Còn về phần ghen tuông lại không diễn ra, nếu Lạc Nam có nữ nhân nào khác, có lẽ các nàng sẽ hơi ghen tị, nhưng tam nữ cùng nhau lớn lên, ngay cả khi là đối thủ cạnh tranh Thủy Nguyệt Cầm cùng Hỏa Chúc Diễm thì trong lòng các nàng vẫn âm thầm xem nhau như tri kỷ, tỉ muội.
Hiện tại ba tỷ muội cùng thích một nam nhân, nghĩ đi nghĩ lại không khó để tiếp nhận, dù sao thì ở thế giới này, chỉ cần ngươi có khả năng, có bản lĩnh, sẽ không ai dám xen vào chuyện của ngươi.
Lạc Nam cũng không cổ hủ với tư tưởng đời trước của hắn, nhập gia tùy tục, mẫu thân hắn từng yêu cầu tìm nhiều con dâu một chút cho nàng trước ánh mắt hâm mộ của phụ thân hắn, huống chi dù ở đời trước, dù bị pháp luật ràng buộc, tuy vậy đàn ông có tiền và bản lĩnh cũng không ít tam thê bảy thiếp.
Đã xác định tam nữ là nữ nhân thuộc về mình, Lạc Nam cũng bắt đầu suy tính cho tương lai của hắn và tam nữ, hắn không ngây thơ cho rằng chỉ cần các nàng thích mình thì họ có thể ở chung một chỗ, nhị nữ được trưởng lão ở Bách Hoa Môn thưởng thức nhận làm đệ tử, có thể làm trưởng lão Bách Hoa Môn, Chiến Hoàng Viên Mãn đã là yêu cầu thấp nhất, nếu hắn không có đủ vốn liếng chưa chắc sư phụ các nàng chấp nhận quan hệ của họ.
Ngoài ra, hắn còn muốn tương lai lôi kéo Bách Hoa Môn về chiến tuyến của mình để kháng địch, Bách Hoa Môn năm xưa ra mặt là vì nể tình mẫu thân Hoa Tiên của hắn, còn đối với phụ thân Lạc Long, họ hận đến nghiến răng, gia hỏa này không những bắt cóc đệ tử yêu quý của họ, còn trêu chọc cường địch liên lụy nàng, Lạc Nam tin tưởng nếu hiện tại hắn đến Bách Hoa Môn tiết lộ thân phận, họ có thể không làm khó hắn, nhưng một cướt đá ra khỏi cửa là điều có thể.
Lạc Nam lắc lắc đầu, vẫn là thực lực bản thân chưa đủ, tuy nhiên hắn hiện tại đã gia tăng rất nhanh rồi, gần 16 tuổi Ngự Vương hậu kỳ, nghe qua đã thấy rợn người, cái Lạc Nam cần là thời gian mà thôi. Nghĩ nghĩ, Lạc Nam quyết định thời gian sắp tới sẽ bồi dưỡng tam nữ, hắn muốn nắm tay các nàng đứng trên đỉnh phong mà không phải để các nàng đứng sau lưng ngưỡng vọng hắn.
Nhìn tam nữ vừa cho chiến sủng ăn, Lạc Nam mĩm cười vuốt ve Tiểu Bạch nằm trong ngực, Tiểu Bạch khả năng thu liễm rất mạnh, tam nữ mấy ngày nay bị bề ngoài nhỏ nhắn khả ái của nó cuốn hút, chỉ cho rằng nó là sủng vật của Lạc Nam, sủng ái nó quên cả trời đất, nếu các nàng biết gia hỏa này Chiến Vương hậu kỳ cảnh giới không biết vẻ mặt thế nào.
Còn khoảng nữa tháng là thời điểm rời khỏi, Lạc Nam cùng tam nữ cũng bắt đầu chi chuyển về ngoại vị Thủy Hỏa cảnh.
Thủy Mị Nhi cưỡi trên lưng Thủy Dực Điểu, một mặt phụng phịu nhìn nhị nữ đang ngồi trước người Lạc Nam trên lưng Thủy Phong Thiên Mã bên cạnh.
