• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địa cầu, Việt Nam.

Trong một căn hộ nhỏ bình dị, một thanh niên 21 tuổi đang vùi đầu vào máy tính, xung quanh là vài cái laptop, một cái điện thoại, màn hình của chúng thể hiện nhiều loại trò chơi khác nhau, nhưng chúng có điểm chung là các loại game này đều thuộc thể loại game nuôi dưỡng, huấn luyện sủng vật chiến đấu.

Thanh niên này là Lạc Nam, hắn là một cô nhi lớn lên từ cô nhi viện, Lạc Nam ra đời lăn lộn kiếm sống từ khi 15 tuổi, sau vài năm lăn lộn làm đủ mọi ngành nghề thì hắn cũng đủ tiền để thuê một căn hộ nhỏ và dàn thiết bị điện tử phục vụ cho sở thích chơi game nuôi sủng vật của hắn.

Sở thích này bắt nguồn từ lúc hắn còn là một đứa trẻ, Lạc Nam tình cờ xem được Anime Pokemon, chắc chỉ ông trời và hắn có thể hiểu được sự yêu thích của hắn đối với những sủng vật hư ảo kia, hắn luôn khao khát được sở hữu những Thú Cưng vừa đáng yêu, oai phong thuộc về mình và có thể chỉ huy chúng chiến đấu.

Đương nhiên hắn đủ khả năng nhận ra đó chỉ là ảo tưởng viễn vong của bản thân, và đam mê của hắn chỉ có thể thực hiện qua các thể loại game online có cùng thể loại và một số loại truyện có cùng thể loại.

Bề ngoài Lạc Nam cũng khá anh tuấn, do làm nhiều công việc từ nhẹ đến nặng để kiếm sống từ bé nên hắn có một thân hình khá rắn chắc, làn da rám nắng và chiều cao 1m83, gương mặt góc cạnh khá rõ ràng, tuy vậy do vừa nghèo vừa mê game nên hiện tại hắn vẫn còn là một chuẩn độc thân cẩu, gần 20 vẫn chỉ làm bạn cùng “ngũ cô nương”, ngay cả tay phái nữ cũng chưa từng được nắm.

Lạc Nam cũng từng vài lần tìm bạn gái qua các loại game hắn thường chơi, nhưng lần nào cũng toàn gặp cú có gai, lâu dần Lạc Nam bắt đầu chán nãn, từ bỏ ý định tán gái qua game, haizz cuộc sống mà.

ĐÙNG, OÀNH OÀNH...

Bổng dưng ngoài trời nổi lên hiện tượng, gió nổi mây vân, sấm chóp xuất hiện.

“Gì thế? Trời vừa nãy còn đẹp mà”

Lạc Nam đứng dậy khỏi ghế, bước chân lại cửa sổ, hắn ló đầu ra cửa sổ xem thử,…

OÀNH OÀNH OÀNH

TOANG

Một tia chóp đen vô tình bổ trúng cái đầu vừa ló ra ngoài của hắn, kỳ lạ ở chỗ là thân thể của hắn vẫn còn nguyên vẹn như chưa có gì xảy ra, duy chỉ có đôi mắt đen láy đã trở nên vô thần, từ từ khép lại cùng lúc thân thể bắt đầu ngã xuống cho thấy sinh cơ Lạc Nam đã thật sự chấm dứt.....

Âm giới, Diêm Vương Điện

Trong một đại điện cổ lão, các kiến trúc xưa củ được khắc đầy những hoa văn kỳ lạ, thần bí, nơi đây tràn ngập một cỗ khí tức trang nghiêm đầy âm lãnh, làm cho người ta có một loại cảm giác muốn ngạt thở, nghẹn ở trong ngực.

“Đậu đen rau muống, các người làm ăn kiểu gì vậy, hại ta chết oan, chết uổng, bồi thường ta muốn bồi thương, à không là kháng nghị, ta muốn kháng nghị.”

Một âm thanh mười phần không thích hợp vang llên phá tan bầu không khí nghiêm nghị vốn có tại cổ lão đại điện.

