Cả Hỏa Diệm Tinh Tinh và Xích Diễm yêu xà của Hỏa Mộng Như mặc dù thiên phú được xem là rất tốt, bất quá cả đẳng cấp hỏa diễm và tu vi đều không bằng nó, nó đương nhiên không để vào mắt.
Lạc Nam và hai nữ cũng nhận ra tình huống bất lợi của Hỏa Chúc Diễm, Thủy Mị Nhi ngoài mặt tỏ vẻ thú vị nhưng đáy mắt có một tia nhàn nhạt lo lắng, Lạc Nam cũng nhận ra mặc dù hai nàng thường xuyên đấu khẩu, gây gỗ, tuy nhiên ở một gốc độ nhất định, quan hệ với nhau khá thân mật, dù sao thì tính cách Hỏa Chúc Diễm quyến rũ, phóng khoáng khá tương xứng với vẻ nghịch ngợm, tinh quái của Thủy Mị Nhi.
Thủy Nguyệt Cầm nhìn thân ảnh kiên cường của Hỏa Chúc Diễm, môi thơm khẽ mở nói: “Nàng thường ít khi làm việc không nắm chắc, đây xem như một lần nữa đi”
Lạc Nam cười cười quay sang nhìn Thủy Nguyệt Cầm: “ta thấy hai nàng rất hiểu nhau, hai nàng không giống đối thủ, trái lại tựa như bạn thân vậy”
Thủy Nguyệt Cầm khóe miệng cong lên, nhớ lại từng màn ký ức trước đây, vui vẻ đáp trả: “hoàn cảnh gia tộc buộc chúng ta tranh đấu, nàng ấy tu luyện Hỏa hệ từ nhỏ đã bị ta khắc chế, cho nên lúc nào cũng háo thắng mong một ngày nào đó vượt qua ta, bất quá ta sẽ không để nàng dễ dàng làm được” giọng nói của Thủy Nguyệt Cầm phi thường tự tin.
Lạc Nam trong lòng phi thường hâm mộ các nàng, vừa là đối thủ vừa như tri kỷ, đây là cảm giác mà một kẻ như hắn không thể nào có được, tuy hâm mộ nhưng hắn lại không hề tiếc nuối, hắn có mẫu thân và phụ thân quan tâm thương yêu, đây là điều đời trước nằm mơ Lạc Nam cũng không dám mơ tới.
Lạc Nam lúc này nhìn bóng lưng nóng bỏng kia của Hỏa Chúc Diễm, trong mắt thưởng thức càng nồng nặc: “Chúc Diễm lần này hành động là có nắm chắc”
Thủy Mị Nhi khó hiểu nhìn hắn.
Thủy Nguyệt Cầm ngẩn người, trầm tư phút chốc, sắc mặt hơi đổi, lẩm bẩm nói: “Không lẽ nàng định?”
Như đáp trả Thủy Nguyệt Cầm, trên cái trán trơn bóng của Hỏa Chúc Diễm một ấn ký hình hỏa diễm sáng lên, nguyên tố hỏa diễm bắt đầu ngưng tụ quanh thân thể mê người của nàng.
Lạc Nam gật đầu khẳng định: “Không sai, nàng muốn đích thân tham chiến, liên thủ cùng chiến thú của mình”
Khi ký kết khế ước với Chiến thú, ngoài việc gia tăng thực lực cho bản thân, Ngự Chiến Sư còn nhận được một khả năng khác. Đó là dựa vào hồn lực thông qua lực lượng của khế ước, có thể sử dụng lực lượng thuộc tính chiến kỹ của chiến sủng để đích thân tham gia chiến đấu.
Lần trước khi Lạc Nam cùng Tiểu Bạch truy đuổi Thủy Phong Thiên Mã đã từng sử dụng năng lực này cùng Tiểu Bạch hòa mình vào bóng tối.
