta, trước khi ta cho biển nhấn chìm cả đại lục của ngươi "
" Chị à, bình tĩnh đi, anh ấy không phải người xấu "
Tiểu công chúa không còn cách nào khác, bước ra giữa cả hai, dang tay ngăn cản lại cuộc xung đột.
Lãnh Đình vốn là kẻ nóng nảy tàn bạo, sức chịu đựng đã lên đến định điểm, không nói nhiều hành động tức thì, rút gươm vắt bên hông, kéo cô gái nhỏ ra sau, tuyên chiến.
" Linh Lan giờ là vợ ta, không ai được phép mang cô đi
Nếu muốn mang người đi, trừ - phi - ta - chết "
" Ngươi...một con người như ngươi làm sao xứng với một công chúa nhân ngư? "
Kha Mỹ cay nghiệt trong tiếng nói, cảm thấy còn dây dưa khó lòng thoát khỏi đây, không màng nguy hiểm lao vào giành giật cô gái ở sau lưng người đàn ông.
" Trả Linh Lan cho ta! "
Móng vuốt kia lướt tới trước mặt, cánh tay của Lãnh Đình bị Linh Lan bóp chặt như nhắc nhở, hắn không dám ra tay giết Kha Mỹ. Dù sao sức của phụ nữ vẫn không bao giờ đấu lại đàn ông, hắn không dùng gươm đánh trả, kéo Linh Lan né đòn.