Cũng không thể trách Lạc Nam tức giận mắng chửi, vốn đang yên lành lại bị Hắc Vô Thường một đạo chưởng ấn chết oan mạng.

Mặc dù hắn đã được biết Hắc Bạch Vô Thường đang truy sát một âm hồn cường đại vừa trốn chạy từ địa phủ, cũng không phải thật sự cố ý, nhưng chết chính là chết, Lạc Nam cảm thấy mình chết đến vô cùng uất ức, bản thân quả thật nhọ vô cùng, hắn còn là xử nam, còn chưa biết mùi gái, hắn không cam lòng a.

Tất cả ánh mắt mọi người dồn về thiếu niên đang hét ầm lăn lộn ăn vạ tại giữa đại điện, bao gồm hai hàng thủ vệ Đầu Trâu Mặt Ngựa nghiêm trang đang đứng gác trái phải bên trong đại điện.

Một vị đại lão khác bộ dáng hung thần ác sát, toàn thân trên dưới đều một màu trắng kể cả làn da và râu tóc của hắn cũng thuần một màu trắng bạch, đứng cạnh hắn cũng là một vị với bộ dáng hoàn toàn đối lập, khi toàn thân hắn thuần một màu đen âm trầm.

Cuối cùng một vị diện trung niên hơi mập có diện mao uy nghiêm, ánh mắt thâm thúy như mặt giếng cổ, làm người ta cảm nhận được đôi mắt kia có thể nhìn xuyên luân hồi, thấu thị vạn cổ, hắn ngồi một cách tùy ý trên Bảo Tọa nhưng toàn thân toát ra một cỗ khí thế uy lâm thiên hạ.

Lúc này, Diêm Vương một mặt bắt đắt dĩ nhìn đang ăn vạ Lạc Nam, Hắc Bạch Vô Thường xấu hổ cúi đầu xuống đất một mặt như trẻ nhỏ phạm lỗi.

Thật sự cũng không hoàn toàn do lỗi của bọn hắn, đối với nhân loại bình thường mà nói, một chưởng kia của Hắc Vô Thường sẽ hoàn toàn vô hiệu, xuyên thấu đối phương, bởi đó chỉ là công kích tác động lên lực lượng linh hồn chuyên dùng đối phó với sinh linh có dạng hồn phách, hết lần này đến lần khác tiểu tử gọi Lạc Nam này lại có hồn lực bẩm sinh (Lực lượng linh hồn) vượt xa nhân loại bình thường gấp vài lần, thậm chí thể phách của hắn không gánh vác nổi lượng hồn lực hùng hậu kia, khiến chúng lan tỏa ra xung quanh thân thể.

Điều đó khiến bản thân Lạc Nam vượt khỏi phạm trù của một nhân loại nên mới trúng một chưởng của Hắc Vô Thường, đây là trường hợp hy hữu trong trăm vạn người chưa chắc có một, bẩm sinh hồn lực hơn người, nếu tiểu tử này xuất hiện ở thời đại Tu Chân sẽ có vô số tông môn tranh nhau cướp đoạt, đáng tiếc địa cầu đã tiến vào thời kỳ mạt pháp, vô tình để một thiên tài như Lạc Nam chết oan uổng vô cùng.

Lạc Nam cũng hoàn toàn không biết bản thân là nhân tài vạn năm hiếm gặp, hắn chỉ cảm thấy bản thân vẫn vô cùng biệt khuất thiệt thòi, lúc này Diêm Vương mở miệng:

“Tiểu tử, việc cũng đã lỡ, ngươi thọ nguyên chưa cạn ta trả ngươi lại Dương Giới, thế nào?”

Lạc Nam một mặt đáng thương. Hắn cũng không phải thằng ngu, không đòi ít chỗ tốt làm sao cam tâm, cặp mắt hơi đảo, mở miệng khóc nói:

“Diêm Vương đại nhân, tiểu nhân kiếp này không cha không mẹ, không người thân, sống lại có ý nghĩa gì chứ.”

