Hùng Ưng đoàn là một quân đoàn đánh thuê, chuyên nhận các loại nhiệm vụ giết người, săn thú, tiêu diệt thế lực, đòi nợ thuê… chỉ cần là những việc có thể thu được tài nguyên họ đều không từ chối.
Trong phạm vi Vô Lượng Sơn Mạch, danh tiếng của Hùng Ưng Đoàn rất lớn, vì thế lực này hầu như cường đại vượt qua tám phần các thế lực nơi đây, đoàn trưởng của Hùng Ưng đoàn Hùng Liệt nghe đồn đã tiếp cận Ngự Hoàng cảnh giới, sỡ hữu hai Chiến sủng cấp chiến vương viên mãn, bất quá rất ít người từng thấy hắn xuất thủ.
Dưới trướng đoàn trưởng Hùng Liệt vẫn còn năm vị phó đường chủ có tu vi Ngự Vương hậu kỳ cảnh giới, trong số đó hai người đã sắp tiếp cận viên mãn, các sự vụ quan trọng và nhiệm vụ thiết yếu hầu như do năm vị phó đường chủ quản cục, đoàn trưởng Hùng Liệt chỉ tập trung bế quan tu luyện, dùng tài nguyên bồi dưỡng chiến sủng nhằm nhanh chóng đột phá Ngự Hoàng.
Cả Hùng Ưng đoàn biết rằng, chỉ cần đoàn trưởng của họ đột phá Ngự Hoàng thành công, đó là ngày Hùng Ưng đoàn nhất phi trùng thiên, hoành hành bá đạo tại Vô Lượng sơn mạch, không cần kiêng nể. Vì thế ngày thường không một ai dám quấy rấy đoàn trưởng bế quan tu luyện, nếu không xem như đại tội.
Hôm nay lại là một ngày đặc biệt, ngày khiến toàn bộ trên dưới Hùng Ưng đoàn chấn động kịch liệt, khi một âm thanh thảm thiết reo rắc vang lên
“BÁO BÁO, thiếu gia Hùng Dương cùng phó đường chủ Ưng Thủ đã chết, đã chết a”
Một gã thám báo của phó đường chủ Ưng Thủ thê thảm hô to, hai mắt đỏ thẩm, một mặt điên cuồng chạy thẳng vào tổng bộ Hùng Ưng Đoàn, vừa chạy vừa khẩn cấp hét lớn, âm thanh tràn ngập thê lương.
Xoẹt một cái.
Hai thân ảnh kỵ trên một con Huyết Sát Ưng hạ xuống, toàn thân lông vũ màu đỏ thẫm, thể hình khổng lồ, xảy cánh hơn mười met, cặp mắt đỏ ngầu sắc lạnh, khí thế chiến vương hậu kỳ của nó điên cuồng bộc phát, mấy thành viên Hùng Ưng Bang gần đó lập tức một mặt tái nhợt, hai mắt đầy vẻ kính sợ nhìn hai người vừa xuất hiện.
“Ngươi vừa nói gì, lặp lại lần nữa” Một gã đại hán có vài phần giống đại hán râu quai nón bị Tiểu Bạch giết chết nhấc cổ gã thám báo lên cao, nắm tay siết chặt, một mặt âm trầm hỏi.
“Tiểu nhân tham kiến Phó Đoàn Ưng Lang, tham kiến Phó Đoàn Ưng Huyết” Gã thám báo quá mức sợ hãi, liên tục thở gấp, mặt mũi tái xanh.
“Ưng Lang, bỏ hắn xuống, nghe hắn nói” Ưng Huyết phó đường chủ là một nam tử nhìn có vài phần âm nhu, đôi mắt nhỏ dài quỷ quyệt vô cùng, hắn nhàn nhạt lên tiếng.
“Hừ, nói cụ thể, không ta lấy ngươi mạng chó, thiếu gia và Ưng Thủ xảy ra chuyện gì?” Ưng Lang lúc này mới vứt tên thám báo ra xa, nghiến răng hỏi.
“Bẩm, thuộc hạ nhận được tin tức của thám quân chúng ta, họ báo cáo phát hiện xác của thiếu gia cùng Ưng Thủ phó đường chủ nát bấy cách tổng bộ Hùng Ưng đoàn không quá trăm dặm, nói dối nữa lời, chết không toàn thây a” Thám báo run rẩy liên tục sợ sệt bẩm báo.
Nét mặt hai gã phó đường chủ đại biến, mà mấy thành viên Hùng Ưng đoàn gần đó cũng một mặt tái nhợt, ai cũng biết thiếu gia Hùng Dương là nhi tử độc nhất của Đoàn trưởng Hùng Liệt, hiện tại người lại chết, sợ là Vô Lượng Sơn mạch sắp biến thiên.
