Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện của Mi đến tận chap này :)))
Cảm ơn cảm ơn :)))
Thật ra Mi muốn cảm ơn bằng 10 thứ tiếng nhưng khả năng có hạn :))
Ai cảm tui muốn tỏ tình thì cứ gửi tin nhắn đi nhaaa
Ai nuối tiếc gì thì cứ nói hết đi nhaaaa
Thôi các bạn đọc truyện vui vẻ :))~~
Sáng hôm sau, chúng tôi lục đục kéo đến quán cà phê Unique.
Ừ thì… người ta thích tổ chức tiệc cưới ở nhà thờ, nhà hàng,… vẫn là chúng tôi thích chơi nổi, bao trọn quán cà phê để tổ chức đám cưới.
Đừng ngạc nhiên tại sao chúng tôi đường đường là ở lục địa phía Đông, sao có thể đặt trước bao trọn cả cái quán… đơn giản là vì thời đại bây giờ, internet bắt đầu phát triển, hình ảnh tràn lan, và cả điện thoại của Ajita cũng trở nên phổ biến. Bây giờ mọi người đều có một cái, việc lựa chọn địa điểm và vấn đề phương thức liên lạc bây giờ vô cùng đơn giản.
Quay lại hiện tại, chúng tôi đang đứng bên ngoài quán cà phê.
Tôi chưa có được thấy nơi này bao giờ bởi vì nó là do hắn chọn.
Vấn đề tổ chức tiệc cưới, Ren hoàn toàn phụ trách, tôi chỉ việc phát thiệp mời và đi thử áo cưới cùng với Chito mà thôi, bởi vậy mọi thứ sẽ như thế nào, tôi hoàn toàn tin tưởng vào sở thích của Ren… chỉ là tên này từ trước đến đây rất là có chút…
Quán cà phê này rất lớn, chính xác hơn đó là một khoảng sân cỏ to lớn, trồng rất nhiều hoa hồng, chúng được phối màu và chăm sóc một cách cầu kì, có những cây lớn hơn một chút thì được cắt tỉa gọn gàng, tạo thành nhiều hình thù kì lạ, nhìn vô cùng thu hút và sang trọng. Thậm chí hàng rào bên ngoài cũng chính là những khóm hoa hồng nối lại với nhau trải dài đường đi.
Ở trung tâm bãi cỏ là một tòa nhà cổ kính có cấu trúc nhìn chung là hình ngũ giác, nhìn bên ngoài thì có vẻ chủ nhân nơi đây rất thích kiến trúc phương Tây. Nhìn chung thì tòa nhà có hai tầng, tầng một hình như cao gấp hai lần tầng hai, tất cả tường đều làm bằng kính, nhưng không phải là loại kính pha lê trong suốt mà có hơi vẩn đục mờ mờ nhìn rất cổ kính. Dọc trên tường có vài cây đèn cổ nhìn vô cùng sang trọng. Nhìn xuyên qua lớp kính, bên trong mờ mờ không thấy rõ, nhưng mà tôi bắt đầu có cảm tình với nơi này rồi đây.
Một phần là do Ren chọn nó, một phần là do tôi thích lối kiến trúc như thế này, thật sự rất thu hút tôi.
Con đường tiến vào trong lát sỏi rất sang trọng… nói túm lại là tôi rất thích đi. Nắm chặt tay Ren mà tôi tỏ vẻ hào hứng ra mặt, nhìn qua nhìn lại như con nít thích thú nhìn ngắm đồ chơi.
Ren ghé tai nói nhỏ với tôi:
– Thật ra anh biết em thích kiểu thế này nên mới chọn nơi đây.
– Làm sao anh biết được? – tôi giật mình hơi ngẩn người, tôi rõ ràng là chưa bao giờ nói với hắn…
– Những lúc xem hình ảnh hay sách báo, những thứ cổ kính như thế này em dừng lại quan sát rất lâu. – Ren khẽ cười, kéo tôi khẽ nép vào người hắn.
