(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng NP để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé)
------
Trương Bá Hưng nghe Mộng Thu nói như vậy thì chấn động cả tâm thần. Hóa ra cô nàng này thấy hắn cho quá nhiều phúc lợi nên đâm ra nghi ngờ.
Mà nghi ngờ lại vô tình trúng mục đích của hắn mới khổ cơ chứ. Trực giác của phụ nữ quá kinh khủng. Hôm nay hắn Trương Bá Hưng coi như được mở mang tầm mắt.
Nói đến hắn cũng thật là thất sách. Cũng do hắn chưa từng đặt mình vào địa vị của người khác đâm ra khi tính toán chi tiết lại mắc sai lầm.
Nghĩ lại cũng không sai, trên đời này không ai tự nhiên cho ai miễn phí cái gì, luôn có cái giá tương ứng cần phải trả.
Nhưng giá trị của Mộng Thu đâu chỉ có như thế. Chỉ riêng bản thân Hàm Hương Thể đã không có tiền bạc nào mua nổi.
Chứ đừng nói chi mệnh cách Băng Phượng có thể Buff một người có mệnh cách bình thường lên thành mệnh cách Đế Vương như vậy.
Nếu tin tức này bị lộ ra nhất định cả thế giới này sẽ chấn động và rất nhiều kẻ sẽ đỏ mắt điên cuồng.
Khi ấy tất cả các gia tộc lớn trên toàn thế giới sẽ chạy về Đông Lào đông như vịt cỏ. Họ Trương của hắn cũng không thể nào có thể chống đỡ, thậm chí còn có nguy cơ bị hủy diệt.
Hơn nữa, mệnh cách Băng Phượng không chỉ buff cho người chồng thôi, nó thậm chí 100% buff cho con cái có được tư chất, thiên phú, tài hoa, khí vận…
Từ khi sinh ra mặc định sẽ đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp sinh vật.
Cho nên có thể nói rằng Mộng Thu trời sinh đã có tướng mệnh Vượng Phu Ích Tử.
Cho nên chiếm được trái tim của nàng không những có được khả năng thẳng tiến lên đỉnh cao của sự nghiệp mà có cả dòng dõi ưu tú.
Một người phụ nữ lại có tư cách chống đỡ hai đời thịnh vượng của một gia tộc như vậy thì tiền bạc nào mua nổi, tài sản nào mua nổi.
Cho nên trên thực tế cái giá mà hắn đưa ra cho cô nàng cũng quá nhỏ bé, thậm chí chẳng đáng là gì so với giá trị mà Mộng Thu mang lại.
Nên nhớ họ Trương bên Đông Lào có thể hô mưa gọi gió là bởi đất nước này còn nghèo nàn lạc hậu, diện tích và dân số chỉ bằng một tỉnh của Hoa Quốc, tài nguyên cũng có hạn lại trải qua hơn trăm năm binh đao khói lửa chiến tranh.
Các đại gia tộc khác của Hoa Quốc, Mẽo Quốc, Gà Trống Quốc, Sư Tử Quốc, Mặt Trời Mọc Quốc, Phi Vật Lý Quốc, Gấu Bắc Cực Quốc…rất khủng bố. Họ Trương chẳng là cái thá gì khi so sánh với bọn họ…
Thế nhưng, Mộng Thu lại không hề biết được giá trị thực sự của mình nên mới có suy nghĩ thấp về bản thân mình như vậy.
Cười khổ một tiếng, hắn nghĩ mình đã đâm lao thì đành phải theo lao thôi.
Đã lỡ rao giá, nào có đạo lý hạ giá? Hắn cũng chưa có bộ mặt dày như vậy. Cho nên, hắn vội vàng xảo ngôn chống chế:
“Đối với cô mà nói thì điều đó có vẻ rất nhiều nhưng đối với tôi mà nói thì lại chẳng đáng bao nhiêu cả. Giá trị con người của cô có khi còn đáng giá hơn thế rất nhiều lần cũng không chừng.
Còn nói về cô ấy hả. Chậc chậc… Tôi thừa nhận rằng cô rất đẹp, thân hình của cô rất bốc lửa và quyến rũ, nhưng Trương Bá Hưng tôi đầu đội trời chân đạp đất cũng không thèm làm ba cái trò bẩn thỉu như vậy.
Cô có tin không, tôi chỉ cấn bắn tiếng một cái thì sẽ có bao nhiêu cô gái xếp hàng từ địa đầu Móng Cái kéo dài tới tận mũi Cà Mau tự nguyện hiến dâng thân thể mà không cần đòi hỏi điều gì?