Ưng Huyết gương mặt âm nhu cũng sắp nhỏ máu, Ưng Thủ là một trong năm phó đường chủ, hắn hộ tống thiếu gia dạo quanh Vô Lượng Sơn mạch săn tìm chiến sủng mới, với thực lực bọn hắn lẽ ra không thành vấn đề mới đúng, hiện tại cả hai lại chết, xem ra chuyện không đơn giản.
“Mang xác họ vào” Ưng Huyết vẫn duy trì bình tĩnh hơn so với một mặt sắp phát điên Ưng Lang đứng bên cạnh.
Rất nhanh, hai cái xác nát bấy được mang vào, mặc dù nhìn không rõ ràng nhưng từ vài nét cơ bản trên gương mặt cùng bộ dáng, đám người đã xác nhận đích thực là thiếu gia Hùng Dương cùng phó đường Ưng Thủ đã chết thảm.
Ánh mắt Ưng Huyết cùng Ưng Lang lập tức co lại, sát khí bao phủ làm cả đại sảnh tổng bộ như muốn ép nát thân thể.
“Là rơi từ trên cao xuống dẫn đến thân thể nát bấy” Ưng Huyết âm trầm nói.
“Là ai làm? Lão tử muốn giết chết hắn, tru di cửu tộc toàn gia hắn” Ưng Lang một mặt phát điên, Ưng Thủ là ca ca của hắn, hiện tại ca ca chết thảm, hắn sắp phát điên rồi, trong lòng muốn thiên đao vạn quả kẻ hạ thủ.
“Bình tĩnh lại, đối phương thực lực không tầm thường, chuyện này chỉ có thể để Đoàn trưởng xuất quan giải quyết” Ưng Huyết hơi rùng mình nói, khóe miệng đắng chát, hắn không dám tưởng tượng Hùng Liệt đang bế quan nghe tin nhi tử độc nhất Hùng Dương chết thảm sẽ động nộ như thế nào, sợ rằng tám phần Vô Lượng Sơn Mạch trãi qua một phen gió tanh mưa máu là không thể tránh khỏi.
“Chỉ có thể như vậy” Ưng Lang hít sâu một hơi, giảm bớt sát ý đang sôi trào, âm trầm nói.
Hai tên phó đường chủ liếc nhau, lập tức hướng về vài tên thành viên Hùng Ưng Đoàn gần đó hạ lệnh: “Toàn bộ thành viên Hùng Ưng đoàn khẩn cấp triệu tập, kẻ nào vắng mặt giết cả nhà”
“Vâng” Đám thành viên thân thể run rấy, một mặt tái nhợt đi truyền đạt mệnh lệnh, bọn hắn cũng biết lần này xảy ra đại sự lớn, hai nhân vật nồng cốt của Hùng Ưng đoàn chết thảm, đây là việc bọn hắn chưa từng dám nghĩ.
“Chúng ta cùng đi thông báo cho Đoàn trưởng” Ưng Huyết hướng Ưng Lang nói rằng.
Ưng Lang nghiêm trọng gật đầu, cùng Ưng Huyết nhảy lên lưng con Huyết Sát Ưng cấp chiến vương hậu kỳ đang bên cạnh. Hai thân ảnh dần dần biến mất trên không trung tổng bộ, bay đến vị trí một ngọn núi nhỏ gần đó.
Đó là vị trí Hùng Ưng Đoàn đoàn trưởng Hùng Liệt bế quan.
…..
“Vượt qua Vô Lượng Sơn Mạch là đến Bạch Ngọc thành, đây là thành trì lớn không kém Thủy Hỏa thành, cũng là một trong những toàn thành dưới trướng Bách Hoa Môn quản hạt, nơi đây có truyền tống trận đến các thành trì gần nhất, bất quá chúng ta không cần thiết sử dụng” Lạc Nam tự nhiên không biết chấn động tại Hùng Ưng đoàn do hắn một tay gây ra, lúc này đang chăm chú nghe Hỏa Chúc Diễm vừa xem bản đồ vừa mở môi thơm giới thiệu địa điểm sắp đến tiếp theo.
“Vô Lượng sơn mạch số lượng chiến thú phi hành không ít, bất quá đa số không thích hợp Mị Nhi, xem ra phải đến địa phương khác” Lạc Nam gật đầu, Thủy Mị Nhi đã vào Ngự Tướng viên mãn, số lượng chiến sủng chỉ mới hai con, cần bổ sung thêm nhằm gia tăng thực lực.
“Ân, ta cảm thấy các loại chiến thú như Ưng hay đại bàng đều không thích hợp mình” Thủy Mị Nhi chắc chắn nói, nàng thích các loại hình linh động, phiêu dật, loại máu huyết ăn thịt như ưng hay đại bàng không hợp chút nào.
