– Khoan đã. – hắn ta giữ cổ tay tôi lại.
– Gì? – tôi nhíu mày liếc hắn ta.
– Anh tên Tokio. – anh ta cười nói.
– Thì…?
– Anh đã cho em biết tên anh rồi, em cũng nên vậy chứ nhỉ?!
– Mặt anh dầy lắm rồi đấy. – tôi phun ra một câu với vẻ mặt khinh bỉ rồi giằn tay ra, quay lưng đi.
Ren lặng yên ngồi chễm chệ trên bàn thu ngân, nhìn chằm chằm vào tôi. Thấy ánh mắt như xăm xoi mình ấy, tôi có cảm giác ban nãy tôi đã làm điều gì đó thật sai trái.
Tôi mỉm cười gượng gạo với hắn, ực… có cảm giác khuôn mặt hắn càng đen hơn nữa… tôi đã làm gì sai sao?!!
Cái gì thế này… bao nhiêu cứng cỏi, ương bướng của tôi trong phòng thay đồ ban nãy đâu mất hết rồi?! Gì mà… tôi là tôi, hắn là hắn, chẳng liên quan gì đến nhau chứ?! Tôi sai rồi, hoàn toàn sai rồi, hắn mà lạnh nhạt với tôi, tôi sẽ không chịu nổi a.
Ren dù thấy tôi đang nhìn hắn, vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi.
Hức… tôi có làm sai cái gì đâu…?!
…
– Yuki… Yuki… tên của em cũng đẹp thật.
Cái gì thế này!? Hắn ta chờ tôi…?
Chuyện là… bây giờ đã rất tối, trời cũng lạnh vô cùng, gió thổi miên man không ngớt. Tokio đứng bên ngoài quán chờ tôi ra về chỉ để nói mấy câu nhảm nhí đó?! Tôi chưa kịp phản ứng gì hết, Ren từ sau lưng tôi cũng đi ra, lách người qua tôi, đứng chen giữa tôi và Tokio, hắn vòng tay quanh người tôi như ôm lấy tôi, hai tay di chuyển xuống tay nắm cửa. Hắn và tôi dạo gần đây có nhiệm vụ khóa cửa vì hai đứa lúc nào cũng về trễ nhất… vậy mà cái tên bệnh hoạn Tokio này đã chờ tôi đến tối như thế?!
Ren lạnh lùng nói với tôi:
– Nói chuyện vui vẻ, về trước.
– Này… Ren?! – tôi giật thót hét lên…
Ren cứ như không quan tâm, xốc lại cái ba lô trên vai rồi đút hai tay vào túi quần đi trước một mạch, chẳng thèm liếc nhìn tôi thêm một cái nào…
Tôi… có làm gì sai đâu?! Những lúc thế này thật sự tôi cảm thấy rất uất ức, bản thân đâu có lỗi, tại sao hắn lại lạnh nhạt thế?! Cứ như tôi đáng ghét lắm ấy. Tên chết bầm…!
– Về đi, tôi không rảnh nói chuyện với anh.
Dù là tôi đang có kế hoạch tiếp cận Tokio, nhưng giờ không phải là lúc tôi bỏ rơi Ren để đứng đây tán dóc với hắn ta.
– Không thắc mắc tại sao anh biết tên em à?
Hắn ta gặng hỏi… được rồi… Yuki à… bình tĩnh một chút! Phải suy nghĩ sâu xa một chút. Nếu bất lịch sự quá với hắn ta, thì chẳng phải sau này nếu hắn trở nên lạnh nhạt với tôi, sẽ rất khó khăn trong việc điều tra sao?
– Tại sao?! – tôi gượng gạo hỏi.
– Phải cảm ơn anh chàng đẹp trai ban nãy.
– Là anh ta nói? – tôi như không tin vào tai mình, dỏng tai lên, trợn mắt lên nhìn thẳng vào Tokio, không chút kiêng dè hay giữ hình tượng gì đó.
– Ừ.
Tôi nhíu mày, nghiến răng, quay lưng chạy vội đi, không quên quăng lại cho hắn ta một câu:
– Tạm biệt.
Quá bất ngờ trước phản ứng của tôi, Tokio không kịp làm gì, ngoài “Ơ” một tiếng, tôi đã đi mất.
– Anh làm cái trò gì thế?! – tôi đóng sập cửa phòng.
Ban nãy, đuổi theo Ren mà không kịp. Ừ thì… làm sao có thể sải những bước chân dài như hắn. Kết quả là, đến khi tôi vào phòng đã thấy hắn chễm chệ trên sofa với một bộ quần áo khác.
Nhấn mạnh ở đây là… hắn có thêm thời gian thay đồ nữa… sao đẳng cấp khác biệt đến vậy, hắn chọc cho tôi điên lên đuổi theo mình muốn hộc hơi, còn bản thân thì rãnh rỗi nằm phè ở đây.
– Hả?