Thấy vẻ mặt của nàng, Hỏa Chúc Diễm khanh khách cười trêu ghẹo: “Mị Nhi muội muội ghen rồi, yên tâm đi, ta và Nguyệt Cầm đã là Ngự Vương, một thời gian nữa tu vi ổn định, sẽ tìm chiến sủng mới làm tọa kỵ, không cho Tiểu Lạc chiếm tiện nghi nữa, khanh khách”
Thủy Mị Nhi lại hừ nói: “hừ, cho các ngươi bị kẻ xấu này chiếm tiện nghi, liên quan gì đến bổn tiểu thư”
Thủy Nguyệt Cầm cũng che miệng cười khẽ: “sao nhìn vẻ mặt muội không vui vậy, có cần tỷ đổi chỗ cho hay không?”
“Cả tỷ cũng học theo yêu tinh này trêu chọc muội” Thủy Mị Nhi bó tay rồi, nàng cảm giác tỷ tỷ của mình ngày càng thay đổi, trước đây quanh quẩn xử lý sự vụ gia tộc, thời gian khác thì tập trung tu luyện, rất ít thấy nụ cười trên môi nàng, từ khi bắt đầu gặp hắn tỷ tỷ thường xuyên cười nói vui vẻ, tất cả là nhờ có hắn.
Lạc Nam vòng tay ôm eo nhị nữ trước mặt, cảm thụ hai loại khí tức khác biệt, một tươi mát, một nóng bỏng của hai nàng, nghe các nàng nói chuyện, lúc này nở nụ cười xấu xa ra vẻ đáng tin nói: “ mục tiêu chiến sủng kế tiếp của ta phải là gia hỏa to con nhanh nhạy một chút, cả nhà chúng ta cùng cưỡi chung, không cần tranh giành”
“Ai là cả nhà với ngươi, không biết xấu hổ” Tam nữ lập tức đỏ mặt xì môi nói, bất quá ba đôi mắt đẹp hơi lóe sáng, cảm thấy chủ ý của hắn cũng không tệ.
Một nam tam nữ vẫn tiếp tục không nhanh không chậm, vừa cười vừa nói, bầu không khí hạnh phúc bao phủ.
Hai canh giờ sau, âm thanh chiến đấu truyền đến thu hút sự chú ý của đám người. Lạc Nam hướng các nàng gật đầu, ra hiệu Thiên bay đến quan sát tình hình.
Trên không trung nhìn xuống, Lạc Nam nhìn thấy đám người Hàn Xẻng, Thủy Dương cùng hai thanh niên Hỏa gia đang vây công một chiến thú Thủy hệ ngự tướng hậu kỳ bên một bờ hồ nhỏ.
Lạc Nam cùng tam nữ rất nhanh nhíu mày, mấy gia hỏa này rõ ràng không có ý thu phục chiến sủng, mà muốn săn giết, dù sao thì thủy hệ chiến thú trước mắt tuổi tác đã cao, không có giá trị bồi dưỡng, mà chiến thú này thuộc loại phi thường hiền hòa, nếu không chủ động công kích, nó sẽ không để ý đến nhân loại.
Mà rất nhanh, chiến thú già yếu trước sự vây công cũng hấp hối, cuối cùng tắt thở, bọn hắn thu lấy thú hạch, sau đó cả thân xác vào nhẫn trữ vật.
Nhìn hành động lưu loát, dứt khoát của bọn hắn, Lạc Nam và tam nữ biết đây không phải lần đầu chúng săn thú, không biết đã có bao nhiêu chiến thú tại khu vực trung tâm chết trong tay chúng.
Thủy Mị Nhi đầu tiên không nhịn được, để Thủy Dực Điểu hạ xuống lớn tiếng hét: “các ngươi làm gì? không biết trừ phi chiến thú chủ động tấn công, nếu không cấm chủ động săn giết chiến thú trong Thủy Hỏa Cảnh hay sao?