“Tiếp giáp phía bắc Bạch Ngọc thành vừa vặn là Thảo Liêu Trường, nơi đó số lượng chiến thú cũng khá đa dạng, nói không chừng chúng ta có thể tìm được gia hỏa thích hợp” Hỏa Chúc Diễm quan sát bản đồ, tay ngọc chỉ vào một vùng đồng bằng khá lớn.
Nhóm người nhìn vào, quả nhiên nhìn thấy diện tích Thảo Liêu trường so ra còn lớn hơn Vô Lượng Sơn mạch, lại thuận tiện theo lộ tuyến đường đến Vạn Hoa Thành.
“Thảo Liêu Trường với diện tích đồng cỏ xanh cùng nhiều cánh rừng lớn, là thiên đường của vô số loại chiến thú Thực vật hệ, Trùng hệ, Phi cầm các loại, bất quá thực lực trung bình cũng đồng dạng mạnh hơn tại Vô Lượng Sơn Mạch, số lượng tộc quần cũng nhiều vô cùng” Thủy Nguyệt Cầm nói ra kiến thức bản thân.
Đám người gật đầu, số lượng chiến thú trên đại lục vượt qua nhân loại nhiều lắm, nhất là ở các nơi hoang vắng không có đại thế lực đứng ra quản hạt như Vô Lượng Sơn Mạch hay Thảo Liêu Trường, tại các nơi như vậy hình thành vô số các thế lực, các bang phái, các đoàn đội lớn nhỏ tranh đấu, ngư long hổn tạp vô cùng, luật lệ cũng chỉ dựa vào nấm đấm.
Thập đại thế lực lớn của nhân loại chỉ quản hạt phạm vi lãnh thổ tại tổng bộ của họ, các bí cảnh thuộc về họ, các tòa thành trì, cùng nhiều loại môn phái, gia tộc phụ thuộc họ mà thôi. Điển hình như Thủy Hỏa thành hay Bạch Ngọc thành dưới sự quản hạt của Bách Hoa Môn, không ai dám đến hai tòa thành trì này gây sự, an ninh trong thành tốt vô cùng, bù lại hàng năm các thế lực lớn nhỏ trong thành phải nộp một lượng thú hạch nhất định lên Bách Hoa Môn, dù là Thủy – Hỏa hai nhà cũng không ngoại lệ. Vạn Bảo các xây dựng phân bộ trong thành cũng cần được Bách Hoa Môn thông qua, hằng năm nộp thuế.
Đối với những địa phương mênh mông bát ngát như Thảo Liêu Trường, thập đại thế lực sẽ không quản, cho nên các nơi như vậy thường trở thành tài sản chung để rèn luyện, thu thập chiến thú của vô số thế lực khác trên đại lục, thậm chí đệ tử của thập đại môn phái cũng có thể chọn những nơi như này lịch lãm, có thể nói là hỗn loạn vô cùng, tại những nơi như vậy thực lực và bối cảnh là vốn liếng để sinh tồn.
Về phần các đại cấm địa trên đại lục, cho dù thập đại thế lực muốn quản cũng không quản được.
“Tăng tốc đến Bạch Ngọc thành, mua một số thức cần thiết xong chúng ta sẽ tiến nhập Thảo Liêu trường” Lạc Nam hướng tam nữ đề nghị.
Ba nàng không có ý kiến, thúc dục Hãn Huyết Bảo Mã gia tăng tốc độ, tại Vô Lượng Sơn Mạch mặc dù chiến thú khá đông đảo, nhưng đã không có tồn tại thích hợp cho bọn họ rèn luyện. Với thực lực cả đám hiện tại, nếu liên thủ, Chiến Hoàng bình thường cũng có thể hạ sát.
Hai con Hãn Huyết Bão Mã phi tốc song song, gần một ngày thời gian đã vượt qua chân vài ngọn nói lớn nhỏ tại Vô Lượng Sơn Mạch, còn không quá ba trăm dặm sẽ đến Bạch Ngọc Thành.
“Các vị, xin dừng bước, xin dừng bước” Một âm thanh có vài phần thở hổn hển truyền vào tay đám người Lạc Nam.
Lạc Nam cùng tam nữ nhìn sang, nhìn thấy một trung niên mập mạp đang kỵ một con tê giác thân đen, hắn thở hổn hển hô lớn, đang cố gắng tiếp cận bọn hắn.
“Độc giác Thú – Thú hệ, Thạch hệ - Chiến tướng sơ kỳ” Đám người Lạc Nam nhận ra loài chiến thú này, tứ chi không dài, thân hình khá nặng nề nên tốc độ của nó không thể nào sánh bằng Hãn Huyết Bão Mã, người kia muốn đến gặp đám Lạc Nam hơi khó khăn.
Bất quá Lạc Nam vẫn ra hiệu dừng lại chờ hắn, xem gia hỏa mập mạp tu vi Ngự Tướng Hậu kỳ này muốn làm gì.