MS cũng có nhiều lục địa được chi cách bởi biển. Trên khắp các lục địa là con người, hắc pháp sư (Dark Wizard – DW), bạch pháp sư (White Wizard – WW) chung sống với nhau. Con người ở đây có lối sống tương tự con người ở thế giới chúng ta, sinh ra, lớn lên, học tập, trưởng thành, làm việc, sống, rồi chết đi. Cũng như vậy đối với DW và WW. Tuy nhiên, việc học tập của họ khác với con người.
Trên mỗi lục địa có một trường học dành riêng cho DW và WW. Ở đây, các pháp sư học từ phép thuật đơn giản đến phép thuật cấp cao. Độ tuổi học tập của họ khác với con người, từ 16 đến 20 tuổi. Bên cạnh đó, sự già đi của các pháp sư cũng hệt như con người, tức là tuổi thọ cũng xấp xỉ 100.
Tìm hiểu sâu thêm về hai loại pháp sư thì hầu hết loại phép thuật của DW là tấn công và của WW là phòng thủ và trị thương.
…
Và ở một góc nhỏ của lục địa phía đông, tôi đang cố gắng bay thật nhanh trên cây trượng của mình.
Giới thiệu với các bạn, tên tôi là Yuki, là một cô bé ngây thơ đáng yêu sở hữu vẻ trẻ trung năm 16 tuổi, đùa thôi, nhan sắc của tôi chỉ ở loại bình thường và quan trọng hơn… tại sao một WW như tôi lại phải khốn đốn chạy trốn như thế này trong khi ngày mai tôi phải nhập học cơ chứ?
Nói luôn cho đủ, tôi học trường The East _ trường dành cho pháp sư. Ngôi trường vừa vĩ đại vừa khủng bố, vừa đẹp vừa rộng. Tôi chưa học ngày nào ở đây đã thấy yêu nó. Cái duy nhất làm tôi thấy tởm chính là phải học cùng bọn DW hiếu chiến.
Quay lại vấn đề, bay đảo một vòng quanh khu phố, tôi phát hiện chỗ trốn, nhanh chóng hạ cánh. Dù đã an toàn vẫn không khỏi ớn lạnh khi nghe tiếng của hai con nhỏ DW đuổi theo tôi rít lên :
– Mau! Đuổi theo nó! Tao thấy nó bay về phía bên này.
Tôi thở dốc vì mệt. Ôhô! Tất cả việc này đều là do cái tính bao đồng ham hố của tôi! Sao lại dính vào thứ này chứ?! Tôi đúng là con ngốc!
Hồi tưởng,…
Sáng nay, tôi rời căn nhà mình đã gắn bó, tay kéo, tay mang vali đến kí túc xá của trường. Thấy khu chợ có vẻ vui nhộn và náo nhiệt, tôi đọc phép gửi chúng tới trường trước, còn mình dạo bước trên đường nhìn ngắm cảnh vật. Nắng rọi dài trên mặt đường, gió thoảng mùi hoa thật dễ chịu. Đang hưởng thụ cảnh đẹp và khí trời, tôi giật cả mình khi nghe tiếng rống lên từ một con hẻm nhỏ và tối :
– Đưa tiền đây!
Tôi nhìn xung quanh, chả ai thèm quan tâm tới cái giọng hổ báo đó, và tất nhiên không có ý định giúp đỡ. Sao thờ ơ vậy chớ? Tôi thở dài, cái anh hùng trong mình trỗi dậy, tôi chạy về phía phát ra tiếng nói.
Hai con nhỏ DW sinh đôi (tôi đoán thế vì thấy hai khuôn mặt hệt nhau) đang bắt nạt một con người. Một con nhỏ nắm tóc cô gái ấy dúi xuống đất, con còn lại phe phẩy con dao trước mặt cô, môi nhếch lên khinh bỉ :
– Mau đưa tiền cho tao đi con ngu.
– Ê. – tôi nhíu mày lên tiếng.
