Từng rương lớn được người vác vào, vàng bạc đá quý không thiếu thứ gì, kì trân dị bảo cũng không ít, mở ra là hàng tá ánh mắt thèm khát ngó xem nhưng không một ai dám hó hé bàn tán.
Hơi thở người đàn ông ngồi trên ngai vàng thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm bầu không khí căng thẳng, khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
A Lạc Nhan đang quỳ cẩn thận đứng lên, quan sát ánh mắt hàm chứa từng tia hung ác, nghiêm túc bẩm.
" Ta, vua của Ba Tư hôm nay đến Ben Nan xin được thỉnh tội thay con trai, cúi đầu rất mong đại đế niệm tình nghị hòa mà tha cho A Lạc Đô "
" Ta xin dâng lên bảo vật và mỹ nữ, mong đại đế South rủ lòng tiếp nhận "
Lãnh Đình một cái liếc mắt bủn xỉn cũng không có, ngồi ung dung tự tại cười trào phúng, nói.
" A Lạc Nhan, con trai của ngài dung túng cho thuộc hạ ngông cuồng, ở nơi của ta mà dám động vào sủng phi của ta, suýt chút hủy đi trong sạch của cô ấy "
" Bảo ta bỏ qua? "
" Bỏ - qua - thế nào đây? "
Giọng nói âm u hữu lực, khuôn mặt người đàn ông tuấn tú bao trùm một màu đen kịt, làm cho người khác cảm thấy lạnh đến phát run.
Bàn tay đặt trên thành ghế không nhịn được cơn giận bóp mạnh, âm thanh rít rít rờn rợn tạo thành. Hắn lúc này chỉ muốn đem hết đám người bên dưới chém đầu từng người một, treo xác ngoài cổng thành để cảnh cáo.
A Lạc Nhan trông thấy đại đế nổi cơn thịnh nộ, không dám kiêu căng quỳ xuống cúi mặt, hèn mọn giải bày.
" Xin đại đế bớt giận, là ta quản lí quan thần không nghiêm, khiến cho sủng phi của ngài chuyện thiệt
Người cũng đã giết, con trai của ta cũng không muốn xảy ra cớ sự, cúi mong người rộng lượng "
" Rộng lượng? "
Hắn quát lên đập tay lên thành ghế, làm cô gái đang ngồi trong lòng giật mình, thé thé nhắc nhở.
" Đình, đừng nóng "
Đôi mắt đẹp đẽ lóng lánh nước, tí nữa bị thanh âm to lớn của hắn dọa thoát tim, Linh Lan vương tay vuốt lồng ngực người đàn ông bớt giận.
" Xin lỗi, làm Tiểu Lan sợ "
Lãnh Đình chỉ ôn nhu với mình tiểu công chúa, ai ai cũng biết điều đó, ngay cả A Lạc Nhan cũng biết. Lần này người của ông ta đụng vào bảo bối của bạo quân, e là khó qua ải....
Hắn ôm chắc cô gái trong lòng, vì cô vì con phải điều chỉnh cảm xúc, nghiêm giọng nói.
" A Lạc Nhan, hãy mang hết những gì của ngươi về nước đi, những kẻ kia một tên cũng đừng hòng sống "
" Người đâu, đem hết ra ngoài chém! "
Giọng hùng hồn, lính lập tức đi vào kéo người ra hàng hình.
" Đại đế "
A Lạc Nhan kinh hồn, cả A Lạc Đô cũng sợ xanh mặt, cuối cùng cũng biết thế nào uy quyền của một bạo quân.
Ban đầu hắn còn tưởng vua cha đến trao đổi sẽ cứu được mạng, nhưng giờ e là...
" Đại đế, xin ngài tha mạng "
" Công nương, xin người tha mạng "
A Lạc Đô cùng đường bí lối cầu cứu, hắn và những tên thuộc hạ khác lần lượt bị kéo ra ngoài cửa lớn.
Tiếng hét không ngừng vang lên, A Lạc Nhan quỳ lạy không thôi, Linh Lan vốn có tâm thiện lương, cũng không muốn người đàn ông này cứ mãi lạm xác người vô tội, mạnh dạn hô lên.
" Dừng lại! "
Đại điện đang nhốn nháo lập tức yên ắng trong một khắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô gái ngồi trong lòng người đàn ông kia.
