Đến khi Thiếu Hạo định thần lại thì nàng đã hôn hắn tự lúc nào! Đôi mắt hắn mở to nhìn nàng, lại nhìn xuống thân thể nàng đang ép sát hắn. Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được hai vùng đầy đặn nho nhỏ kia đang cạ vào! Hạ thân hắn bắt đầu có phản ứng nhưng hắn vẫn cố đè nén dục vọng. Thiếu Hạo mạnh bạo đè nàng xuống sàn, hai tay giữ chặt đôi tay nhỏ đang làm loạn khắp người hắn:
- Ngân Nhi! Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Nàng có biết mình đang làm gì hay không?
Bầu không khí trong xe dần tăng nóng lên, Ngân Nhi liên tục thở gấp. Trong người nàng giờ đây thật sự rất ngứa ngáy khó chịu. Nàng đứt quãng nói:
- Thiếu....Thiếu Hạo....ta...ta muốn....
Ngân Nhi vùng vẫy muốn thoát khổ ma trảo của hắn nhưng càng vùng vẫy như vậy chỉ càng khiến cho đôi tay hắn giữ chặt nàng hơn. Chẳng bao lâu sau nàng cũng mệt dần rồi ngừng lại.
Y phục xốc xếch, cổ áo Ngân Nhi bị hở ra một nửa thấy cả bên trong. Phần váy áo bị xốc lên để lộ cặp đùi trắng thon thả.
Thiếu Hạo thật khóc không ra nước mắt mà! hơi thở hắn bắt đầu nặng nề. Thiên a! Hắn là đang muốn tốt cho nàng nga. Sao nàng có thể cho hắn nhìn thấy những thứ không nên thấy như vậy chứ? Thật muốn phạm tội nga...
Ngân Nhi đôi mắt mị hoặc nhìn Thiếu Hạo, nàng khẽ cười một cái rồi đôi chân nhỏ nhắn kia bắt đầu hoạt động. Khẽ nhấc chân lên, đầu gối nàng cạ vào vật ấm nóng của hắn khiến hắn giật bắn người. Nhân cơ hội đó nàng liền lật ngược tình thế để chiếm thế thượng phong.
- Ngân Nhi nàng.....- Không đợi hắn nói hết câu Ngân Nhi đã nhanh chóng phong bế miệng hắn. Chiếc lưỡi ướt át luồng vào miệng hắn quậy tung khắp nơi. Nụ hôn tuy vụng về nhưng đã góp phần làm giới hạn của hắn ngày càng suy yếu. Đôi bàn tay của nàng cũng không chịu thua kém sờ soạn khắp nơi rồi chui tọt vào trong áo hắn mà khuấy động khiến cơ thể hắn ngày càng nóng bừng, hạ thân hắn lại càng cứng rắn hơn.
hắn khẽ gầm một tiếng quyết định không để cho nàng làm loạn nữa. Thiếu Hạo lật ngược nàng lại chiếm lại vị trí vốn thuộc về mình. Đôi môi hôn nàng vẫn không rời bây giờ lại thêm phần cuồng dã. Bàn tay săn chắt của hắn vuốt lấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng rồi chầm chậm trượt xuống giữa ngực cuối cùng là dừng lại ở thắt lưng. Hắn tháo từng lớp y phục trên thân nàng một cách nhanh chóng. Thân thể trắng nõn ngọc ngà của Ngân Nhi dần hiện ra trước mắt hắn.
Sau khi cởi bỏ hết lớp y phục rườm rà kia, bàn tay hắn lại lướt lên vùng đồi núi của nàng mà trêu ghẹo.
- Ư...Hạo...- Ngân Nhi đỏ mặt.
- Suỵt. Bên ngoài vẫn còn có người, đừng ồn. - Thiếu Hạo khẽ nói. Hắn gậm lấy nụ hồng đào tha hồ cắn nút. Tay hắn lần tìm về u cốc của nàng thâm dò. Hắn dùng hai ngón tay đâm vào bên trong càng lúc càng sâu làm nàng đau đớn kêu:
- Aaaa...Hạo...- Ngân Nhi không phản kháng mà ngược lại rất phối hợp.
- Ngoan, đừng ồn. - Thiếu Hạo thở hắc ra một hơi, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi u cốc. Hắn nhanh chóng cởi hết y bào trên người mình rồi bế nàng nằm trên chiếc áo lông thú của mình. Ngân Nhi khó chịu kêu lên:
- Hạo...ta nóng....
- ... - Không có một lời đáp trả nhưng hạ thân của hắn đã thô bạo vào bên trong nàng.
- Aaaa... - Đôi mắt Ngân Nhi hoa lên vì nước mắt. Tiếng hét đau đớn đã bị môi hắn chặn lại. Hai tay hắn ôm chặt eo nàng, trong khi đó tay của Ngân Nhi lại không ngừng cấu vào lưng hắn tạo ra vô số vết thương.
Thiếu Hạo chuyển động một cách cuồng dã. Đây là nữ nhân mà hắn tương tư bao lâu nay. Cứ ngỡ sẽ không có ngày này nhưng không ngờ....làm lòng hắn vui mừng khôn siết. Càng nghĩ hắn càng kích động di chuyển hạ thân hơn nữa như muốn đem nàng hoà chung làm một.
Ngân Nhi từ cảm giác đau đớn như có thứ gì đó xé toạc cơ thể của nàng giờ trở thành cảm giác thống khoái lạ thường.
- Ư...a...Hạo...Hạo... - Hai bàn tay nàng nắm chặt chiếc áo choàng, miệng không ngừng rên rỉ tên hắn.
Vật nam tính của hắn dường như được bộc phát tiết ra rất nhiều thứ nước màu trắng đục trong cơ thể nàng.
Cứ như vậy sau mấy lần, hắn đưa vào trong nàng rất nhiều tinh dịch. Cuối cùng cũng chịu buông tha. Hai người mệt mỏi cùng ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
--------------------
- Này! Buông tay ta ra. - Tuyết Linh bực dọc nói. Không biết cái tên này bị sao nữa. Tự nhiên lại kéo nàng ra đây làm gì? Đúng là bệnh thần kinh mà.
- ... - Nguyên Phong nhẹ nhàng buông cánh tay nàng ra, nhìn nàng thật sâu rồi nói: - Chẳng lẽ nàng chán ghét ta đến như vậy sao?
“Đúng là hỏi thừa.” Trong lòng Tuyết Linh thầm mắng hắn ngu ngốc. Đáp án không phải quá rõ rồi sao?
- Ta phải làm sao đây? - Khẽ vuốt mái tóc tím than của nàng hắn như tự hỏi chính mình.
- Hừ...- Tuyết Linh quay mặt sang chỗ khác.
Trên cành cây cao, Tiêu Thanh Mai nhìn hết một tràng cảnh này bỗng nước mắt chợt rơi, lăn dài trên má: “Thái tử...có phải ta đã quá ngu ngốc khi đã trót yêu chàng quá sâu đậm?...”