- Ui da! Đau chết ta rồi! - Một cô gái mái xéo, tóc màu nâu đỏ nói.
- Vậy hả? Ta lại thấy rất là êm nha! - Cô gái tóc tím than, đuôi tóc được uống lọn ngồi trên cùng vừa nói vừa lắc lắc cái......mông như đang nằm trên nệm cao cấp.
- Mi làm cái giống gì vậy hả? Làm ơn đừng có lắc coi! - Cô gái tóc nâu đỏ khi nãy la lên.
Trong khi hai cô gái kia đang nói chuyện rất "vui vẻ" thì cô gái mái ngố tóc nâu xoăn nằm cuối cùng mắt trợn trắng có dấu hiệu nghẹt thở la lên:
- Ai on eo ia! Uống âu, ặng á! (Hai con heo kia! xuống mau! Nặng quá!)
- Ặc! Sorry sorry, để ta leo xuống. - Cô gái tím than cuống quít đi ra. Tiếp theo là cô gái tóc nâu đỏ khi nãy.
Cô gái tóc nâu sau khi được "giải phóng" thì thở hồng hộc. Phì phò nói:
- Sao tụi mình lại ở đây? Không phải tụi mình đang đi tham quan viện bảo tàng sao?
- Ừ, ta cũng thấy lạ. Đáng lẽ phải ở đó chứ. Tự nhiên bị rơi xuống chỗ này không biết là ở đâu. - Cô gái nâu đỏ tiếp lời.
- Ê Ngọc Di, Ngân Nhi. Ta nhớ lúc tụi mình tham quan tới một bộ xương rắn to nhất thế giới tự nhiên ta bị lọt xuống cái hố đen dưới chân mình. Lúc ta định thần được thì ta đã ở đây rồi. - Cô gái tóc tím than nói với cô gái tóc nâu là Ngân Nhi và cô gái tóc nâu đỏ là Ngọc Di.
- Trước hết tụi mình xem đây là đâu đã. - Ngân Nhi nhíu mày quan sát xung quanh nói.
- Hình như.....tụi mình đang ở chỗ vừa bị lũ lụt thì phải. Toàn là nước! - Ngọc Di nhìn cái quần jean ngắn của mình đã bị ướt gần hết buồn bực nói.
Ba người đi xung quanh bỗng phát hiện một cô gái bị đè dưới những thanh gỗ to lớn. Ba người mừng rỡ, lật đật kéo cô gái ấy ra thì thấy trên người cô gái mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng đã bị ướt hết, tóc cài những trang sức khảm ngọc. Ngọc Di nhìn cô gái đó rồi nói:
- Ê Tử Linh, sao nhìn giống ngươi quá vậy?
- Ờ, giống thật! Mà bộ cô này đang đóng phim hay sao mà ăn mặc kì cục vậy? - Cô gái tóc tím-Tử Linh nói
- Ê, hình như.....cô này.....chết rồi! - Ngân Nhi trợn mắt nói
- Cái gì????? - Hai người còn lại đồng thanh. Bất ngờ ba người cùng thụt lùi lại cách xa cô gái kia.