Tôi chỉ cười cười, xách va li lên.
Lúc này… tôi và Chito đều đã hoàn toàn quên mất việc hỏi xem… Yokai và Kurai đang ở đâu… và đã bị dàn xếp thế nào để Chito được tự do…?
…
– Lấy giúp anh ly nước. – Ren gác chân lên bàn, nằm dài ra sofa giọng đều đều.
– Tại sao em lại phải… – tôi trừng mắt, nhưng chưa kịp nói hết câu thì…
– Anh lười. – hai từ… ngắn gọn… đơn giản… xúc tích.
– Mặc anh.
– Anh khát. – hắn lải nhải, thấy tôi không phản ứng lại – Anh khát. Yuki à. – tôi lại bơ hắn – Yuki à, anh khát.
– Được rồi! Mệt quá! – tôi vùng vằng đứng dậy, rời chỗ ngồi êm ái ấm áp, dời mắt khỏi màn hình ti vi đang chiếu bộ phim tôi yêu thích. Vào đến bếp, tôi nhíu mày – Cái tên lười nhác còn thích sai vặt người khác… sao em lại thành một con nô tì thế này chứ? Anh có phải là con trai không vậy Ren? Chết tiệt mà, chẳng lẽ em hiền lành dễ ăn hiếp quá sao?
Tôi lấy cho hắn ly nước, giằn mạnh xuống bàn.
Hắn uống một hơi hết ly nước, đặt nó nhẹ nhàng xuống mặt bàn, hắn cười dịu dàng, cái răng khểnh duyên hơn bao giờ hết. Ren ngước nhìn tôi, rồi kéo tuột tôi ngã vào lòng hắn, giọng hắn trầm trầm:
– Hehe, nếu em cứ biểu hiện khuôn mặt đáng yêu đó thì anh vẫn muốn trêu em mãi.
– Hừm… chứ không phải anh lười à? – tôi xỉa hắn, tay huých nhẹ vào eo hắn.
Hắn siết nhẹ vòng tay, tôi bó ngối ngồi trong lòng hắn, cảm nhận lưng mình có hơi ấm lan tỏa, tim hắn đập thình thịch mà tôi còn cảm nhận được.
Mắt nhìn ti vi, mà có lẽ tâm hôn tôi đã bay đi đâu thỉnh kinh mất rồi!
Ren đúng là không làm gì được ngoài gây hại cho tôi mà.
– Em hỏi này. – tôi hơi ngã người vào hắn để gây chú ý.
– Gì?
– Mẫu con gái anh thích là gì? – đột nhiên tôi rất quan tâm đến vấn đề này.
– Giống em.
Ấm lòng? Một chút. Nổi da gà? Một chút. Ớn lạnh? Một chút. Có vẻ câu trả lời này khiến những suy nghĩ của tôi lúc này phần lớn là tiêu cực.
– Vậy mẫu con gái anh ghét là gì?
– Giống em.
– Hở?
– Đùa chút. – Ren bẹo má tôi.
Tôi phồng má trợn mắt… chẳng biết hắn có thấy không? Quả là chỉ cần nói với Ren, thì người thiệt lúc nào cũng là tôi.
…
Lời kể của Chito.
Căn phòng của tôi nằm cạnh căn phòng của Ajita… nghĩ đến việc chỉ cách anh ấy một bức tường mỏng. Tim tôi không yên suốt cả ngày. Tưởng tượng ra anh ấy đang ở bên kia, tôi lại đỏ mặt. Hình như càng ngày càng giống bệnh hoạn.
Tôi giật mình giữa đêm… cơn ác mộng tái diễn liên hoàn hành hạ tinh thần tôi. Dù đã rời khỏi căn nhà đó, tôi vẫn không thể thoát khỏi ám ảnh này.
Cổ họng tôi khô khốc… trong mơ tôi đã kêu gào rất nhiều.
Tôi chậm chạp bước xuống giường, xuống bếp lấy nước uống. Mở tủ lạnh, tôi đổ nước ra ly rồi uống cạn trong một hơi.
Tôi mò lên phòng khách, thả mình xuống sofa, ôm chặt lấy cái gối… tôi sợ hãi không dám ngủ nữa, liếc nhìn đồng hồ… chỉ mới 1h sáng.
Vậy đêm nay gần như thức trắng mất rồi…!
Tôi mở ti vi, vặn volume nhỏ gần như tắt tiếng để không đánh thức Ajita. Tay tôi nhấn mạnh cái remote chuyển kênh liên tục, cho đến kênh chiếu bộ phim, mà tôi thấy có vẻ thích.
…
Lời kể của Ajita.
Tôi xuống bếp lấy nước uống, thì thấy nghe thấy có tiếng sụt sịt khóc. Chẳng lẽ nhà tôi trước giờ có ma mà giờ chúng mới hiện hình?