Chẳng qua khả năng này rất ít được Ngự Chiến Sư sử dụng, ngoài một số trường hợp bất đắc dĩ ra, đa phần trong chiến đấu chỉ do chiến sủng tham dự, dù sao thì trong mắt nhiều người, tính mạng Ngự Chiến Sư quan trọng hơn chiến sủng nhiều lắm, không ai muốn đem chính mình mạo hiểm chiến đấu như vậy.
Hỏa Chúc Diễm đương nhiên không nằm trong số đó, nàng tự tin, nàng khí phách, nàng liều lĩnh tất cả đều thể hiện ra một mặt anh tư, quyết tâm chinh phục con đường hỏa hệ ngự chiến sư của mình. Đối với một nữ tử như vậy, Lạc Nam sao có thể không thưởng thức đây?
Mà lúc này, chiến đấu rốt cuộc bắt đầu.
Hỏa Chúc Diễm hướng chiến sủng của mình ra lệnh:
“Tiểu Hỏa mau ngưng tụ Hỏa Tinh giáp, đánh cận chiến kiềm chế đối thủ”
“Diễm Xà, âm thầm ngưng tụ Hỏa Liệt pháo, tìm cơ hội công kích tứ chi đối thủ, không nên bắn vào trên thân, sẽ không có tác dụng”
Nghe nàng chỉ huy, Lạc Nam và hai nữ gật đầu, Hỏa Diệm Tinh Tinh có hỏa tinh giáp gia tăng phòng ngự, rất thích hợp quấn lấy đối phương, toàn thân Hỏa Tông Giac Thú chỉ có tứ chi không có Viêm Hỏa bao phủ, đó là điểm duy nhất có thể bị thương tổn từ hỏa hệ chiến kỹ gây nên”
Sau khi ra hiệu cho Chiến sủng của mình, Hỏa Chúc Diễm cũng lao vào tham chiến, chỉ thấy hỏa hệ nguyên tố bao phủ xung quanh nàng rất nhanh được ngưng tụ thành một thanh Hỏa Trường Tiên, Hỏa Chúc Diễm tay nắm hỏa trường tiên, lợi dụng thời điểm Hỏa Tông bị Hỏa Diệm tinh tinh ngăn chặn đồng thời phải chật vật né tránh công kích từ phía Diễm Xà lộ ra sơ hở, trường tiên trên tay quất xuống.
Grừuuuuu
Một âm thanh đao đớn từ miệng Hỏa Tông thốt lên, chân sau bên trái hiện lên một làn đỏ ửng, hiển nhiên đã chịu thua thiệt, nó bắt đầu càng thêm nổi nóng điên cuồng dùng sức húc vào người Tiểu Hỏa đang cản trở nó, Tiểu Hỏa trước sự dũng mãnh của Hỏa Tông liên tục thối lùi, trên thân bắt đầu xuất hiện vết thương.
Hỏa Chúc Diễm nhận ra khuyết điểm, nàng cắn răng, ấn ký trên trán càng thêm chói mắt, nhiệt độ xung quanh thân thể gia tăng điên cuồng, hỏa diễm nguyên tố càng thêm nồng nặc, trường tiên biến mất, rất nhanh một đôi găng tay hỏa diễm hình thành trên hai bàn tay mềm mại của nàng, giống hệt găng tay boxing đời trước.
“Diễm Xà, hỗ trợ Tiểu Hỏa, dùng thân thể cuốn lấy đối thủ”
Xích Diễm Yêu Xà một mặt chiến ý nồng nặc, lấy tốc độ nhanh chóng tiếp cận Hỏa Tông đang liên tục công kích Hỏa Diệm Tinh Tinh, trườn lên thân Hỏa Tông cuộn lại vài vòng, dùng hết sức xiếc chặt thân thể đối thủ.
Hỏa Tông bị buộc chặt, càng phát ra rống giận, chỉ thấy miệng nó Viêm Hỏa đột ngột tích tụ, một ngọn lửa hình chữ thập lấy tốc độ cực nhanh công kích về phía Tiểu Hỏa.