Ngay cả hắn cũng cúi mặt xuống nhìn chòng chọc vào cô, chau mày không vừa ý, hỏi.
" Tại sao lại ngừng? "
Tiểu công chúa có chút sợ sệt, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn cứ nhìn cô dò xét, làm cho từng tấc da gà nổi lên, gắt gao mím môi chưa muốn nói.
Những người ở dưới như vớ được bùa hộ mệnh không ngừng van cầu, A Lạc Đô và A Lạc Nhan quỳ lết lên rất đáng thương, bộ dáng không còn chút uy nghiêm của bậc hoàng tộc.
Chung quy Ba Tư cũng chỉ là một nước nhỏ trong mắt Lãnh Đình, nếu có bị hắn giết cùng lắm hắn cho xâm chiếm luôn đất nước này. Đương nhiên A Lạc Nhan hiểu rõ tình hình, phải chấp nhận tạm thời khuất nhục để giữ mạng, giữ nước.
" Công nương, xin người tha mạng, mong người rủ lòng thương xót "
" Đình... "
Linh Lan không chịu nổi cảnh người chết, nghĩ tới liền ám ảnh, cô không muốn chồng tương lai vì mình mà giết người, càng không mong con sinh ra có một người cha tàn bạo. Cho nên, cô lấy hết can đảm, cầu hắn.
" Đình, dù sao cũng là mạng người, những kẻ hại em cũng đã bị anh giết...họ cũng không muốn bản thân có tội...tha cho họ được không?
Vì con, vì em, anh đã hứa sẽ thay đổi vì em mà? "
Cô chắp tay làm nũng, mày chau đáng thương động lòng trắc ẩn.
Lãnh Đình thừa biết cô gái này rất lương thiện, lại nhút nhát, có chút không nỡ làm cô buồn lòng. Dẫu sao tình cảm giữa hắn và cô đang tốt, còn phải tính chuyện tương lai, vì cô, vì con hắn đành miễn cưỡng nghe theo.
" Tiểu Lan đã lên tiếng...vậy anh nghe theo em "
" Thật? "
Cô gái cười hớn hở sau lớp mạng che, khi thấy hắn gật đầu đinh ninh trong lòng liền nhẹ bớt gánh nặng. Cô vùi đầu vào trước ngực hắn, ngoan ngoãn như một chú mèo con, cảm thấy thập phần hạnh phúc.
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn đặt cô lên hàng đầu, cũng chỉ có hắn mới yêu thương cô suốt đời.
" Cảm ơn anh "
Người đàn ông dịu dàng hôn lên trán nhỏ, vuốt mái tóc đen mềm như dòng suối, ánh mắt thâm tình trong chốc lát thay đổi sắc lạnh như lưỡi dao nhìn xuống, nghiêm túc nói.
" Thả họ ra đi "
Lính lập tức làm theo lệnh, A Lạc Đô và cả đám thuộc hạ thoát chết trong gang tấc, không ngừng dập đầu tạ ơn.
Lãnh Đình liếc mắt ghét bỏ, giọng sắc lạnh pha chút chê bai, nói.
" Ta nể mặt vợ ta
Và vì vua Ba Tư có lòng, lễ vật ta sẽ nhận, nhưng riêng mỹ nữ cứ để mà dùng
Hậu cung của ta không còn chỗ cho người khác "
A Lạc Nhan vừa được tha tất nhiên sẽ rất vui, nhưng trong tâm vẫn có ý muốn lấy lòng đại đế kia, ngoan cố cưỡng ép.
" Xin đa tạ đức vua đã ban ơn...nhưng mỹ nữ này không phải con người bình thường...là một nhân ngư ta mới mạo muội đưa lên
Rất mong...ngài sẽ nhận tấm lòng của ta "
" Nhân ngư? "
Người đàn ông lẫn cô gái, không! Phải nói là cả triều đều nhốn nháo, nhân ngư nổi tiếng là vật hiếm có, trên đời 1000 người may mắn lắm mới sở hữu.
Lòng hiếu kì nhen nhóm trong từng người, Linh Lan ngồi trong lòng người đàn ông càng khó chịu hơn, bởi đó là tộc nhân của cô.
Cánh tay mềm mại vô thức không ngừng bấu vào trước ngực người đàn ông, nhìn bằng ánh mắt cầu cứu.