(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng NP để có thể đọc được nhiều chương Mới hay hơn nhé)
-------
Mộng Thu chạy xe tới siêu thị mua ít đồ ăn sau đó về nhà trọ. Nhà trọ của cô là nhà trọ mini tại một chung cư dành cho người độc thân trên đường Cộng Hòa quận Tân Bình.
Nhà trọ có diện tích cũng không lớn, chỉ tầm hơn 30 m2 đủ cho một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh cỡ nhỏ.
Vậy nhưng giá thuê mỗi tháng cũng lên tới 5 triệu Đông Lào.
Bình thường khi ở trọ thì người ta thường ở ghép với nhau cho đỡ tốn tiền nhưng vì tính chất công việc và nổi khó xử của Hàm Hương Thể nên Mộng Thu chỉ ở một mình.
Mặt ngoài, thu nhập của Mộng Thu cũng chỉ khoảng 20 triệu một tháng nhưng tiền ngầm lãnh từ tổ chức cũng không phải là ít. Tuy vậy, tất cả đều không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Mộng Thu chạy xuống nhà gửi xe của công ty. Chú bảo vệ tên Hùng liền chạy ra xác nhận và chào hỏi cô mấy câu vô thưởng vô phạt.
Cô tuy mới về đây ở được hơn ba tháng nhưng đã trở thành một danh nhân ở tòa nhà này.
Đầu tiên do nhan sắc và của cô thuộc dạng cực phẩm người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chó gặp chó mừng.
Thứ nữa là khi nào gặp cô mọi người đều ngửi được một mùi thơm dễ chịu. Họ cứ nghĩ là cô có thói quen đi bất cứ đâu cũng xịt nước hoa cao cấp. Nó tạo cho người ta một cảm giác về sự sạch sẽ, chỉn chu.
Thứ ba là dáng người cô trông như người mẫu, hình tướng luôn toát lên vẻ đẹp sang trọng và quý phái, công việc thì làm ở một ngân hàng lớn nên rất nhiều người ưa thích và tôn trọng.
Thứ tư cô nàng được sở hữu một giọng nói ngọt ngào, dễ nghe, lại khéo ăn khéo nói nên ai gặp cũng quý mến.
Nhiều bà thím, ông chú cứ hỏi dò xem cô đã có bạn trai chưa để còn giới thiệu cho người này người kia.
Đàn ông có vợ ở đây dĩ nhiên là thích cô rồi nhưng đàn ông chưa vợ lại càng săn đón điên cuồng, đặc biệt là khi biết cô còn đang lẻ bóng.
Thường thì cứ giờ đi làm và giờ tan tầm là họ lại tụ tập xuống cái quán nhỏ bên cạnh chung cư để uống nước, mục đích chính là ngắm nhìn và chào hỏi cô mỗi khi cô đi đi về về.
Hôm nay cô về nhà hơi sớm nên các anh em không có tụ tập ở quán nước giờ này. Tưởng chừng như đã thoát nợ thì...
Một anh chàng thanh niên ở tầng trên đang đi đâu đó bỗng nhìn thấy cô thì hai mắt sáng lên vẻ vui mừng. Anh chạy lại đon đả hỏi thăm:
“Chào em. Hôm nay em đi làm về sớm vậy?”
“À, anh Hoàng hả, em hôm nay có việc nên về sớm một chút. Tý nữa cũng cần phải vào bệnh viện chăm Ngoại nữa. Thế bữa nay anh off ở nhà à?”
Mộng Thu cũng nhẹ nhàng đáp lại.
“Ừ. Bữa nay anh off ở nhà. Cả tuần rồi đi tỉnh nhiều quá nên quá căng thẳng. Thế cái bao gì đây mà có vẻ nặng vậy em?”
“Nhìn to vậy thôi chứ không nặng đâu anh. Đây là bao cây trầu bà em mua về nhà có việc. Thôi anh có việc gì thì đi đi, em lên nhà à”.
“À… anh cũng không có việc gì gấp lắm. Em cũng còn phải xách cả đồ ăn nữa. Bao cây này để anh phụ giúp anh đưa lên phòng nhé?”
“Ôi. Không được đâu anh. Như vậy thì làm phiền anh quá. Em không có gì để trả công cho anh đâu. Anh cứ để đó cho em nhé!”
“Xời ơi. Công sá gì chứ. Hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau thôi. Với lại anh tự nguyện giúp em mà”.
“Thôi, không được đâu anh ơi. Mất công bạn gái anh lại nhìn thấy thì lại rắc rối cho anh nữa. Em tự làm được mà!”
“Ha Ha. Em khéo lo. Anh làm gì có bạn gái mà sợ người ta nhìn thấy chứ? Nào, em đi trước dẫn đường. Anh ôm theo bao tải này theo sau em”.
Mộng Thu khóe miệng mỉm cười ranh mãnh:
“Thật không đó? Bữa trước em có thấy một em gái mặc đầm đỏ từ nhà anh bước ra nữa cơ. Trông cô ấy cũng rất xinh đẹp!”
Hoàng hơi đỏ mặt, ấp úng nói:
“À. Cô ấy không phải là bạn gái của anh đâu. Cô ấy chỉ là em gái nuôi thôi. Lâu lâu đến thăm xem anh sống chết thế nào ấy mà”.