Tiểu Hỏa lúc này cũng điên cuồng rồi, chỉ thấy đôi mắt nó đỏ chót, hỏa hệ nguyên tố trong không khí bị nó điên cuồng hấp thụ vào cơ thể, rất nhanh thực lực gia tăng đến chiến tướng viên mãn cấp bậc, nó dang rộng hay tay, mặc kệ công kích của Hỏa Tông đánh lên thân thể mình, vươn ra hai tay điên cuồng ôm chặt thân thể Hỏa Tông, vật ngữa nó xuống mặt đất.
Thủy Mị Nhi không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn họ đều dốc toàn lực chiến đấu, thậm chí Tiểu Hỏa còn sử dụng Thị Huyết, chiến kỹ thiêu đốt một phần huyết mạch của bản thân nhằm gia tăng thực lực trong thời gian ngắn.
Hỏa Tông lúc này bị Tiểu Hỏa vật ngã ra đất, lại bị Diễm Xà cuốn chặt, toàn thân nó nằm trên mặt đất kịch liệt dãy giụa nhưng không thoát ra được.
Cùng thời điểm đó, Hỏa Chúc Diễm với đôi hỏa găng tay bao bọc, nàng lao đến dùng hết sức đấm liên tục vào phần bụng Hỏa Tông, khiến nó liên tiếp gầm lên đau đớn, nàng mặc kệ nó kêu gàu, vẫn tiếp tục đấm mạnh, gương mặt nàng nhợt nhạt do tiêu hao hồn lực quá nhiều, nhưng hai mắt vẫn hừng hực liệt hỏa chiến ý, nàng biết gia hỏa này vẫn chưa chịu phục, nếu không nhân cơ hội này đánh phục nó, tất cả mồ hôi và máu của chiến sủng của nàng đều sẽ lãng phí một cách vô ít, nàng vẫn đấm, tiếp tục đấm, mặc kệ viêm hỏa trên thân Hỏa Tông lan đến thân thể nàng.
Nhìn hình dáng anh tư, bất khuất trước mắt, trái tim Lạc Nam hung hăng co lại, hắn không ngờ nữ nhân bình thường không đứng đắn này trong chiến đấu lại có một mặt quyết tuyệt như vậy, nhìn nàng lúc này có một loại mị lực mê người, khó nam nhân nào cưỡng lại được.
Thủy Mị Nhi ngơ ngác nhìn người hay tìm cớ trêu chọc mình, hay làm mình tức giận trước mắt, hai mắt đỏ hồng, ướt át.
Thủy Nguyệt Cầm nhìn thân ảnh nữ nhân kiên cường kia, trên gương mặt trang nhã đầy vẻ lo lắng nhưng lại tràn đầy tự hào, không hổ là đối thủ tri kỷ của nàng. Bàn tay mềm mại siết chặt, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Cuối cùng, sau hàng trăm cú đấm Hỏa Chúc Diễm tung ra, Hỏa Tông hoàn toàn gục ngã, trước khi ngất đi, đôi mắt nó nhìn gương mặt của nữ nhân thô bạo đấm nó, mặc dù bị Viêm Hỏa của nó thiêu đốt cơ thể vẫn chưa một lần nhăn mày đau đớn, vẫn cố chấp công kích nó với mong muốn đánh bại nó. Một ấn ký hình chiếc sừng bắt đầu tỏa sáng trên trán nó.
Hỏa Chúc Diễm nhợt nhạt cong lên khóe môi khuyến rũ mĩm cười, một giọt máu huyết từ tay nàng nhỏ lên ấn ký, sau đó đôi đẹp mắt cũng mỏi mệt nhắm lại, trước khi thiếp đi, nàng cảm giác thân thể mình rơi vào một bờ ngực rắn chắc cùng đôi bàn tay mang theo vẻ ôn nhu.