Hắn ngẩng mặt lên, nhìn tôi với ánh mắt lãnh đạm rồi cúi xuống đọc báo tiếp. Tôi vứt cái ba lô xuống ghế rồi ngồi cạnh hắn:
– Sao anh lại làm thế?
– Là làm gì? – hắn chẳng thèm ngước lên nhìn tôi lấy một cái, vẫn nhìn chăm chú tờ báo.
– Nhìn em này! – không hiểu sao tôi thấy tổn thương ghê gớm, điên tiết gào lên vì mất kiên nhẫn.
– … – Ren cuối cùng cũng buông tờ báo xuống, hắn uể oải vứt nó lên bàn, nhìn sang tôi.
– Anh làm thế là ý gì?! Cố tình chọc điên em sao?! – tôi cau mày.
– Việc gì mới được. – giọng hắn lạnh như băng… đã lâu lắm rồi tôi mới thấy hắn như vậy, không lẽ là tức giận lắm?
– Anh khai tên em cho cái tên đó để làm gì?! – tôi gần như gào lên trước vẻ mặt băng lãnh của Ren.
– Hắn ta hỏi.
– Vậy là anh ngoan ngoãn trả lời?
– Tạo điều kiện cho em dễ tiếp cận. – Ren nói giọng đều đều, ánh mắt đột ngột hướng đi nơi khác. Nói chuyện kiểu đó, rõ ràng là giận rồi còn gì… tôi chẳng lẽ lại xuống nước nhường hắn một bước?! Cái gì chứ… hắn là đang nhớ tới lần trước rồi xỉa xói tôi mà.
Rõ ràng là tôi không có sai gì hết! Tất cả những việc tôi làm chỉ là vì muốn tìm hiểu boss là ai, là vì quá khứ của tôi, là cuộc đời, là xuất thân của tôi. Hắn lại vì những ích kỉ của mình lại đối xử với tôi như thế!!
Tôi tức đến mức cảm thấy cả người mình run lên, khuôn mặt nóng ran, mắt tôi như sắp ướt.
Tôi ghét hắn.
– Đồ ngốc!
– Vậy em nói xem! Cái áo thun hồi sáng em mặc là của ai? Anh vốn không định hỏi cái này!
– Không phải việc của anh! Không mượn anh quan tâm!
Tôi hét lên đến lạc giọng rồi đứng dậy, đi thẳng ra cửa, đóng sầm nó lại… Ren vẫn lặng im ngồi một chỗ, có khi hắn còn chẳng biết tôi đã đi ra khỏi phòng!!!
Cái tên chết tiệt! Tôi chạy thẳng đến nhà Ajita… điều tôi cần làm bây giờ chính là chửi hắn một trận với Chito.
…
Lời kể của Ren.
Chết tiệt thật! Nhìn xem tôi đã làm gì!?
Chỉ vì một chút nóng nảy, tôi không kiềm chế được bản thân lại lạnh nhạt với Yuki làm cô nàng tức giận bỏ đi mất. Tôi biết cô ấy không có lỗi, chỉ vì tôi tham lam độc chiếm. Biết làm sao được, đó là đặc trưng của con trai.
Chỉ cần nhìn thấy cô ấy nói chuyện với người con trai khác, thậm chỉ chỉ cần cười với họ, tim tôi sẽ nặng trĩu xuống, cảm giác rất khó chịu. Cứ như thế, thà Yuki lấy nguyên tảng đá phang vào đầu tôi có lẽ còn dễ chịu hơn. Nói chung, chỉ vì ghen!
Tôi đã sai rồi… nhưng cũng chỉ biết gục đầu xuống gối thầm chửi rủa bản thân chứ lấy lí do gì để đuổi theo Yuki. Giờ trời tối thế này, cô ấy còn có thể chạy đi đâu ngoài nhà của Ajita… nhưng từ đây sang đó cũng rất xa, đường cũng khá tối, chẳng biết con bé ngốc này có biết nghĩ đến an nguy của bản thân mà dùng thuật dịch chuyển không, hay lại vì tức quá mà ngu ngơ chạy bộ sang đấy, thế nào cũng bị quấy rối cho xem.
Tôi thở dài, đành phải đuổi theo, bảo vệ cho cô nàng bướng bỉnh ngốc nghếch.
Đúng như tôi đã dự đoán… thật là hết thuốc.
Con bé này vừa ra khỏi cổng kí túc đã bị trêu ghẹo… nhưng mà…
…
Lời kể của Yuki.
– Ren chết tiệt! Ích kỉ! Đáng ghét! Chỉ biết suy nghĩ cho bản thân thôi, lợi ích của hắn thì đặt lên trên đầu, còn người ta bị hắn đá cho văng long lóc…
– Cô em đi đâu đêm khuya thế này?!
– Giết người. – tôi đáp gọn, chân không dừng lại dù chỉ một giây, vẫn đăm đăm đi về trước.