À. Không, tôi quên mất hiện tại mình đang sống chung với một cô gái, còn là học sinh của mình. Tôi lần theo tiếng khóc đến phòng khách. Có ánh sáng nhè nhẹ của ti vi, tiếng nhạc rợn người. Trên ti vi đang chiếu cảnh một cô gái đang chạy trong một cái nghĩa trang lúc trời tối, sương giăng khắp nơi… hình như đây là phim kinh dị. Tôi nhíu mày lướt mắt quanh căn phòng, trông thấy có một thân hình nhỏ bé ôm chặt cái gối ngồi trên sofa chăn chú xem phim mà khóc thút thít…?
– Xem phim kinh dị cũng khóc được, lần đầu tiên anh gặp một người như em.
– Không phải! Là vì mẹ cô gái này bị lừa hết tiền, còn bị giết chết rồi xác bị bằm ra. Giết người ít ra cũng phải chôn xác khi còn nguyên vẹn chứ. Hắn ta chặt hết tay chân bà ấy rồi bằm nát ra đấy! Vô nhân đạo mà… hức… – Chito trẻ con giải thích cho tôi một tràn, rồi em ngẩng người ra, bối rối nhìn tôi – Em xin lỗi. Em làm anh thức à?
Khuôn mặt Chito hình như có hơi lo lắng… hừm… đáng yêu đấy.
Tôi thả người xuống sofa cạnh em, khẽ nói:
– Anh có thói quen thường giật mình tỉnh dậy vào giữa đêm, không phải do em đâu.
– Thật chứ? – Chito hỏi lại. Có lẽ thói quen của tôi kì lạ quá chăng?
– Ừ, vậy nên em đừng quan tâm làm gì. – tôi mỉm cười xoa đầu Chito, cô bé đứng hình chớp mắt nhìn tôi. Hình như tôi đã làm gì đó sai lầm.
– Ừm. – Chito khẽ tằng hắng.
– Ừm… anh xem cùng được chứ? – tôi hỏi.
– Tất nhiên. – cô bé ngoan ngoãn đáp. Nhìn em run lên, tôi suýt chút cười lớn.
Trời rất lạnh, phòng này lại không có máy sưởi, Chito ăn mặc phong phanh đơn giản chỉ có cái áo thun ngắn tay với quần short ngắn, lại không đem theo chăn… không lạnh à?
Tôi cố ý ngồi sát người Chito cho em chút hơi ấm… bất lực quá, nếu chúng tôi đã là người yêu, hay thân thiết như mối quan hệ giữa tôi và Yuki, thì tôi đã chẳng ngần ngại mà ôm lấy cô ấy… thật chặt.
Chito không phản ứng gì, chỉ tiếp tục thút thít… khi xem phim… kinh dị!
Khoảng nữa tiếng sau, cô nàng ngủ gục trên vai tôi. Khuôn mặt nhỏ bình yên quá đỗi, khiến tôi không kiềm nỗi niềm vui cười nhẹ.
Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua đùi, tay còn lại đỡ lấy vai Chito bế bổng nhỏ lên.
Cô bé khẽ cựa mình rồi mỉm cười ngủ tiếp. Tôi vô thức cười theo, đưa Chito vào phòng cô bé, tôi thả em xuống giường, chỉnh lại tư thế và đắp chăn cho Chito.
Chito trở mình nằm nghiêng sang một bên. Tôi ngẩng người. Khuôn mặt em nhìn ngang trông đẹp như thiên thần, với những đường nét cứ như hoàn hảo không chút tì vết.
Lông mi dày và cong, sống mũi thẳng, cao, gò má hơi hồng, đôi môi đỏ hơi mím lại. Chito không chút đề phòng. Tôi nhanh chóng quay đi, bước thẳng vào phòng mình, kẻo lại làm những chuyện khiến tôi phải hối hận sau này.
Em cũng biết cách giày vò người khác thật a.
Tôi nằm trên giường đắp chăn cẩn thận nhắm mắt định ngủ. Nhưng cứ nhắm mắt tôi lại thấy hình ảnh của Chito. Cô bé cười nói, khóc lóc,… tất cả những biểu cảm của em dần thay thế tình cảm của tôi dành cho Yuki. Nói tôi không chung tình cũng được, nhưng tôi thích gì tôi sẽ làm đấy,… chắc chắn không dối người dối lòng.
Lời kể của Chito.
Nắng rọi vào phòng qua khung cửa sổ len lỏi qua tấm màn trắng tinh, khiến tôi mơ màng tỉnh dậy.
Tôi lăn qua một bên, rồi giật mình ngồi bật dậy. Tôi trợn mắt nhìn xung quanh:
– Hơ… đây là phòng mình mà! Vậy tối qua…
Tôi nhớ rõ ràng mình không thể ngủ được, vậy mà chỉ cần ở bên cạnh anh ấy, tôi lại cảm thấy bình yên đến lạ, sau đó gục luôn từ khi nào không hay.
– Vậy ra anh đã đem em lên đây…
Tim tôi đột nhiên đập mạnh, môi khẽ nhếch lên cười nhẹ.