“Ồ. Vậy à? Thế mà em cứ tưởng… hi hi hi”.
Mộng Thu đi phía trước cười nhẹ. Cô chợt nhớ tới một câu nói của một ai đó ở trên mạng xã hội là:
“Con gì mà nuôi thì cũng đều dùng để làm thịt bao gồm cả em gái nuôi, anh trai nuôi…”
Mộng Thu và anh hàng xóm tên Hoàng khi đi tới trước cửa phòng của cô thì dừng lại. Cô quay lại nói với Hoàng:
“Em tới nơi rồi nè. Anh bận việc gì thì đi làm đi nhé. Em cũng bận luôn nên không tiếp anh được đâu. Lúc khác em mời anh xuống dưới uống ly cà phê anh nha!”
Hoàng biết Mộng Thu muốn từ chối mời mình vào nhà nhưng cũng không thấy khó chịu vì anh biết Mộng Thu có việc bận thật.
Với lại giọng nói của cô rất êm ái ngọt ngào nên chẳng có ai có thể giận được bao giờ. Vì thế, anh chàng cũng lịch sự chào Mộng Thu rồi đi xuống.
Thấy Hoàng đã đi khuất sau hành lang, Mộng Thu phát ra sóng não hỏi Băng Muỗi:
“Băng Muỗi, mày coi đánh hơi xem trong phòng này có mùi người lạ hay không vậy?”
Tôi thò đầu ra khỏi khe hở hai cúc áo ngực, hai cái râu trên đầu đung đưa chỉ vào trong phòng như thể đang rà soát.
Thật ra, tôi không cần phải làm thế.
Ở trong ngực của Mộng Thu tôi vẫn có thể dò xét được mọi thứ nhưng bởi vì tôi muốn cho cô ấy biết rằng tôi đang làm việc nghiêm túc nên mới giả đò chui đầu ra.
Sau vài giây, tôi bắn tín hiệu lại:
“Phòng chỉ có mùi của chị thôi. Không có mùi của người nào cả. Có mấy lão thạch sùng và một ổ kiến ngoài ban công. Có thêm một số muỗi giống như em.
“Ồ. Vậy là tốt rồi”. Mộng Thu hài lòng.
Cô cầm lấy chùm chìa khóa mở cửa ra, sau đó bật đèn lên, mở máy lạnh rồi mới mang theo bao tải cây trầu bà vào phòng.
Xong đâu đó cô đóng cửa lại và khóa trái phòng.
Cảm thấy vạn sự đã an toàn, cô tới bồn parabonic mở vòi nước ra cho chúng chảy xuống sau đó nhanh như chớp hai tay múa lên như ong bướm xuyên hoa.
Dòng nước bay lên không trung và chia thành những hạt nhỏ li ti như hơi bị đẩy đi lưu chuyển khắp các phòng.
Tất cả những hạt bụi mịn và bụi nhựa mắt thường không nhìn thấy được đều bị các hạt nước hấp thu rồi rơi xuống đất hoặc trên bề mặt các đồ vật trong nhà như bàn, ghế, tủ, giường, quạt...
Chúng tiếp tục làm nhiệm vụ gom bụi bẩn có kích thước lớn hơn trên các bề mặt sàn nhà sau đó như có chân, chúng chạy về phía Mộng Thu rồi gom lại thành một cục đất tròn vo nằm an tĩnh trong thùng rác.
Đến lúc này tôi mới rõ ràng chuyện này có ý nghĩa như thế nào.
Hóa ra Mộng Thu đang lọc sạch không khí và bui bẩn trong phòng bằng... siêu năng lực của mình.
Từ ngày xem phim dị năng, siêu nhân đến giờ tôi chưa từng biết ai dùng năng lực đặc biệt của mình để làm việc vệ sinh nhà cửa cả.
Quả là thế giới rất lớn nên chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khi bụi mịn trong không khí đã không còn, bụi bẩn dưới sàn cũng biến mất, nước đang chảy từ vòi vẫn không bị tắt mà tiếp tục được Mộng Thu chia nhỏ thành hơi nước và tỏa đi khắp phòng một lần nữa.
Trong khi tôi còn đang thắc mắc rằng lần này cô ấy định làm gì thì nhiệt độ phòng đã cấp tốc giảm xuống và mát hẳn ra.
Thì ra khi nhà bị đóng kín cửa, bên ngoài trời thì nắng nóng, bên trong sẽ như một cái lò bếp bằng bê tông, nhiệt độ tăng cao lên đến hơn 50 độ C.
Vì thế cô ấy liền dùng siêu năng lực của mình thông qua môi giới của hơi nước để làm hạ nhiệt độ không khí xuống một cách cấp tốc.
Khi nhiệt độ phòng đã hạ xuống tầm 20 độ C thì Mộng Thu ngừng lại. Vòi nước cũng bị tắt đi. Sau đó cô cầm lấy remove máy lạnh đang gắn ở trên tường và khởi động nó.
Giới thiệu cho các đạo hữu bộ truyện: Đại Náo Từ 1960 của tác giả Tú Xê. Cuốn sách này cực kỳ hài hước và đặc sắc. Quan trọng là hiện tai vẫn đang trong trạng thái Free. Mời các bạn ghé thăm!