“Thế ngươi muốn thế nào?.” Diêm Vương ra vẻ nhíu mày, cảm thấy tiểu tử này nói cũng có phần đúng, đổi lại là hắn cũng không chấp nhận dễ dàng như thế.

Con ngươi Lạc Nam tiếp tục đảo một vòng, nói thẳng: “Ta muốn đầu thai lại kiếp khác, có một cuộc sống khác, tốt nhất là con ông cháu cha, mỹ nữ như vân hầu hạ, Quân Lâm Thiên Hạ, tóm lại vô đối là được!.”

Lạc Nam tiếp tục bồi thêm một câu: “yên tâm, Ta sẽ không cảm thấy vô địch thật tịch mịch!”

Diêm Vương khóe miệng thoáng co giật, tiểu tử này định làm bố thiên hạ chắc. Ngay cả Hắc Bạch vô thường bên cạnh cũng mồ hôi, nhưng chuyện bắt nguồn là do bọn hắn, cũng không tiện chen miệng vào, đành để Diêm Vương xử lý.

“Thế nào? Việc này cũng không quá khó đi chứ?”

Lạc Nam thấy mọi người trầm mặc lên tiếng thúc đẩy.

“Tiểu tử ngươi muốn quân lâm thiên hạ hay đạt được mỹ nữ phải tự mình nỗ lực, việc đó ta không thể ra sức.”

Diêm Vương thấy Lạc Nam bắt đầu xụ mặt xuống bèn nói tiếp:

“Tuy nhiên ta có thể cho ngươi đầu thai lại với một xuất thân tốt.”

Nói đến đây hắn đột ngột nghiêm nghị nhìn thẳng vào ánh mắt Lạc Nam.

Lạc Nam bổng cảm giác toàn thân mình như trần truồng trước mặt Diêm Vương, bất kỳ quá khứ hay nội tâm của mình đều bị đối phương nhìn thấu.

Lúc này Diêm Vương nói tiếp:

“Chẳng những cho ngươi một xuất thân tốt, ta còn có thể hoàn thành ước nguyện từ bé của ngươi, để ngươi đầu thai đến một thế giới mà ngươi luôn mong muốn, thế nào?.”

“Thế giới mà ta luôn ao ước sao?”

Lạc Nam ngẩn ngơ, bất quá ngay lập tức hẳn suy nghĩ được điều gì, lúc này hắn chỉ còn lại linh hồn, nếu không nhịp tim chắc chắn gia tốc đập thình thịch, tuy nhiên giọng nói trở nên gấp gáp hỏi lại:

“Đại nhân nói thật sao? Thế giới mà ta ao ước có tồn tại?.” Trong ánh mắt của hắn chứa đựng sự cuồng nhiệt và mong đợi.

“Tất nhiên.” Diêm Vương khẳng định.

“Thành giao, đa tạ Diêm Vương đại nhân”

Lạc Nam cũng không sợ Diêm Vương lừa mình, dù sao thì với thân phận của hắn không cần thiết phải làm như vậy.

Ngay từ đầu Lạc Nam đã nhìn ra Diêm Vương điện là một nơi công chính, thiết diện vô tư, có nguyên tắc rõ ràng nên hắn mới dám ăn vạ như vậy.

Hắn cũng không phải ngốc, ở đây toàn cường giả, dù là một tiểu đầu mục như đầu trâu mặt ngựa cũng đủ bóp chết hắn.

“Được rồi, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, việc này hai ngươi phụ trách, mau đưa hắn đến Luân Hồi Điện thành toàn cho hắn!”. Diêm Vương khoát lấy ống tay áo ra lệnh.

Hắc Bạch Vô Thường khom người lĩnh mệnh: “Tuân mệnh đại nhân.”

...........

Âm giới, Điện Luân Hồi.

“Hai vị đại thúc, có thể cho ta khái quát về thế giới kia không?”

