------
Ngày…tháng…năm…
Tôi tên là Nguyễn Văn Nam, một cái tên đại chúng trong xã hội nước Đông Lào.
Ở đất nước chúng tôi dòng họ Nguyễn chiếm tới 40% dân số và tên Nam cũng là cái tên chiếm tỷ trọng cao nhất. Có lẽ cũng vì thế mà cuộc đời tôi cũng bình thường như bao người khác.
Học lực của tôi chỉ ở mức trung bình, tôi cũng không giỏi đặc biệt môn học nào, tôi không chơi thể thao và tôi hoàn toàn không có sở thích gì đặc biệt.
Sau khi học xong cấp ba, tôi thi vào trường đại học Nông lâm TP HCM chuyên ngành côn trùng học. Trong giai đoạn này cũng không có sự kiện đặc biệt nào xảy ra với tôi.
Khi ra trường, tôi nộp đơn xin làm nhân viên cho một công ty phân phối các sản phẩm diệt côn trùng của Hoa Quốc.
Theo như tôi biết thì trên thế giới này, Mẽo quốc và Hoa Quốc là hai siêu cường về kinh tế, chính trị , quân sự và văn hóa.
Ngành công nghiệp hóa chất của họ rất phát triển. Họ tạo ra các loại chất độc hóa học nhằm vào thế giới côn trùng và xuất khẩu chúng sang các quốc gia khác trong đó có nước Đông Lào chúng tôi.
Công nghệ về Gen của nước họ cũng thuộc loại đỉnh cấp trên toàn cầu.
Tôi rất ghét các loại côn trùng, đặc biệt là muỗi, kiến, gián, mối, ruồi… Chúng gây ra rất nhiều sự phiền phức cho nhân loại và quan trọng hơn là tôi cùng gia đình đều là nạn nhân của chúng mỗi ngày.
Trên đời này liệu từng có ai chưa từng bị muỗi cắn, kiến cắn hay gián làm phiền hay chưa? Có lẽ là có những người như thế nhưng rất hiếm hoi.
Trong thế giới côn trùng, có lẽ loài tôi hận nhất là loài muỗi. Chúng có kích thước nhỏ bé, khí lực thì yếu đuối và rất dễ bị tiêu diệt nhưng độ gây phiền phức của chúng lại xếp hạng đầu.
Họ nhà Muỗi có mặt ở khắp mọi nơi, chúng kêu lên những âm thanh vo ve gây bực bội và khi hút máu thì những chỗ bị chích ấy còn sưng và rất ngứa.
Vậy muỗi cắn có chết người hay không?
Tất nhiên là không rồi nhưng vì muỗi mà chết người thì nó xếp đầu bảng danh sách.
Theo thống kê khoa học thì top 15 những loài sinh vật giết người nhiều nhất là loài cá mập với trung bình 10 người/năm, chó sói giết 10 người/năm, sư tử giết 100 người/năm, voi giết 100 người/năm, hà mã giết 500 người/năm.
Cá sấu giết 1.000 người/năm, sán giết 2.000 người/năm. Ốc nước ngọt giết chết 10.000 người/năm. Bọ sát thủ giết 10.000 người/năm, ruồi tsetse 10.000/năm.
Loài chó giết 25.000 người/năm, các loài rắn độc giết 50.000 người/năm.
Xếp hạng á quân trong các loài sinh vật giết người nhiều nhất lại chính là loài người với khoảng 475.000/năm và quán quân thuộc về loài muỗi với 725.000 người/năm.
Như vậy, loài chó được coi là loài vật trung thành nhất với loài người lại là thủ phạm giết người hạng 5. Loài chó giết người thông qua một loại bệnh gọi là bệnh chó điên hay bệnh dại.
Như vậy, tôi tự hỏi rằng liệu chúng ta vẫn coi chúng là loài vật trung thành hay nên gọi chúng là loài phản chủ?