– … – tôi có chút muốn khóc. Không ngờ hắn còn để ý đến cả việc đọc sách báo của tôi…
Tôi nước mắt rưng rưng ngước nhìn Ren, không chịu nổi, níu lấy cổ áo hắn ghì xuống, nhướn người lên hôn vào má hắn một cái. Mấy cái người kia dù là đến để dự đám cưới của chúng tôi mà khó chịu ra mặt trước màn tình cảm của chúng tôi vừa rồi, chỉ có cô bé theo đuổi Ryuu _ Misa vô cùng hào hứng, cười toe toét luôn miệng khen:
– Hai anh chị đẹp đôi thật đấy!
Này này, khoan hẵn nói là tôi vô tâm vô tình nhé, tôi không phải là muốn mời Ryuu đến đâu… không phải vậy, ý của tôi là tôi cũng muốn mời Ryuu, dù gì cậu ta cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều những khi tôi bị bắt nạt trong lớp, hơn nữa, đối với tôi thì cậu ta cũng là một người bạn, chỉ là tôi sợ cậu ta tổn thương nên mới không dám mời, ai ngờ lần trước ở Tiffa, khi tôi vu vơ hỏi Chito xem có nên đưa thiệp mời cho Ryuu hay không cậu ta đột ngột xuất hiện ngay sau lưng tôi, thản nhiên cầm lấy tấm thiệp mời xoay xoay nó trên tay, sắc mặt vẫn không thay đổi:
– Của tôi à?
– À… ừ. – tôi khó xử gật đầu.
– Oa! Kiểu này đẹp thật đấy! – Misa từ sau lưng Ryuu lò mặt ra, cười toe toét.
Cô bé đáng yêu thật đấy! Hôm nay cả hai cùng mặc thường phục, ơ vậy đừng nói là hai cái người này đang hẹn hò nhé…
Tôi đưa ánh mắt soi mói chỉa thẳng vào họ. Lúc này tôi mới để ý, bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Misa đang níu chặt lấy vạt áo của Ryuu… trong đầu tôi nhanh chóng sượt qua một chuỗi hình ảnh.
– Anh ơi! Cho em nắm tay đi.
– Không.
– Anh ơi! Cho em nắm đi mà!
– Không thích nắm.
– Anh Ryuu.
– Đừng mè nheo.
– Vậy… ít ra cho em nắm vạt áo của anh nhé. – cô nàng phụng phịu.
– … – Ryuu nhíu mày nhìn cô bé một hồi rồi miễn cưỡng gật đầu.
Kết quả là như thế này đây… thích thú với tưởng tượng của mình, tôi ngồi cười hề hề như con bại, rồi mới quay sang cô bé:
– Nếu thích thì em đến cùng với Ryuu nhé. Chị rất vui khi có em đến dự đấy!
– Vâng! Em cũng rất thích ạ! – Misa cười tít mắt, ui… dễ thương chết được. Nhìn cái gò má đó thật muốn cắn quá đi. Cơ mà tôi chưa kịp làm thì Chito đã giơ tay lên nhéo vào đó một cái.
– Em dễ thương ghê. – mắt cô nàng sáng rực như đèn pha ô tô.
Con bé cười khúc khích mà vờ la oai oái. Ryuu liền hắng giọng, thu hút sự chú ý của toàn thể mọi cá nhân thành phần đang tham dự vào cuộc đối thoại này, dù âm lượng của nó rất nhỏ:
– Tôi đã nói là tôi sẽ đi chưa?
– V… cậu không đi sao? – tôi nuốt nước bọt, cảm giác tội lỗi trỗi dậy.
– Không. Tôi sẽ đi. Chỉ là tôi không muốn các người tự quyết định thôi. – Ryuu nói rồi quay lưng đi sang quầy lấy nước.
Misa lặng người nhìn theo Ryuu. Tôi có thể thấy rõ sự thay đổi biểu cảm trên mặt cô bé. Tôi liền quan tâm:
– Em sao vậy?