Đám người Hàn Xẻng giật mình, quay đầu lại nhìn nàng, Thủy Dương đầu tiên tỏ vẻ bình tình, chủ động ra vẻ không sao cả nói: “là nó chủ động tấn công chúng ta trước, chúng ta cũng tự vệ thôi”
Thủy Mị Nhi càng tức giận:”ngươi nghĩ ta ngốc không? nó rõ ràng là Thủy Lam Ngư, tính tình ôn hòa lại sống dưới mặt nước, nếu các ngươi không chủ động công kích xuống hồ nước nó còn không thèm quan tâm các ngươi”
Đám người bị nàng hét vào mặt, sắc mặt hơi khó nhìn, Hàn Xẻng lúc này chính nghĩa lẫm nhiên nói: “chúng ta săn giết nó là tốt cho bí cảnh a, nó đã cao tuổi, không có giá trị bồi dưỡng, sống chỉ làm lãng phí không gian nơi đây”
Ba tên còn lại lập tức gật đầu, một mặt chúng ta làm thế là vì lợi ít chung của xã hội.
Thủy Mị Nhi một mặt tức giận run rẩy cả người, mà lúc này Lạc Nam cùng nhị nữ cũng hạ xuống bên cạnh nàng.
Bốn cặp mắt đột ngột trừng lớn, một mặt như gặp quỷ nhìn Lạc Nam ôm eo nhị nữ kỵ thú, lúc này ba người Lạc Nam cũng rời khỏi lưng Thiên.
Nhị nữ cũng không quan tâm ánh mắt bọn hắn, Thủy Nguyệt Cầm lạnh lùng nhìn Hàn Xẻng nói: “Lợi ích của hai nhà chúng ta không cần người của Hàn Hổ bang quan tâm, bất quá ngươi đã xâm phạm quy định của chúng ta đặt ra, hy vọng sau khi kết thúc Hàn Hổ bang có thể cho hai nhà một câu trả lời hợp lý”
Nàng tiếp tục: “Thủy Dương, hành vi của người ngoài gia tộc sẽ từ từ truy cứu, bất quá ngươi là người của Thủy Gia lại thông đồng làm bậy, sau khi ra ngoài ta sẽ hướng gia chủ bẩm báo sự việc”
Hỏa Chúc Diễm cũng cau mày nhìn hai thanh niên Hỏa gia, hai tên này là thành viên dòng chính của gia tộc, không hiểu sao lại biết luật còn phạm luật, bất quá nàng không quan tâm, hướng mẫu thân báo cáo cụ thể là được.
Đám người bọn hắn sắc mặt không dễ nhìn, bí cảnh phạm vi rộng lớn, không nghĩ đến xui xẻo lại bị bắt quả tan.
Mà sắc mặt ba người Hàn Xẻng cùng hai thanh niên Hỏa gia lúc này đã hơi vặn vẹo, nữ nhân trong lòng bọn hắn lúc nãy rõ ràng thân mật tựa vào người nam nhân khác cùng kỵ thú, so với ba người bọn hắn thì Thủy Dương đỡ hơn nhiều lắm, dù sao thì hắn trong lòng mến mộ Thủy Mị Nhi, hắn chỉ thấy Thủy Mị Nhi cưỡi tọa kỵ của riêng mình mà thôi.
Bọn hắn mặc dù cùng một gia tộc, nhưng hầu hết ở các gia tộc dưới trướng Bách Hoa môn, phần lớn do nữ tính làm chủ, có nghĩa là nam nhân ở hai nhà này thường ở rễ, phụ thân hắn vốn không phải họ Thủy, hắn hoàn toàn không có quan hệ huyết thống cùng Thủy Mị Nhi, nên có ý tưởng đối với nàng là điều hiển nhiên, dù sao thì hắn không dám mơ mộng đến nhân vật cấp bậc thần nữ như Thủy Nguyệt Cầm.
Bên phía hai thanh niên Hỏa gia cũng có tình huống không khác biệt, huống chi cả thành trì đều biết Hỏa Chúc Diễm chỉ là nghĩa nữ được Hỏa Mộng Như nuôi dưỡng, bởi vậy khi nhìn Hỏa Chúc Diễm cùng Lạc Nam, bọn hắn sắp ghen ghét phát điên.
Mà lúc này, một âm thành trạn ngập dữ tợn gầm lên: “Thằng ranh con, mày làm gì với các nàng?”