Cô cũng bớt ảo tưởng về mình đi, cô gái. Đúng là có nhiều gã đàn ông thèm muốn thân thể của cô, nhưng không phải ai cũng nguyện sử dụng mấy trò mờ ám để chiếm đoạt lấy bằng được?
Chiếm đoạt như vậy thì chỉ được cái xác chứ cái hồn của cô có chiếm được đâu? Một quý tộc cha truyền con nối như tôi đâu thể mất giá như vậy cơ chứ.
Cô nên biết giới thượng lưu cũng có quy tắc của giới thượng lưu, càng tồn tại lâu đời lại càng tôn trọng văn hóa và gia phong của gia tộc.
Bất kỳ điều gì ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc đều bị đưa vào nội quy của gia tộc buộc mọi thành viên phải tuân thủ, nếu dám vi phạm thì hình phạt cũng rất nghiêm khắc.
Xưa nay muốn xây thì rất dễ, muốn giữ lại rất khó, muốn hủy diệt lại chả mất chút công sức nào.
Nếu tôi muốn, tôi sẽ theo đuổi cô đến cùng, cho đến khi nào cô cũng yêu thương và tự nguyện ngủ với tôi, như vậy mới thật sự thú vị.
Trong giới của chúng tôi, điều đáng để theo đuổi và truy cầu trên thế giới này đã ít lại càng ít.
Không phải cái gì cũng gây nên sự chú ý và ham muốn chinh phục như mọi người bình thường vẫn tưởng tượng khi xem phim đâu.
Cô cứ nghĩ mà xem, người thiếu tiền sẽ tôn thờ tiền và mong muốn sở hữu tiền càng nhiều càng tốt.
Người không có công danh thì đi kiếm công danh, không có địa vị thì đi kiếm địa vị, không có tình yêu thì đi kiếm tình yêu.
Nhưng chúng tôi sau bao nhiêu đời tổ tiên gắng sức xây dựng, vun đắp và giữ gìn thì vật chất không bao giờ thiếu, công danh và địa vị cũng khó có thể lay động được tâm.
Hôn nhân thì đa phần là hôn nhân chính trị vì đó là quy tắc phồn vinh thịnh vượng của một gia tộc.
Nó không chỉ đơn thuần là một cuộc hôn nhân mà còn là quá trình tích tụ tiền bạc, vị thế và nguồn Gen cho hậu thế.
Vì vậy, tình cảm chân thành đôi khi lại trở thành một thứ xa xỉ không bao giờ có thể với tới được.
Mà những thứ càng không dễ có thì con người ta lại càng muốn tìm kiếm và sở hữu, phải không nào?
Tôi nói ra điều này để cô biết thực tế rất khác những gì cô đã nhận thức.
Thời gian về sau, nếu có điều kiện thì tôi sẽ đưa cô đi khám phá xem giới thượng lưu họ tư duy cũng như sinh hoạt như thế nào.
Còn bây giờ, không nói nhiều nữa, chuyện này cứ định như vậy đi. Tờ giấy này… nó không cần thiết phải tồn tại nữa…”
Trương Bá Hưng nói xong liền xé rách đơn xin nghỉ việc của cô thành từng mảnh nhỏ rồi vo lại ném vào sót rác bên cạnh ghế trong sự ngỡ ngàng của Mộng Thu.
“Tôi còn chưa đồng ý mà…” Mộng Thu ấp úng
“Cô không có quyền lựa chọn. Hiện tại cô vẫn đang là nhân viên của tôi và tôi sắp xếp công việc như thế thì cô phải tuân thủ y như thế. Hiểu chưa?”
“Còn chuyện anh hứa sẽ trừng phạt nghiêm khắc tôi với công chúng…”. Mộng Thu lại lấy ra một cái cớ khác
“Thì không phải tôi đang trừng phạt cô đó hay sao. Cô đã chính thức bị đuổi khỏi vị trí giao dịch viên, bây giờ cô là trợ lý Tổng Giám Đốc…”. Trương Bá Hưng nghiêm túc trả lời
“Anh cưỡng từ đoạt lý…”
“Tôi là Tổng Giám Đốc, việc này tôi quyết ở trong thẩm quyền…”
“Anh quá bá đạo…”
“Cảm ơn cô đã khen, không bá đạo sao tôi điều hành được cả cái ngân hàng này…”
“Anh quá vô lý…”
“Tôi thích như vậy đấy… cô làm gì được tôi à…’
“Anh….”
“Tôi…”
Cuối cùng Mộng Thu như một con mèo bại trận trước một tổng tài bá đạo. Cô đành phải chấp nhận làm trợ lý riêng cho hắn trong tiếng cười to đắc thắng.
Hắn cuối cùng cũng thắng được cô một ván…
Hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng…
Ngày hôm nay quả là rất tuyệt…
Băng muỗi… !!!???
------