Người Tây có lẽ quá "lương thiện" và "nhân từ" nên họ không nhận ra rằng bất kể con gì gắn liền với chữ "nuôi" thì đều dùng để làm thịt, cho nên họ chẳng bao giờ dám đánh hay giết hại loài chó.
Người Tây lập ra các cơ quan bảo hộ quyền động vật, có các câu lạc bộ chó cưng để lên án bất cứ ai dám đánh, dám giết hoặc ngược đãi động vật.
Thậm chí tôi còn nghe nói họ đang soạn ra một bộ luật về quyền của zombie. Tôi không chắc rằng loài zombie có tồn tại ngoài đời thực hay không nhưng trong các bộ phim kinh dị hoặc khoa học viễn tưởng thì có.
Chỉ có người Đông Lào chúng tôi và một số dân tộc Đông Á khác mới nhận ra bản chất thật sự của loài chó nên trong thực đơn của mình luôn có một danh sách các món thịt cầy bảy món, thịt chó mắm tôm, thịt cầy rựa mận.
Hoan hô các anh em Đông Lào vì sự văn minh của các bạn!
Nói một chút về á quân của bảng xếp hạng giết người nhiều nhất, bi ai thay lại là chính là loài người. Nhân loại không những ác với toàn bộ hệ sinh thái của trái đất mà họ còn ác với chính chủng tộc của mình.
Chết dưới tay của loài người không những chỉ là những loài bay trên trời, những loài bò dưới đất mà cả những loài sống trong đại dương. Tóm lại, không có con gì mà họ không ăn và không có con gì là họ không dám giết.
Các loại vũ khí sát thương mà nhân loại sáng chế ra nhiều nhất đôi khi lại dùng để giết chết chính đồng loại của mình. Còn việc tàn sát các loài sinh vật khác có lẽ chỉ là tiện tay, tiện thể mà thôi.
Giới khoa học cũng đã xếp hạng thời đại của chúng ta là thời đại tuyệt diệt thứ sáu của Trái Đất vì chỉ trong có 200 năm nay, số chủng tộc đã bị tuyệt chủng do bàn tay con người đã lên tới hàng chục ngàn.
Nếu loài người còn không mau thức tỉnh và dừng bàn tay vấy máu lại thì tương lai vài chục năm nữa có lẽ chúng ta phải ăn lấy chính mình.
Nhân loại vốn là loài thông minh nhất nhưng cũng là loài yếu đuối nhất; là loài mạnh mẽ nhất nhưng cũng là loài mâu thuẫn nhất.
Họ sẵn sàng sống theo bản năng như động vật nhưng đôi khi lại tỏ ra mình thiện lương như thiên thần, còn hành vi đôi lúc lại tàn ác như ma quỷ.
Thật sự rất phức tạp phải không nào?
Nếu thiện lương được coi là đức tính của Chúa Trời, sự tàn bạo được coi là đức tính của Ma Quỷ thì bản năng lại là đức tính của Thú Vật. Loài người sở hữu cả ba đức tính trên và người ta gọi đấy là nhân tính.
Đứng đầu bảng những loài giết người nhiều nhất lại chính là loài muỗi.
Loài này có mặt trên trái đất hơn 250 triệu năm trước. Nó thuộc về họ côn trùng và hiện nay có hơn 3500 chi nhánh đang tồn tại.
Muỗi rất yếu ớt và được nhân loại xếp hạng đáy trên kim tự tháp chuỗi thức ăn trong tự nhiên.
Ngay trong thế giới côn trùng, Muỗi cũng là nguồn thực phẩm dinh dưỡng cho nhiều loài động vật khác như cá, chuồn chuồn, ếch, nhái, thạch sùng…
Tôi thuộc trận doanh của loài người nên đương nhiên tôi không thích côn trùng. Tôi sẵn sàng đập chết chúng ở bất kỳ nơi đâu dù đó là lúc đang ăn, đang chơi, đang ngủ hay đang đi vệ sinh...