– Em… lúc này không biết mình có nên bỏ cuộc không nữa. Em theo đuổi anh ấy lâu như vậy, mà đây là lần đầu tiên em thấy anh ấy nói nhiều như thế… Em… thật sự em… giống như tất cả những cố gắng của em đều vô ích hết… Em cảm thấy đối với anh ấy, chị có vị trí rất đặc biệt. – cô bé thở dài, hàng chân mày nhíu lại…
– Không có đâu. – tôi lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi cứ thầm nghĩ là cô bé này rất kiên cường cũng rất mạnh mẽ, có thể theo đuổi người khác lâu đến như vậy, thật đáng nể phục, còn thầm ngưỡng mộ cô bé, không ngờ lại có lúc thấy biểu hiện này của Misa.
– Không sao đâu. Cậu ta chịu đi chơi với em chứng tỏ em có cơ hội rồi. Em kiên trì như vậy, không lẽ nào cậu ta không bị lay động dù chỉ một ít? Đúng không? – Chito mỉm cười trấn an Misa.
– Thật ra anh ấy chịu đến đây với em là vì em phục kích trước nhà anh ấy cả buổi sáng. Vừa thấy anh ấy lò ra là em bám theo ngay.
– … – cái tên này thật lạnh lùng quá thể, có một cô bé đáng yêu như thế này theo đuổi mà cũng không hề rung động. Cái đồ trái tim sắt đá, làm sao cô bé có thể chịu nổi cậu ta chừng ấy năm vậy, cứng đầu cũng phải có giới hạn chứ… thật là chẳng hiểu Misa thích cái gì ở cậu ta…
– … – thấy chúng tôi trơ mặt nhìn nhau, con bé cũng không dám nói gì nữa.
– Nhưng Misa này… – Chito mỉm cười thích thú – Nếu cậu ta không có chút cảm tình với em, thì tại sao còn đứng đó chờ em hả?
Nghe lời cô bạn nói, cả hai chúng tôi cùng nhìn về phía quầy nước.
Ryuu đứng đó, trên tay cầm hai ly nước, một của cậu ta, một của Misa. Chỉ là đứng đó không động đậy, mắt nhìn về một vùng trời xa xa… tỏ vẻ không quan tâm gì mấy đến chúng tôi… đúng hơn là tỏ vẻ không quan tâm đến Misa, vậy mà lại chờ cô bé chuyện với chúng tôi không chút phàn nàn cũng không chút hối thúc.
Cái đó… là tốt bụng hay thật sự có tình cảm với con người ta thế này?
Cái này chính là điển hình của hành động vừa kéo vừa đẩy trong truyền thuyết. Tỏ ra lạnh lùng là một nhẽ, nhưng lúc nào cũng quan tâm đến người ta… thế này thì cô gái nào mà chịu cho nổi?!!
Thật ra trong mắt tôi, Ryuu là một người rất khó hiểu, dù lý trí và tình cảm cậu ta chia ra ranh giới rất rõ ràng, nhưng hành động của cậu ta lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của người khác.
Ryuu của bây giờ càng thể hiện rõ tính cách này của mình. Cậu ta giống như một đứa con nít đến thời kì nổi loạn, luôn thích làm mọi việc theo ý thích của mình… nhưng là theo chiều hướng phản nghịch với suy nghĩ của người khác. Nghĩ là cậu ta đi hướng Tây, cậu ta sẽ đi hướng Đông. Hết sức phức tạp và khó hiểu.
Chẳng hạn việc cậu ta đến dự lễ cưới của tôi và Ren là một điển hình, hơn nữa khi Misa đi cùng, cậu ta cũng không hề tỏ ra khó chịu hay gì cả. Biểu cảm trên mặt cậu ta từ đầu đến cuối chỉ giữ nguyên vẻ vô cảm kia, dù cho tôi và Ren có vô tình thân mật đến đâu, gợn sóng lăn tăn trong đôi mắt ấy chỉ dâng lên một đợt rồi lặn mất hẳn.
Tôi lờ mờ nhận ra, Ryuu đã bắt đầu nhìn Misa với một con mắt khác, giống như đang nhìn một người phụ nữ chứ không phải đang nhìn một con bé ngây thơ suốt ngày đeo bám mình.