– Này… thú vị thật. Thật hay, anh cũng đang đi giết người, đi cùng không?! – tên đó đến gần tôi, phả vào mặt tôi hơi thở nồng nặc mùi rượu.
– Phắn đi cái tên chết tiệt!!! – tôi vừa nói vừa quay sang đá vào chỗ hiểm của hắn một cái… cứ tưởng tượng tên này là Ren mà xả hết lên đầu hắn ta.
Hắn ta đau đớn ôm chỗ đó ngã vật ra đất. Tôi được nước bồi thêm một cú vào mũi hắn. Từ hai lỗ mũi chảy ra hai dòng máu đỏ. Một bên mắt bầm tím. Tôi đá thêm vài cú vào bụng hắn, sau đó đè mạnh gót giày lên bàn chân hắn để lại một vết lõm trên giày.
– Thằng ngu.
Tôi phun cho một câu, rồi quay lưng bỏ đi, cảm thấy đỡ nóng hơn một tẹo.
Tôi nghe có tiếng phì cười, nhưng nghĩ là mình chỉ ảo giác thôi…
Cảm giác thất vọng dâng lên, tôi bĩu môi:
– Trông chờ gì hắn ta đuổi theo chứ…! Mình đúng là đồ ngốc.
Tôi chậm rãi bước đi, thở mạnh một hơi. Trên người tôi chỉ có chiếc đầm mỏng tênh, không khỏi cảm thấy hơi lạnh.
Dù gì thì, sau khi đánh tên đó môt trận, tâm trạng tôi cũng thoải mái hơn nhiều… tôi nhìn ngang nhìn dọc.
– Thở ra hít vào nào, bình tĩnh một chút, tại sao lúc đó mình lại nổi điên đến vậy.
Khi bình tĩnh rồi tôi mới nhận ra, tôi biết tính cách của Ren, lúc nào cũng trẻ con bướng bỉnh thế, vậy mà lần này chẳng hiểu tâm tình bị gì lại mắng cho hắn một trận lên trời xuống biển như vậy. Nhưng nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của hắn lúc đó, cái cảm giác tội lỗi này bị một cước đá văng.
Tôi lại tức tối nện chân thật mạnh xuống đất tiến thẳng đến nhà Ajita.
…
‘Kính cong kính cong kính cong…’ một tràn dài vang lên, tôi mất kiên nhẫn nhấn lấy nhấn để, cứ như trên cái chuông là vàng, là bạc, nhấn một cái, chúng sẽ bay vào ba lô của tôi một ít.
– Yuki? – Ajita ngạc nhiên nhìn tôi.
– Cho em ở nhờ một đêm có được không? – tôi ngước đôi mắt cố gắng trợn tròn hết cỡ, môi mím lại, tỏ vẻ đáng thương.
– Ừ. Em vào đi, nhưng mà cãi nhau với Ren à? – anh hỏi, đụng ngay vào chỗ tức, tôi phồng má không nói gì, te te lách người qua anh bước vào trong nhà, không hề để ý, trong đôi mắt đen của anh ánh lên hình ảnh một tên con trai đang lấp ló bên kia đường.
Tôi chạy thẳng lên phòng Chito, cô nàng đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, dáng vẻ quý tộc, toát ra nét quyến rũ, cũng không kém phần kiêu sa của tiểu thư đài cát.
Nghe tiếng động lạ, cô nàng tiếc nuối hạ cuốn sách xuống, ngẩng đầu lên:
– Ơ… Yuki?
– Chito!!! – tôi gào lên.
…
– Tên đó ngốc thật. – cuối cùng, cô nàng phán cho một câu như thế.
– Đúng đó, chỉ có cậu mới hiểu tớ thôi. – tôi gật đầu tán thành, ôm lấy con gấu bông to bằng mình ngồi trên giường.
– Nhưng mà… cậu còn ngốc hơn hắn ta. – tôi chưng hửng khi nghe câu này phát ra từ khuôn miệng xinh xắn của cô bạn mình! Cái quái gì thế…?!
– Tại sao?!
– Cậu biết rõ tính cách hắn như vậy, hơn nữa, lòng tự tôn của đám con trai rất cao, cậu nhiếc móc hắn như thế. Hắn phải yêu thương chiều chuộng cậu lắm mới có thể xuống nước với cậu. Sau này hai người ở cùng nhau, phải tập cách khống chế cảm xúc lại, cố gắng đừng có bùng cháy. Mỗi người nhịn một chút cũng có chết ai. Nhưng mà, trong chuyện này, lỗi là của hắn còn phối hợp ăn ý với cái cách cậu phản ứng lại như đại ngốc.
– Vậy ý cậu là sao…
– Dù sao thì, tụi mình cũng là con gái, cứ chờ hắn vác xác tới xin lỗi cậu trước, sau đó có thể cười hề hề cùng nhau về lại căn phòng ở kí túc xá ấm cúng mà âu yếm nhau.