Đám người đột ngột bị âm thanh chú ý, chỉ thấy Hàn Xẻng một mặt dữ tợ, điên cuồng, ghen ghét, vặn vẹo như một con thú nhìn chằm chằm Lạc Nam.
Lạc Nam bình thãn không nhìn, không có ý định đáp trả, lúc này đang hống Mị Nhi bớt giận, nếu là người khác chọc giận nàng, có thể Lạc Nam đã sớm động thủ, nhưng trong chuyện này dính dáng đến đệ tử hai nhà Thủy – Hỏa, hắn sẽ để cho nhị nữ giải quyết.
Nhị nữ thì không cần phải nói, Hàn Xẻng có ý đồ gì với mình, các nàng biết rõ ràng, bất quá với phẩm chất như này cho dù nữ tử bình thường cũng chưa chắc để ý hắn.
Hàn Xẻng thấy bọn người Lạc Nam không để ý đến hắn, càng thêm tức nổ phổi, hắn là nhi tử bang chủ Hàn Hổ bang, 19 tuổi hiện tại đã là Ngự Tướng hậu kỳ cảnh giới, trong Thủy Hỏa thành ai dám không khách khí với hắn ba phần. Hắn hướng Lạc Nam oán giận hét:
“Tiểu tử, đang hỏi ngươi đó, bị câm sao?”
“Im miệng” Lạc Nam có thể không để ý, nhưng tam nữ đâu thể nhìn kẻ khác xúc phạm hắn, ba đôi mắt đẹp hướng Hàn Xẻng cảnh cáo, hét lớn.
Hàn Xẻng thấy tam nữ vì Lạc Nam ra mặt, càng thêm ghen ghét, lúc này chỉ thấy hắn lấy ra một Thú Trạc, thả ra hai con chiến sủng dữ tợn Chiến Vương sơ kỳ cảnh giới, hai con này là hắn mượn của hai vị trưởng lão trong Hàn Hổ Bang mang theo phòng thân, dù sao thì thú trạc ngoài việc bắt chiến thú cũng có thể chứa đựng chiến thú của người khác.
Đám người thấy hắn đột ngột thả ra hai con Chiến Vương sơ kỳ cũng hơi kinh ngạc, dù sao thì gia hỏa này mới Ngự Tướng hậu kỳ, bất quá nhìn thấy thú trạc cũng biết là cáo mượn oai hùm.
“Đại Địa Lang – Địa hệ, thú hệ”
“Độc Ngô Công – Độc hệ, côn trùng hệ”
Hàn Xẻng chỉ vào Lạc Nam một mặt đắc ý rống giận: “công kích thằng nhãi đó”, trong lòng hắn phi thường đắc ý, theo hắn nghĩ thì hai nữ lúc mới vào Thủy Hỏa Bí cảnh còn chưa đến Ngự Vương cảnh, sẽ không vì Lạc Nam mà xung đột với hắn đang sỡ hữu hai con Chiến Vương cấp bậc, tuy nhiên rất nhanh vẻ mặt hắn chợt cứng đờ.
Hắn thấy tam nữ một mặt tức giận, Hỏa Chúc Diễm lớn tiếng: “Bên trong bí cảnh không được phép công kích lẫn nhau, ngươi muốn chết đúng không”
Hàn Xẻng vặn vẹo đáp trả: “ta chỉ giải quyết ân oán cá nhân mà thôi, không liên quan đến hai nhà, tên này cũng không phải người của hai gia tộc”
Thủy Nguyệt Cầm đang định nói gì thì bàn tay mềm mại bị nắm lấy, nàng quay lại nhìn Lạc Nam, thấy hắn hướng nàng cười cười: “không phải các nàng còn tò mò gia hỏa ta vừa thu phục sao?sẳn tiện cho các nàng xem thử”
Nghe hắn nói vậy, tam nữ hai mắt tỏa sáng, các nàng biết nam nhân này tầm mắt phi thường cao, chiến thú bình thường không vào mắt hắn, một mặt chờ mong lùi ra sau.
Lạc Nam sỡ dĩ đứng ra là vì cho tam nữ làm quen với Kê Tử, hơn nữa chiến thú đối phương có Độc hệ, Tử Hỏa là khắc tinh của độc hệ, Lạc Nam sẽ không chủ quan với bất kỳ đối thủ nào, sẽ dùng biện pháp tốt nhất khắc chế.