Hai nhỏ đó đã chú ý đến tôi. Một con đứng lên quay sang tôi. Tôi nói khích tụi nó :
– Hai cô là ăn xin hay sao? Tại sao lại phải đi xin tiền một con người?
– Mày là WW? Biến đi! Không phải chuyện của mày.
– Tại sao tôi lại phải nghe theo lời của hai cô? Hai cô là cái thá gì chứ? Phải biến đi là… hai người. – tôi nhếch môi. Trên tay tôi hiện ra rõ dần cây trượng.
– Mẹ nó! Xử lí con nhỏ không biết điều này cho tao? WW mà dám chống lại DW tụi tao hả? Con ngu! – con còn lại cuối cùng cũng thả tay ra khỏi đầu cô gái tội nghiệp kia. Và… tôi chỉ chờ có vậy.
Hai nhỏ bắt đầu chạy về phía tôi. Tôi bay lên trời, không quên nháy mắt với hai nhỏ đó :
– Bye bye nghen hai cưng!
Rồi hai nhỏ cũng bay theo tôi. Và mọi chuyện dẫn đến hiện tại.
Tôi cất cây trượng đi, cười khẩy quay lưng bước đi, miệng lẩm bẩm :
– Haha. Đuổi bắt vui quá! Còn giờ thì về kí túc xá thôi!
Tôi không bay nữa mà rảo bước về trường… nên không nghe và thấy được đoạn đối thoại sau. Trên một nóc nhà gần đó.
– Là cô ta à? Người đã cứu em ấy? – một giọng nam khá trầm vang lên.
– Cứu? Cứu sao? Cứu ai hả? Con đó cứu em? Anh nghĩ em là ai mà cần cô ta giúp? Là cô ta lo chuyện bao đồng thôi! Nếu lúc đó cô ta không xuất hiện thì… – cô gái bị bắt nạt khi nãy xuất hiện từ trong bóng tối với một phong thái hoàn toàn khác, kiêu sa và ác độc, cười đầy kiêu ngạo – …em đã giết chết hai ả đó rồi. Đến con người và DW còn không phân biệt nổi thì lấy tư cách đâu mà cứu em! Em vốn giả vờ yếu thế cho hai nhỏ đó gây chuyện để em có lí do hợp lí để đánh nhau thôi! Vậy mà khi hai ả mới dính bẫy đã bị con đó phá hỏng! Khốn nạn thật!
– Em nói cô ta không biết em là DW? – người con trai đó vẫn đứng yên mà nói.
– Cô ta nói em là con người.
– Hahaha! Cô ta đúng là cô gái thú vị! Haha!
…
Tôi lên phòng kí túc xá sắp xếp quần áo. Nghe nói một phòng hai bạn ở cùng. Tôi kéo vali đứng trước phòng, nhìn vào cái số…
– Mười ba… há? Ôi, cái số phòng!
Tôi mở cửa bước vào, quét mắt một vòng quanh phòng. Chưa có ai cả, tôi khóa cửa, vứt chìa lên giường, vứt luôn vali dưới đất rồi đi tắm. Trong lòng vô cùng háo hức không biết bạn cùng phòng của mình như thế nào? Hy vọng là một cô gái dễ mến!
Tôi lau khô người, mặc cái áo phông và quần short cho thoải mái, lấy tay vơ lấy cái khăn lau khô tóc, bước ra ngoài.
“Cạch.” – cùng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra. Một tên bước vào. Nhìn hắn, máu hám trai đẹp của tôi nổi lên. Hắn rất là đẹp nhá! Không phải đẹp kiểu baby mà là chững chạc, nam tính như người trưởng thành. Cả người hắn toát ra một mùi hương vô cùng dễ chịu. Tôi ngây ngất nhìn hắn mà không để ý hắn đã lướt qua tôi vào phòng, đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa làm tôi giật mình thoát khỏi đống viễn cảnh tôi tự vẽ ra, lắp bắp hỏi hắn :
– Anh… là ai?