– Chào các em. – giọng ông già hiệu trưởng hói làm tôi giật cả mình, ông ta có thể thôi chơi mấy trò bệnh hoạn này không nhỉ? – Vì một số lí do, trường sẽ cho các em nghỉ học một tuần, vui vẻ nhé, nhưng đừng quên thầy, thầy buồn lắm ý.
– Nghỉ học à…?
– Chito. – giọng Ajita nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa. Giờ thì hay thật, chỉ cần nghe giọng anh gọi tên tôi cũng đủ khiến cả khuôn mặt tôi nóng ran lên – Em dậy chưa? Anh có chuyện muốn nói.
…
Lời kể của Yuki.
– Yuki! Mau vào đây! – giọng Ren.
– Không vào đâu, anh tự làm đi, ướt ướt mà trơn nữa. – giọng tôi.
– Mau vào đi, anh đang chờ đấy.
– Đến lượt của anh mà! Tại sao em lại phải…
– Nhưng quá nhiều! Em không thương anh hả? – Ren giở giọng làm nũng.
– Thôi được rồi… rõ con nít mà! – tôi lầm bầm, cũng chui vào nhà vệ sinh, nơi Ren đang đứng giẫm giẫm chân vào đống quần áo nhồi nhét không thương tiếc vào một cái thau lớn.
Ren nắm chặt hai tay tôi, kéo tôi bước vào trong thau luôn. Tôi và hắn giẫm giẫm giậm giậm.
– Haha… cũng vui phết. – tôi phì cười, khi hắn kéo tôi xoay vòng.
Ren cười nhẹ, giật mạnh tôi vào người hắn. Đứng trên cái đống đồ, bình thường đã không vững, thêm hắn kéo một cái như thế, tôi mất đà ngã luôn vào hắn. Ren nhanh nhẹn luồn tay qua eo tôi siết chặt tôi tựa vào hắn. Vì phản xạ để bản thân không ngã, tôi níu lấy vai hắn.
Thành ra tôi và hắn đang trong một tư thế rất chi là lãng mạn. Tôi cười gượng đẩy Ren ra, còn hắn thì cứ giữ chặt lấy tôi, Ren cười khẩy:
– Vui phết. – hai từ ngắn gọn lặp lại câu nói của tôi.
– Cái đầu anh ý. Buông ra đi. – tôi lườm hắn – Em mà ngã sẽ không để yên cho anh đâu.
– Làm gì được anh? Con người em vốn rất đơn giản, lúc nào cũng bị anh chơi lại. – Ren dùng tay đầy bọt xà phòng trét lên má tôi.
– Anh! Đồ chết tiệt! – tôi cười lớn hét lên, cúi xuống quệt một ít bọt trắng trét lại lên mũi hắn.
Ren và tôi cứ cười giỡn hò hét ầm ỉ trong phòng tắm, cuối cùng cả hai cùng ướt, và bẩn hết cả người.
Vừa lúc tôi và hắn xả nước lên quần áo thì có tiếng chuông cửa.
– Bây giờ làm sao đây? – tôi liếc hắn. Tại ai mà cả hai đứa cùng lâm vào tình trạng oái oăm này chứ?
– Anh ra mở cửa cho. – Ren phì cười với khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt của tôi.
Hắn rửa sạch chân rồi bước ra ngoài, để mặc cái đầu, cả bộ đồ đầy xà phòng trắng.
– Ren?! Cậu làm cái trò gì thế? – giọng của khách vang lên… chính xác luôn là Chito.
– Vào đi. Nhiều chuyện. – Ren lạnh lùng đáp lại.
Ren lại vào phòng tắm giúp tôi với đám quần áo, Chito và Ajita đứng bên ngoài nhìn tôi cười cười:
– Hai người giống vợ chồng mới cưới thật.
– Hừ. Hai người qua đây làm gì vậy? Mỉa mai à? – tôi đạp mạnh cái áo… giằn mặt hai người đó.
– Sao tớ nỡ chứ! – Chito cười, nhảy luôn vào làm – Ren, cậu ra ngoài nói chuyện với Ajita đi. Tớ sẽ giúp Yuki.
– Ừm. – hắn gật đầu, vơ lấy vòi sen, xả nước từ đầu xuống chân, hoàn toàn đẫm nước rồi lấy cái khăn choàng quanh người, hắn quay sang Chito – Cám ơn.
– Lau khô để bệnh đấy! – tôi nhíu mày nhìn theo hắn.
– Vâng… vâng… – hắn búng trán tôi rồi bỏ ra ngoài.
– Vậy… hôm nay cậu sang nhà tớ có chuyện gì à? Giúp tớ giặt đồ hả? – tôi đùa.
– Ajita có vài vé mời đi biển, ba ngày hai đêm kể từ mai, đi chứ?
– Tất nhiên. Nhưng… khuôn mặt cậu sao lại đỏ thế? Có chuyện gì à?