Còn về Hàn Xẻng, Lạc Nam đã có ý định không để kẻ này sống sót, tuy nhiên bên trong bí cảnh không được giết người, Lạc Nam tôn trọng hai nhà sẽ không phá hư quy củ.
Ý niệm vừa động, Thông Thiên Hỏa Kê – Kê Tử toàn thân tử hỏa thiêu đốt oai phong lẫm lẫm xuất hiện trước mắt hắn, nó vừa xuất hiện đã hướng lên trời gáy to, sau đó một mặt kiêu căng bá đạo nhìn hai đối thủ đồng cấp trước mặt.
Khi Kê Tử vừa xuất hiện, ánh mắt Thủy Nguyệt Cầm và Hỏa Chúc Diễm đã sáng lên, dù không tin thông hỏa hệ nhưng Thủy Nguyệt Cầm vẫn nhận ra thân phận của Tử Hỏa, không cần phải nói đến Hỏa Chúc Diễm.
Hỏa Chúc Diễm mắt đẹp mê người nhìn Kê Tử, sau đó nhìn bóng lưng Lạc Nam lẩm bẩm: “hừ, không trách lọt vào mắt hắn, huyết mạch dị biến sinh ra Tử Hỏa, so với Viêm hỏa của Hỏa Tông còn bá đạo hơn, bất quá Hỏa Tông của người ta còn có Liệt Hỏa Trọng Sinh, hôm nào phải cùng gia hỏa này đánh một trận”
Lạc Nam nghe nàng nói cười cười, hắn nhìn trúng Kê Tử thì tử hỏa chỉ là một phần, cái hắn nhìn trúng chủ yếu là một mặt bá đạo kiệt ngạo của nó.
Hàn Xẻng cũng một mặt đố kỵ nhìn chầm chầm Kê Tử, hắn cũng nhận ra Tử Hỏa tồn tại, bất quá hai đánh một hắn cũng không sợ, một mặt khiêu khích nhìn Lạc Nam.
Lạc Nam nhìn vẻ mặt của hắn, biết tên này nghĩ gì, cười cười nói: “Thiên, ra trận”
Thủy Phong Thiên Mã nãy giờ trầm tĩnh đứng sau Lạc Nam lúc này hí dài, đến cạnh Kê Tử.
Lạc Nam đã từng nói sẽ không xem thường bất kỳ địch nhân nào, dù Kê Tử dư sức hạ hai tên trước mắt, nhưng hắn đâu cần thiết một chọi hai làm gì, trừ một số trường hợp đặc biệt cần rèn luyện chiến sủng.
Mà sỡ dĩ Lạc Nam hay các ngự chiến sư khác rất ít triệu hoán 3 chiến sủng trở lên cũng rất đơn giản, triệu hoán càng nhiều chiến sủng ra ngoài thì hồn lực tiêu hao càng nghiêm trọng, đôi khi còn ảnh hưởng đến chiến cuộc, đối với Lạc Nam có hồn lực dồi giàu đương nhiên không ngại, chẳng qua hắn không muốn gây chú ý cho kẻ khác nhận biết hồn lực khác biệt của mình.
“Lại một con Chiến Vương, hơn nữa còn là bộ tộc phi thường quý hiếm Thiên Mã không cánh, kẻ này rốt cuộc có thân phận gì” Đám người Hàn Xẻng triệt để chấn kinh rồi, hắn đã sớm chú ý đến Thiên, nhưng chưa hề nghỉ tới nó cũng là chiến vương cảnh.
“Tiến lên xé tan chúng nó” Đâm lao phải theo lao, Hàn Xẻng hướng nhị thú hạ lệnh.
Hai con chiến vương hướng hắn gầm một tiếng bất mãn, gia hỏa này không phải chủ nhân, lại dám hạ lệnh cho bọn chúng, bất quá chúng nó cũng biết phải nghe theo tên này, lúc này tiến lên công kích Kê Tử và Thiên.
Chiến đấu rốt cuộc bắt đầu.