Hơn nữa, hình thù của bọn chúng cũng rất kinh tởm và xấu xí. Nếu các bạn đã từng xem những hình ảnh phóng to thân thể của côn trùng, thì chắc sẽ cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Đương nhiên nếu ở trong xã hội nhân loại các bạn chê bai ngoại hình của một ai đó thì sẽ bị quy vào tội "body shaming" cũng tức kỳ thị ngoại hình.
Nhưng nếu các bạn làm điều đó với các loài sinh vật khác thì hoàn toàn tự do và vô tội.
Đây cũng là tiêu chuẩn kép của loài người.
Vì thế, khi được nhận vào công ty bán các sản phẩm diệt côn trùng, tôi đã cố gắng làm việc để trở thành một dũng sĩ diệt côn trùng thực thụ.
Tôi đã làm việc rất chăm chỉ và tận tâm. Tôi thường xuyên đạt được thành tích cao trong công ty.
Các danh hiệu như Best saler, Super sale, Sale start… đều là những phần thưởng quen thuộc của tôi trong mỗi kỳ đánh giá thành tích.
Tiền lương và tiền thưởng của tôi cũng vì thế mà được tăng lên rất nhiều. Tôi mua được điện thoại Iphone 15, xe hơi Vin fast, tậu được căn hộ River View và kiếm được một em hoa khôi làm bạn gái.
Tôi đã trở thành một hình mẫu thành công cho giới trẻ và niềm tự hào của gia đình.
Tất cả những thành công vượt trội ấy của tôi là nhờ trên xác chết của tỷ tỷ con côn trùng mỗi năm.
Nếu khi xưa có câu “nhất tướng công thành vạn cốt khô” thì với tôi phải sửa là “nhất đời sung sướng tỷ trùng khô” mới chuẩn.
Tôi cũng không cho rằng việc sát sinh côn trùng là không đúng bởi tôi nghĩ rằng quan niệm chúng sinh bình đẳng chỉ dành cho Đức Phật.
Việc cứu vớt chúng là việc của Chúa, còn việc của tôi là đưa chúng lên thiên đường.
Nếu các loài côn trùng ấy có bảng danh sách tất sát thì có lẽ tên tuổi của tôi cũng được trang trọng xếp vào top đầu.
Cho đến một ngày tôi bị bệnh sốt xuất huyết. Ban đầu tôi chỉ nghĩ mình bị sốt siêu vi nên chủ quan không đến bệnh viện thăm khám.
Khi đã quá nặng được đưa đến bệnh viện thì cũng là lúc tôi không thể qua khỏi.
Khoảnh khắc trước khi chết, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng vo ve của đàn muỗi nhà. Hình như bọn nó đang mở hội ăn mừng tôi chết đi thì phải.
Đúng là sinh nghề thì tử nghiệp, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Ý thức của tôi chìm dần vào trong bóng đêm vô tận.
Nhưng khi tôi nghĩ rằng cuộc đời của mình đến đây là hết thì thân thể của tôi đau nhức kinh khủng y như là bị hành hạ vậy.
Cơn đau này mạnh đến nỗi khiến cho tôi phải thức tỉnh.
Tôi thầm nghĩ ở trong đầu:
“Chắc là mình không phải chết rồi? Bởi nếu đã chết thì làm sao lại bị đau như vậy cơ chứ?”
Tôi chậm rãi mở mắt ra nhìn:
“Đờ mờ...”
Tôi thốt lên một tiếng chửi tục quen thuộc.
"Chuyện gì xảy ra thế này, sao thế giới trong mắt tôi lại nhòe đi như bị cận thị vậy.
Màu sắc tươi đẹp của thế giới xung quanh đâu rồi?
Sao bây giờ chỉ toàn là những hình ảnh mờ mờ ảo ảo?
Thôi xong, có lẽ bệnh sốt xuất huyết đã khiến tôi bị mù hai mắt mất rồi".
Tôi cảm thấy thật là tuyệt vọng.
Tôi thà rằng mình bị chết luôn còn hơn là bị mù lòa như thế này.
-----