Ban nãy, mở cửa ra, thấy cô nàng đứng trước cửa phòng tôi khuôn mặt sưng húp vì khóc, tôi giật mình cứ tưởng ma đến hù dọa mấy con yếu bóng vía như tôi… sau một hồi kiềm chế để không hét lên, tôi đã bình tĩnh lại và đưa cô ấy vào trong.
– Tớ… hức… xin lỗi Yuki… hức… tớ… oa… oa…
Cô ấy khóc lóc. Tôi chỉ biết nhẹ nhàng quan tâm:
– Có chuyện gì xảy ra vậy?
– Hức… tớ… tớ… buồn lắm! Cậu đi bar với tớ nhé.
– Ừ. Chờ tớ đi thay đồ chút nhé. Cậu cũng thay đồ đi, tớ cho mượn.
– Không cần đâu cậu đi đi. – Chito lắc nhẹ đầu, lại vùi mặt vào gối khóc tiếp…
Nhìn nhỏ khóc mà tôi thấy đau lòng quá, rốt cuộc đã có gì ghê gớm xảy ra với Chito? Cô nàng Chito mà tôi biết lúc nào cũng tràn ngập sức sống và năng lượng, không bao giờ thể hiện sự buồn phiền lo âu của mình, lúc nào cũng vỗ ngực thật mạnh mẽ. Tại sao bây giờ lại òa khóc như một đứa con nít thế này.
Tôi chạy vội đi vơ lấy bộ quần áo rồi phóng vào nhà vệ sinh, tức tốc thay. Vừa bước ra ngoài đã thấy Ren cau mày đứng chắn trước cửa. Hắn hỏi:
– Em đi đâu?
– Bar. – tôi kéo cái buột tóc làm tóc tung bay xõa ra, ngước nhìn hắn.
– Tối rồi đấy, em nghĩ anh sẽ cho em đi à?
– Anh cứ làm như em còn nhỏ lắm không bằng, hơn nữa là đi với Chito để tâm sự với cô ấy đấy! – tôi vừa nói vừa lấy tay vuốt nhẹ tóc, đi lướt qua hắn, rồi như chợt nhớ, tôi quay lại cảnh báo hắn – Em cấm anh không được đi theo…
– Hừ. – hắn khoanh hai tay trước ngực, mặt bí xị, còn bĩu môi ra như thể con nít bị giành mất kẹo.
– Được rồi… em sẽ đền bù cho anh sau… ok? – tôi dỗ hắn như dỗ ngọt con nít… nhưng thật tình là tôi đã không nghĩ đến hậu quả đau khổ sau này.
– Em đi vui vẻ. – Ren ngay lập tức thay đổi sắc mặt… hắn tươi tắn chào tạm biệt tôi, còn rất hào hứng theo chúng tôi ra tận cổng kí túc, nhìn chúng tôi đi mất mới nhảy chân sáo lên phòng.
Tôi và Chito đến một bar gần đấy, cô nàng vẫn còn khóc sướt mướt.
Tôi thở dài, kéo nhỏ đến một bàn trong góc khuất, gọi hai chai rượu loại nặng. Tên phục vụ nhìn chúng tôi một lượt rồi cợt nhả:
– Tôi giữ lại một chai nhé, hai người không uống nổi một chai đấy đâu, chứ khui rồi không uống hết thì phí lắm.
Chito chẳng thèm quan tâm cái tên đó, nhỏ tự mở nắp chai rượu tu một hơi hết nửa chai, làm tên đó há hốc mồm.
Tôi lại thở dài vứt cho tên đó một cục lơ, quay sang hỏi Chito:
– Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà khiến tâm trạng của cậu tồi tệ đến vậy?
– Yuki à… Tớ khổ lắm, còn đau nữa.
Nhỏ hít một hơi rồi bắt đầu kể, giọng đều đều, khuôn mặt đau khổ, nước mắt vơi đi ít nhiều. Cái tên kia cũng chẳng nhiều chuyện đứng đấy làm gì đã đi mất.
– Nhà tớ vốn có bốn anh chị em, anh Kurai là anh cả, tớ là chị ba, đứa em thứ nhất của tớ là một đứa con trai tên là Yokai, đứa em gái út tên là Sumi… nhưng nó đã chết rồi.
Chito dừng lại để tiếng nấc tràn ngập.
– Cậu có biết vì sao không? Tất cả đều là vì tớ…
– Cái gì? – tôi trợn mắt nhìn Chito.
