Hôm nay là một ngày dài, có quá nhiều chuyện xảy ra làm nàng cứ suy nghĩ mãi không ngủ được. Nào là chuyện của Thạch Lâm, tuy thoạt nhìn ông ta không có gì lạ nhưng sâu trong đôi mắt lão khi nhìn các nàng, nàng có cảm giác như là......bọn họ đã quen nhau từ rất lâu rồi! Lại còn thêm chuyện ả Tiêu Thanh Mai kia biết võ công nữa? Đúng là tất cả ngoài dự liệu của nàng!
Nàng lắc đầu ngán ngẩm, đi lang thang khắp nơi rồi bất chợt đến đào hoa viên của hoàng cung. Trăng hôm nay sáng hơn mọi ngày, gió lay khẽ thổi những cánh hoa bay khắp không trun làm lòng Ngân Nhi nhẹ đi phần nào. Nàng vung tấm vải lụa lên, công đôi chân nhảy múa cùng gió. Điệu nhảy điêu luyện cùng dáng vẻ thướt tha của nàng đã bị một đôi mắt quan sát nãy giờ. Khóe môi hắn công lên, đôi mắt hắn nhìn nàng rất ôn nhu và chăm chú cứ như sợ nàng đột nhiên biến mất vậy!
Kết thúc điệu múa, Ngân Nhi cũng đã định về ngủ thì......
- Cô nương, xin dừng bước. - Một giọng nói trầm trầm vang lên. Nam tử khi nãy bước ra khỏi góc tối làm lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ. (Shizu: *ngất ngây* Tại sao thời này lại có nhiều người đẹp zai như vậy? *bức xúc đập bàn, đạp ghế, hò hét* Còn tại sao ở hiện đại thì zai đẹp lại hiếm như thế???? Toàn là bị rổ mặt!!!!! T.Linh N.Di N.Nhi: *thương cảm nhìn Shizu* Haizzzzz, tội nghiệp. Chắc tại kiếm zai đẹp mà không có nên giờ đầu óc nó không được bình thường!)
Ngân Nhi nhíu mày, dừng lại nhìn kẻ phá đám thì thấy hắn rất đẹp trai! Trong lòng nàng không khỏi nghĩ: "Chậc chậc, hảo đẹp a! Cái này ở hiện đại đưa vào triển lãm chắc được nhiều tiền lắm nga!!!!!" (Shizu: @@)
- Ngươi là ai? - Ngân Nhi nói cọc lóc, dù đẹp thế nào cũng không liên quan đến nàng. Nàng còn phải ngủ. Ngủ là một việc cao cả hằng ngày không thế thiếu a~
- Tại hạ Thiếu Hạo, là.....là....tiểu.......tiểu....... - Thiếu Hạo ấp úng nói.
- Là gì?.- Ngân Nhi bực dọc nói trong lòng tầm nghĩ: "Bà lội cha nó! Tưởng cái gì ai dè gặp thằng khùng đêm khuya rãnh rỗi nhảy ra tám dốc! Đã thế còn tiểu tiểu. Muốn đi đại tuổi tiện à? Đồ ở dơ!"
- Tiểu thái giám trong cung! - Hắn bị nàng làm hết hồn nên quơ đại một cái chức mà nói. Nhưng nói ra rồi mới làm cho hắn hối hận vì bị nàng nhướng mắt lên nhìn xuống hạ bộ của hắn với vẻ thông cảm! Thật là mất mặt mà!
Ngân Nhi không nhìn hắn nữa mà quay gót đi.
Thấy nàng chuẩn bị đi, hắn liền tiến đến trước mặt nàng nói:
- Cô nương, xin hỏi cao danh quý tánh? - Hắn đâu dễ để nàng đi! Hắn mới từ biên cương về, vô tình gặp nàng mà nàng lại có mái óc cùng dáng vẻ rất đặc biệt. Vả lại nhìn nàng rất lạ làm hắn cảm thấy người này rất thú vị và........ặc nói thật thì có một chút quái quái! Hắn nở một nụ cười sáng chói nhằm thu hút sự chút ý của nàng. (N.Nhi: ọe ọe.....cơm của ta......)
Lúc này không hiểu tại sao nàng lại thấy cái bản mặt của hắn đáng ghét như vậy. Chỉ muốn lấy đôi dép lào phan thẳng một phát cho rụng cả răng!
- Nhi! - Một chữ, ngắn gọn dễ hiểu xúc tích! Nàng liền không đủ kiên nhẫn mà dùng khinh công bay đi. Thật sự là cơn buồn ngủ nó đã đè bẹp nàng rồi!!!!!
Hắn nhìn nàng, nhếch môi cười nghĩ: "Nhi? Được, nàng hãy đợi đó. Ta sẽ tìm ra nàng!"
[Thiên Duyên các, sáng hôm sau]
- Hắc hắc, Ngân Nhi sáng òi dậy đi! - Ngọc Di cùng Tuyết Linh lại đạp cửa phòng Ngân Nhi đi vào. Tâm trạng tươi rói không để ý đến nét mặt u ám của ai kia!
Đang vui vẻ, bỗng nhiên Tuyết Linh cùng Ngọc Di rùng mình một cái. Hình như có sát khí đau đây! Hai người cẩn thận dò xét một hồi thì chú ý đến ai kia kìa có bộ mặt thật âm u và đôi mắt.........panda đang nhìn các nàng chằm chằm.
- Ách? Ngân Nhi có nuôi gấu trúc sao? - Ngọc Di hỏi
- Eh? Đó là Ngân Nhi mà! Nhưng mà.....Sao nhìn chung giống panda thế? - Tuyết Linh nuốt nước bọt nhận xét
Ngân Nhi thật sự hết chịu nổi, nàng trừng mắt nhìn hai con chim đang thao thao bất tuyệt kia một cái làm cả hai im bặt.
Ngọc Di cùng Tuyết Linh ngấm ngầm dịch ngôn ngữ khuôn mặt của Ngân Nhi: Cấm ồn, cấm kêu, cấm đến gần!