Tôi còn cảm thấy mừng thầm cho họ.
…
Tôi ngồi trên ghế, nhìn về khoảng không vô định ngoài cửa sổ, rồi quay người ngắm nhìn bản thân trong gương.
Con nhỏ nào đó trong đấy khiến tôi thấy ngột ngạt kinh khủng… hình như nó không phải là tôi… con nhỏ đấy xinh đẹp quá mức… đến nổi tôi còn bị cuốn vào đôi mắt đó…
Hờ hờ… phải công nhận là khả năng trang điểm của Chito hơi bị đáng kinh ngạc, động tác thuần thục, tay chân điêu luyện, không khác gì dân chuyên nghiệp.
Chito dường như đã chờ đợi từ rất lâu cái khoảnh khắc ngồi đối diện trang điểm cho tôi trong bộ váy cô dâu, nhìn cô nàng cảm động đến sắp khóc.
Nhìn bản thân trong gương, trong lòng tôi rạo rực một cảm xúc gì đó.
Trong phòng lúc này chỉ có mình tôi, mọi người đều đang ở bên ngoài cùng với Ren chuẩn bị cho buổi lễ.
Không gian lúc này hoàn toàn im lặng, tôi còn có thể nghe thấy tiếng chim hót ngoài kia, tiếng gió thổi mây trôi gần như cũng rót hết vào tai tôi. Xúc cảm nôn nao mà lo lắng kia càng lớn hơn khi người ta chỉ có một mình. Mọi thứ bắt đầu hỗn loạn trong đầu tôi.
Từ trước đến giờ tôi vẫn cứ nghĩ, chúng tôi sống cũng đã sống cùng nhau, thậm chí cả những việc ‘đó’ chúng tôi cũng đã cùng trải nghiệm, cứ nghĩ sau đám cưới thì mọi chuyện vẫn như vậy, chúng tôi vẫn cùng nhau làm mọi thứ, cuộc sống vẫn gắn chặt với nhau, và thời gian thì vẫn cứ tiếp tục trôi. Vậy thì tại sao bây giờ, tôi lại cảm thấy lạ lẫm như vậy, cứ như thể sau ngày hôm nay, chúng tôi sẽ là cái gì đó khác lắm, rất khác so với trước kia.
Một hơi thở dài, tôi thậm chí còn không hề nhận ra nó là của mình.
Ngồi thẫn thờ một lát, tôi lại quay sang nhìn đám mây trôi bồng bềnh ngoài cửa sổ.
Tôi… muốn mời Risa, nhưng lại không tài nào có thể tìm ra được chị ta. Lần trước tôi có xem qua một lễ cưới trên phim ảnh. Lễ cưới của họ tổ chức ở lễ đường, vô cùng sang trọng và ấm cúng, hai bên gia đình, cả bạn bè đều đến chúc phúc… trong khi tôi thì…
Thật ra tôi không phải là đòi hỏi gì lễ cưới thật long trọng, chỉ là tôi muốn ít ra, chị ấy cũng nên đến lễ cưới của tôi thay mẹ… chị ta bây giờ là ‘người thân’ duy nhất của tôi.
Tìm gặp đám bạn Risa, thì họ nói chị ấy đã bỏ đi từ vài năm trước rồi biệt tăm biệt tích, cũng không còn liên lạc với họ nữa.
Lúc đó trong lòng tôi vừa thấy vui vừa thấy buồn. Chị ta thì biến đâu mất dạng, xem như hoàn toàn không thể liên lạc được, người thân cuối cùng của tôi cũng đã biến mất khỏi cuộc đời tôi, một cảm giác trống rỗng đến cơ đơn… Nhưng ít ra thì, Risa có lẽ đã suy nghĩ lại về những gì tôi đã khuyên nhủ chị ta… mới rời khỏi đó, rời khỏi đám bạn chỉ chơi để lợi dụng…
Tiếng gõ cửa vang lên, Chito từ bên ngoài tinh nghịch thò đầu vào trong:
– Này! Đến giờ làm lễ rồi, chúng ta ra ngoài thôi.
(Còn tiếp)