– Cậu… làm ơn đừng ghét tớ! Là ai cũng được! Chỉ cần mình cậu thôi, làm ơn đừng ghét tớ. – Chito kích động, ghì lấy bàn tay của tôi, mặt nhỏ cúi gằm như thể không dám tự mình chống chọi, đối mặt với mọi thứ phía trước.
– Được rồi, tớ sẽ không ghét cậu đâu, giờ thì bình tĩnh nói cho tớ nghe xem nào.
– Ừm… – nhỏ gật đầu, quẹt hết nước mắt, đã có vẻ bình tĩnh hơn – Cậu biết chứng yêu chị em gái chứ?
– Ừ, biết, có phải là bệnh cuồng chị em gái mình quá mức đúng không?
– Ừ. Cả Kurai lẫn Yokai đều mắc chứng bệnh đó.
– Thì ra là vậy… – tôi gật gù, đó là điều đơn giản nhất để lí giải hành động kì lạ của Kurai đối với Chito… thì ra chính là tình yêu.
– Lúc trước, tình yêu của họ chia đều cho cả tớ và Sumi, nhưng đến lúc tớ 15 tuổi, đã không chịu nổi mà bỏ sang nhà bạn ở cả tháng. Cậu biết không, cái cách yêu của họ thật sự khiến người khác thấy sợ hãi… Trước lúc đó, tớ còn nhỏ, chẳng thể hiểu những nụ hôn của Kurai là có ý nghĩa gì, cho đến khi anh ấy… gần như giết chết một người bạn trai cùng lớp đã nói thích tớ.
– K… Không thể nào!
– Dù khi ấy anh ấy chỉ mới 17… tớ tức giận lắm, thêm sợ nữa, đã bỏ nhà đi bụi sang nhà bạn ở, với lí do là thường xuyên tham dự tiệc ngủ, mặc kệ tất cả. Lúc đó, tớ rất ích kỉ, cũng không biết suy nghĩ cho người khác, chỉ biết bản thân mình… đó là lí do khiến cho Sumi chết đi.
– Tại sao?
– Từ khi tớ đi, Kurai hình như nhớ tớ đã điên cuồng với Sumi, khiến cô bé lúc đó chỉ mới 11 tuổi sợ hãi tột cùng… gọi là gì nhỉ? Áp lực tinh thần…! Chính nó đã đánh quỵ con bé… Ngày nào cũng chịu những trận hành hạ của Yokai và Kurai, con bé gần như phát hoảng. Lúc trước, chỉ với Yokai thôi, Sumi đã thường xuyên thấy ác mộng, tối nào cũng ôm gối sang phòng tớ, khuôn mặt đầy nước mắt. Con bé thường bảo, Yokai hay sang phòng con bé lúc con bé ngủ để giở trò, tớ chỉ biết ôm nó vào lòng.
– Tại sao cậu không nói gì hết cho ba mẹ cậu?
– Tớ… tớ không thể! Ba tớ vì mất mẹ tớ đã tiến thêm bước nữa, kết quả là Yokai và Sumi… tớ chẳng thể nào phá vỡ cái hạnh phúc mỏng manh của họ. Nếu nói với ba tớ, ông ấy chắc chắn sẽ vì chúng tớ mà từ bỏ hạnh phúc của mình, sẽ li dị và chia con để nuôi. Tớ không thể.
– Chito…
– Sau đó, đúng một tháng sau khi tớ rời khỏi… con bé đã treo cổ tự tử trong phòng mình! Cậu có tin không?! Một con bé 11 tuổi, đâu có hiểu gì chuyện đời, lại có thể nghĩ đến cái ngõ cụt đó. Phải chăng con bé đã chịu quá nhiều tổn thương! Mà người khiến nó như vậy là tớ! Nếu tớ không hèn nhát bỏ trốn một mình, để mặc nó ở đó, nếu tớ có mặt ở đó ôm nó hằng đêm, nếu tớ có thể chia sẽ với nó… chí ít là một chút thôi… có thể… nó sẽ không phải chết oan ức như vậy! Sumi của tớ là một cô bé rất ngoan, rất hiền, đáng yêu, ai gặp cũng phải mến. Nó rất khéo tay, lại vô cùng thông minh, cách ăn nói cũng lém lỉnh hồn nhiên, tớ không nghĩ nó có thể chết!
– Chito…! – tôi không biết làm gì ngoài nhẹ nhàng gọi tên cô nàng… cô bạn thân của tôi đã phải chịu đựng những gì vậy chứ!? Đó đúng là ác mộng trần gian! Khuôn mặt cô ấy đột nhiên trở nên vô hồn, tận trong đáy mắt cũng không còn tí cảm xúc nào.