Lạc Nam một mặt hiếu kỳ, mong ngóng nhìn về hai tên đen trắng đang đi phía trước lên tiếng dò hỏi.

“Đợi đến lúc đầu thai đến đó ngươi sẽ biết, hỏi trước làm giề? Sẽ không làm tiểu tử ngươi thất vọng là được.”

Hắc Vô Thường bình tình đáp, chuyện lần này giải quyết êm đẹp như thế cũng làm hắn thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì hắn giết lầm một kẻ chưa hết thọ mệnh, đây là một lỗi khá nghiêm trọng, trong lòng hắn lúc này khá cảm kích Lạc Nam, hắn nhíu long mày thoáng suy nghĩ một chút, làm như quyết định quan trọng nào đó, lúc này dứt khoát lấy ra một vật, đây là một quả cầu thuần một màu đen không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy không gian xung quanh quả cầu luôn thoáng dao động, gợn song, thứ đồ này không ngờ có thể ảnh hưởng đến không gian nơi Âm giới.

“Thứ này cho người, xem như một phần tâm ý bồi thường của ta.”

Hắc Vô Thường nói với Lạc Nam.

Lúc này Bạch Vô Thường bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn qua, giá trị của thứ đồ này không thấp, vị huynh đệ da đen này của hắn từ khi tích góp tài liệu đến lúc luyện chế thành viên cầu này cũng mất gần 18 năm, không nghỉ tới lại dứt khoát mang ra bồi thường.

“Hắc đại thúc, đây là thứ gì?”

Lạc Nam một mặt hiếu kỳ, nhìn vẽ mặt của hai vị đại thúc hắn cũng biết đây nhất định là thứ tốt.

Lúc này Hắc Vô Thường vươn ra một cánh tay, thò vào linh hồn Lạc Nam, Lạc Nam theo bản năng muốn né tránh, nhưng chợt bình tĩnh lại, quả nhiên chỉ thấy Hắc Vô Thường trích ra một phần nhỏ linh hồn của Lạc Nam, sau đó một bàn tay kết thành pháp ấn kỳ lạ, đem một phần linh hồn của Lạc Nam thu vào hắc cầu.

Lúc này, dị biến nảy sinh, chỉ thấy Hắc Cầu bắt đầu phát sáng, kế tiếp dần dần phân giải thành vô số hạt sáng bé nhỏ dung nhập vào toàn thân Lạc Nam trước ánh mắt có phần hâm mộ của Bạch Vô Thường.

Lạc Nam bỗng cảm thấy Linh Hồn mình có sự thay đổi, trở nên càng ngưng tụ hơn, thoải mái không nói nên lời. Hắn một mặt khó hiểu nhìn vào Hắc Vô Thường.

“Đây là Hắc Hồn Giới Châu, hiện tại nó đã nhận ngươi làm chủ, nó có thể làm Hồn Lực của ngươi vượt xa người thường, hình thành căn cơ vững chắc. Ngoài ra nó còn có một công dụng cường đại khác, đợi khi ngươi đầu thai đến thế giới kia sẽ tự động hiểu hơn về nó.”

“Đa tạ Hắc đại thúc.”

Lạc Nam cung kính cảm tạ, gương mặt không che giấu vẻ mừng rở, hắn hiện tại mặc dù không hiểu rõ ràng về đồ chơi này, nhưng chỉ riêng việc có căn cơ vững chắc đã cảm thấy đủ, dù sao thì trước đây hắn cũng thỉnh thoảng đọc một số truyện tiên hiệp, biết rõ căn cơ đối với bất kỳ một người muốn trở thành cường giả mà nói là hết sức quan trọng.

“Lão Hắc đã có quà cho ngươi, ta cũng không thể keo kiệt.”

Lúc này trầm mặt bên cạnh Bạch Vô Thường lên tiếng, sau đó chỉ thấy hắn không biết từ nơi nào lấy ra một quả trứng, quả trứng cũng như hắn, phần vỏ thuần một màu trắng, kích cỡ to hơn trứng ngỗng kiếp trước một tí.