– Chủ phòng này. – hắn bình thản đáp. À. Tôi hiểu rồi, chủ phòng này. Haha! Vậy là tôi và hắn chung phòng nhỉ? À… chung phòng… chung…
– Cái gì? Anh là con trai! Tôi là con gái thì chung phòng bằng niềm à? – tôi hét toáng lên – Anh phòng bao nhiêu?
– Mười ba. – hắn đưa tay che tai cứ như giọng tôi lớn lắm không bằng! Bất lịch sự quá đi mất!
– Tôi cũng mười ba này. Chắc chắn có sự nhầm lẫn rồi! Để tôi chạy xuống hỏi cô quản lí kí túc xá.
….
– Cô cũng không hiểu tại sao lại có sự nhầm lẫn mà xếp hai em cùng phòng như thế!
– Có cách nào không cô? – tôi nghịch cây bút trên bàn cô.
– Hừm… hai em ngủ cùng đỡ đi! Cô sẽ báo lại với nhà trường.
“Rắc.” _ cây bút trên tay tôi gãy làm đôi, tôi hét lên :
– Cô à! Cho em đổi phòng!
…
Cuối cùng, tôi trở về căn phòng số mười ba, thở dài. Mùi hương thoang thoảng trong không khí xộc vào hai cánh mũi. Hắn vừa tắm xong. Tôi đóng sập cửa, ngồi lên giường nói :
– Tối nay anh nằm đất đi, tôi ngủ giường. Cả căn phòng chỉ có một giường thôi!
– Được thôi! Tôi sẽ nằm dưới nền đất lạnh lẽo dù đang bệnh và ngày mai là ngày nhập học. – hắn nói, giọng không có cảm xúc, nhưng miệng hơi nhếch lên. Hắn ta nói như đồng ý nhưng thực chất xỉa xói tôi đây mà! Ác quỷ thật!
– À… Anh là một anh chàng lau cá nhỉ? Ok. Chia giường vậy. – tôi nhếch mép, còn hắn mỉm cười vì kế hoạch thành công – Thế… anh bạn cùng phòng này, anh tên gì?
– Ren.
Tôi giật mình, một loạt kí ức hiện về làm tôi ngồi bất động. Cái tên Ren đó đã đem đến cho tôi một chuỗi kí ức vừa đáng sợ vừa ngọt ngào.
– Anh Ren là số một… Woa! Anh Ren thật tuyệt vời!… Haha! Em làm được rồi anh Ren ơi!… A! Em yêu anh nhất! Anh Ren cưới em làm vợ nhé!… Ơ… Anh Ren…?
Tôi khẽ chớp mắt, cười nhẹ rồi đáp gọn :
– Ừ.
Tôi thấy hắn thoáng ngạc nhiên, rồi trầm ngâm suy nghĩ. Tôi ngã lưng xuống giường, do mệt quá nên ngủ mất, và một lần nữa, tôi lại không nghe được những điều quan trọng.
– Còn… tên cô là… Ủa, ngủ rồi à? Con gái kiểu gì thế này? Chẳng có tí đề phòng nào trong khi ban nãy một mực đòi đổi phòng cơ mà?… Phải rồi nhỉ? Hôm nay cô đã vất vả rồi… – hắn chỉnh lại vị trí và tư thế nằm cho tôi thoải mái, hắn ngắm tôi rồi mỉm cười – ‘Cứu’ một người không cần giúp đỡ để bị đuổi theo như vậy… Chắc mệt lắm nhỉ?
END CHAP.
Đây là bộ truyện mới của au sau bộ cũ, mong bạn đọc theo dõi và ủng hộ như bộ trước nhé! Chap này để giới thiệu thôi! Sau khi hoàn thành “Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố”, au sẽ tiếp tục sự nghiệp với bộ này. Mong được ủng hộ. ~^^~ Có không ổn điểm nào thì cmt cho au nhoa! Tks & love all.