– Từ sau tang con bé, để chuộc lỗi với nó, tớ đã dọn về nhà ở, một mình chống chịu cả Kurai lẫn Yokai… tức cười thật đấy Yuki à… không biết liệu họ có phải anh em của chúng tớ không nữa… sau tang em gái không bao nhiêu đã cười tươi mà quấy rối cô em gái còn lại… tớ… đã nghĩ mình có thể chịu được họ…
– Tới khi nào họ mới giác ngộ chứ?
– Tớ… tớ phải tự hạ mình để bù đắp cho Sumi… tớ tuyệt đối không thể hưởng được hạnh phúc.
– Chito à… không phải vậy đâu!
– Thật ra thì Yuki… lần đầu tiên gặp cậu… tớ đã nghĩ cậu là Sumi… em gái tớ! Tớ xin lỗi vì đến giờ mới có thể nói cho cậu nghe, cậu không giận chứ?
– Sao lại giận được? Vậy cứ để tớ làm em gái của cậu đi.
– Hức… Yuki, tớ không đáng sống phải không? – Chito buồn bã nói, cầm chai rượu lên tu tiếp – Vốn cứ nghĩ mình sẽ gắng gượng đến hết đời, nhưng mà… tớ chịu hết nổi rồi Yuki à…! Tớ yêu Ajita… đến mức điên cuồng… tớ không muốn mãi mãi bên cạnh Kurai và Yokai như vậy!
– Chito! Đó không phải lỗi của cậu! Rõ ràng không phải mà! – tôi giữ chặt vai Chito, nhíu mày nói.
– Tớ không biết!! Tớ cảm thấy đó là lỗi của tớ… – nước mắt nhỏ lại chạy ra, Chito quay sang dụi đầu vào ngực tôi như một con mèo nhỏ rúc vào chăn mỗi ngày gió đông ùa về.
– Được rồi… nín đi, tớ đã nói không phải thì không phải là lỗi của cậu… không cần quan tâm ai nói gì, chỉ cần luôn tin tưởng vào tớ được rồi. – tôi thở dài.
– Cảm ơn cậu.
– Nhưng cậu mạnh mẽ thật, tự mình chịu đựng suốt từng ấy năm trời, mà lúc nào cũng luôn tươi cười… ngưỡng mộ thật. – tôi mỉm cười.
Nghĩ lại thì, có gia đình như cô ấy cũng thật đau khổ, lúc ban đầu, tôi có lẽ đã quá tự cao, cho là những người không có gia đình như mình mới thật sự bất hạnh, thì ra lại có những hoàn cảnh như vậy…! Thật khiến trái tim tôi đau đớn theo Chito.
– Yuki à… tớ từ trước tới giờ cứ mãi giấu không kể cho cậu, không giận tớ chứ?
– Tại sao tớ lại giận cậu chứ! Dù sao bây giờ cậu cũng đã kể hết cho tớ rồi, phải chạm đến nơi đau đớn nhất của bản thân, dù vậy, cậu chẳng phải vẫn tin tưởng và kể cho tớ à?
– Hức…Yuki à, nếu biết nói chuyện với cậu xong thấy thoải mái thế này, thì tớ đã thổ lộ lòng mình từ lâu rồi… cảm ơn nhé. – Chito ngước nhìn tôi bằng ánh mắt cún con dễ thương hết sức.
– Uống đi, không say không về!!! Tối nay cậu cứ sang phòng kí túc của tớ ngủ là ok! – tôi nói câu này… khi hoàn toàn quên mất bạn cùng phòng của mình – Những ngày sau này cũng vậy, cứ đến ở luôn đi!
– Ok!! Cạn chai!
“Keng…”
…
Tôi khoác vai Chito đi lảo đảo, nhỏ cũng bước chẳng vững. Lần này thật không ổn rồi, tôi và cô ấy chơi tới cả chục chai, say hơn lần trước rất nhiều… cảnh vật trước mặt đều mờ hết… tôi đi trong vô thức chẳng biết mình đang đi đâu, chỉ biết đi theo Chito.
Cuối cùng nhỏ dừng lại trước một căn nhà chìm trong bóng tối… không phải nhà của nhỏ, cũng chẳng phải kí túc của tôi…
– Anh Ajita… em yêu anh!! – Chito đột nhiên hét lớn. Một ô cửa sổ bỗng sáng đèn…
Cái gì?! Ajita?! Cô ấy trong cơn say lại đến nhà Ajita tỏ tình rồi! Trời ạ! Có tình trạng nào thê thảm và nhục nhã hơn thế này không?!