“Đây là hậu duệ dị biến của con chó kia?.” Hắc vô thường nhìn sang hỏi.

“Chuẩn” Bạch Vô Thường gật đầu, sau đó dứt khoát ném quả trứng về phía đan điền của Lạc Nam, quả trứng chỉ lóe lên một cái rồi hoàn toàn biến mất trong cơ thể ở dạng linh hồn của hắn.

“Sau này hảo hảo đối xử với nó, một thời gian sau nó sẽ là trợ lực rất lớn của ngươi.”

Lạc Nam một mặt mộng bức gật gật đầu, hắn hoàn toàn không cảm giác được viên trứng kia tồn tại, nhưng hắn cũng không hỏi, Bạch Vô Thường không nói rõ thì tin rằng đợi hắn đầu thai mọi chuyện sẽ rõ.

Lúc này bọn họ cũng vào trong điện luân hồi, nơi đây diện tích còn lớn hơn Diêm Vương điện lúc nảy, đập vào mắt Lạc Nam là vô số cánh cổng nằm sừng sững ở khắp các vị trí bên trong đại điện.

Bên giữa đại điện, một đại môn lớn gấp mười lần các cánh cổng khác, đại môn này tỏa ra khí thế bức người, Lạc Nam có cảm giác nếu mình mạo muội đến gần, toàn bộ linh hồn sẽ tan biến, đứng trước đại môn cổ lão kia, hắn cảm giác mình như một hạt buội nhỏ giữa vũ trụ vô hạn.

“Đằng sau đại môn đó là?.”

Lạc Nam không nhịn được hỏi.

“Đại Thiên Thế Giới.”

Bốn chữ khí phách được phát ra từ miệng Hắc Vô Thường một cách trang nghiêm và đầy kính trọng. Thấy Lạc Nam một mặt kinh ngạc hắn nói tiếp:

“Với thiên phú vốn có của ngươi muốn đến nơi đó, vẫn còn cần một chặng đường rất dài rất dài phải đi, đương nhiên nếu không đầy đủ cố gắng và bản lĩnh thì tốt nhất quên đi. Nơi đó không giành cho kẻ yếu, chỉ có Cường Giả bên trong cường giả mới xứng đáng đạp chân đại địa nơi đó, chỉ những đế vương trong các vị vua mới xứng đáng chứng kiến bầu trời Đại Thiên vô tận uy nghiêm đó.”

“Cường giả chân chính sao?”

Lạc Nam một mặt ngơ ngác lẩm bẩm, nhưng rất nhanh lại trở nên kiên định, siết chặt nấm đấm.

Chú ý đến nét mặt hắn, Bạch Vô Thường trong mắt lóe ra một tia thưởng thức khó phát giác, thầm nghĩ:

“Hẳn là ta không phải tiếc nuối khí giao quả trứng kia cho hắn”

Lúc này Hắc Bạch vô thường mang Lạc Nam đến một cánh cổng nằm ở gốc bên trái của đại điện.

“Đó là thế giới ngươi mong muốn, vào đi.” Hắc Bạch vô thường đồng thanh nói.

“Đa tạ Hắc- Bạch hai vị đại thúc.”

Lạc Nam nhìn cánh cổng trước mắt, khom người cảm tạ 2 vị đại thúc lần cuối, hắn xoay người lại nhìn vào Đại Môn to lớn và khí phách kia thật lâu, sau đó quay đầu dứt khoát bước chân vào cánh cổng – nơi có thế giới hắn khao khát, nơi khởi đầu trên con đường cường giả của hắn.

Cánh Cổng bắt đầu vận chuyển, toàn thân phát ra vô số tia sáng chói mắt, nhấn chìm thân thể Lạc Nam. Bất Chợt một hàng chữ cổ lão, uy nghiêm hiện ra bên trên cánh cổng, trước khi dần dần đóng lại.

THIÊN THÚ VỊ DIỆN

…..

Toàn Bộ Luân Hồi Điện lại trở về sự im lặng vốn có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang