Hiện tại anh đang làm việc trong một công ty nhỏ trong thành phố, lương hàng tháng cũng đủ để chi trả cho một cái nhà trọ nhỏ và sinh hoạt hàng ngày. Ngẫm lại cũng đã ba năm.
Vương Tiểu Khôi từ nhỏ đã phải chứng kiến cảnh chia ly của cha mẹ, được bà ngoại cưu mang dạy dỗ. Không lâu sau khi anh tốt nghiệp đại học bà cũng qua đời.
Thu lại ánh mắt, anh đứng dậy gom hết đồ đạc của mình chuẩn bị rời đi. Công ty làm ăn thua lỗ sắp phá sản, anh cũng đồng dạng thất nghiệp. Đi xuống cầu thang một đồng nghiệp cũng đang ôm đồ của mình vỗ vỗ vai anh an ủi, anh chỉ cười nhẹ không đáp.
Ngẩn đầu nhìn lại nơi mình đã làm việc ba năm qua giờ sắp bị phá bỏ, bản thân có chút đau lòng.
Ông chủ là một người tốt, tối ấy ông mời nhân viên cả công ty đi ăn coi như tiệc chia tay, nhưng mọi người vẫn là không nỡ để ông chủ chi tiền một mình. Cuối cùng vẫn là chia ra thanh toán. Ông chủ hôm nay uống không ít, mọi người cũng luyên thuyên nói rất nhiều chuyện. Tỉ như sau này sẽ làm gì, sẽ xin việc ở đâu,... đại loại vậy. Anh cũng phá lệ uống một chút, tửu lượng của anh không tốt mọi người trong công ty đều biết nên cũng không ép anh, vài người còn tốt bụng nhắc nhở anh không nên uống nhiều.
Hơn 10 giờ khuya mọi người cũng tản về bớt, mấy anh bợm nhậu nằm dài trên bàn không chịu dậy, mấy cô hihi haha chụp ảnh kỉ niệm, có người còn hăng hái đòi đi tăng hai, tăng ba. Ông chủ lại ngồi cạnh anh đưa đến một ly rượu, anh lễ phép tiếp. Ông chủ uống một ngụm, giọng đều đều
"Tiểu Khôi, tôi biết cậu là người tốt, năng lực có thừa, sau này mong cậu sẽ tìm được nơi làm việc tốt hơn."
"Cảm ơn ông chủ."
"Nào nào cạn ly, sau này có duyên gặp lại."
"Nhất định" anh cũng nâng ly uống sạch.
Rốt cuộc vẫn là anh lấy cớ có việc xin về trước. Đầu đã ân ẩn đau, anh mà còn ở lại nữa đảm bảo khỏi lết thân về được nhà. Vương Tiểu Khôi không bắt xe mà tự mình đi bộ, hít thở chút không khí vậy. Đường xá bây giờ thay đổi nhiều quá, chỉ là cuộc sống tấp nập anh chưa có cơ hội nhìn qua.
Anh đi dọc theo con đường dài dẫn đến một công viên, đèn đường vẫn còn sáng anh thấy rõ mấy bụi hoa mọc gần đó.
Là mẫu đơn.
Mẫu đơn.
Tiểu Khôi ngồi xuống ghế đá lấy ví tiền ra, trong ví có ảnh một cậu học sinh tầm mười sáu, mười bảy tuổi đang mỉm cười ấm áp, anh khẽ cười đưa tay vuốt ve gương mặt cậu thanh niên trong ảnh.
Bị điên mới không biết để ảnh trong ví tiền là có ý gì. Đúng, đây là mối tình đầu của anh, một mối tình đơn phương.
Đã bao lâu rồi anh vẫn chưa quên được cậu ấy. Cậu thanh niên với mái tóc vàng có hơi dài, nụ cười ngọt ngào làm biết bao cô nàng chìm đắm, cuống cả anh vào dòng xoáy ái tình ngay từ lần đầu bắt gặp. Người ấy nụ cười ngọt ngào bao nhiêu bản thân lại lạnh lùng xa cách bấy nhiêu, anh chỉ dám đứng từ xa nhìn cậu, lặng lẽ khắc sâu hình ảnh cậu vào tim.
Bộp
Mưa sao?
À không, là nước mắt, anh lại khóc rồi.
Anh lau đi giọt nước mắt đứng dậy rời khỏi. Anh thơ thẩn bước đi bỗng một bóng đen trong bụi cây lao ra giựt lấy ví tiền của anh chạy mất, anh cũng bị xô ngã. Bên trong cũng không có bao nhiêu tiền nhưng... bên trong có ảnh người đó. Não anh phát ra hồi chuông báo động, vật này không thể mất được. Anh vội đứng dậy chạy theo vừa la "ăn cướp".
Nhưng với tình trạng say xỉn hiện tại làm sao anh có thể đuổi kịp tên kia được. Anh tuyệt vọng dừng lại ngồi xuống đất bật khóc. Lúc say rượu anh đặc biệt dễ khóc chính vì vậy anh không muốn ở lại bữa tiệc lâu, sợ một lát nữa sẽ không nhịn được mà khóc trước mặt mọi người.
Xong rồi, tấm ảnh đó là tấm ảnh duy nhất của người đó và cũng là động lực cuối cùng của anh, mất nó rồi anh phải làm sao đây?
Anh loạng choạng đứng dậy, người đó sẽ ghét anh mất, đến một tấm ảnh cũng không giữ nổi, thật vô dụng mà. Anh định đi về nhà thì... Ôi trời ơi, đường nào đi ra?
Vương Tiểu Khôi chính là bị mù đường, khi nãy mãi đuổi theo tên cướp kia liền không để ý mình đã đi đến đâu. Bây giờ nhìn lên xung quanh toàn cây với cây, bảy tám lối đi anh cũng không biết đi đường nào. Mọi người cũng đi về hết rồi.
Xem ra hôm nay phải ngủ ngoài đường rồi.
Đang nghĩ có nên thật sự ngủ ngoài đường không thì phía sau có tiếng động, anh giật bắn người, mọi người về hết rồi bây giờ đâu còn ai? Có phải là ma không? Nếu thật là ma thì phải làm sao đây?
Chưa kịp nghĩ xong phía sau đã truyền đến giọng nói trầm thấp: "Ví của anh này."
Tiểu Khôi thở phào một cái, là người, may quá, có nên nhờ người ta dẫn ra ngoài hộ không?
Anh xoay người lại bắt gặp ánh mắt sắc bén của người đối diện bất giác run lên một cái. Người này cao tầm bằng anh nhưng hơi gầy, ban đêm lại vừa khóc xong nên anh nhìn không rõ mặt. Anh đưa tay lấy lại ví của mình không quên nói cảm ơn. Người kia bảo anh kiểm tra xem có mất thứ gì không, anh kiểm tra một hồi lại bắt đầu mếu. Tiền không mất nhưng tấm ảnh lại không thấy đâu.
Người trước mặt nhìn thấy anh sắp khóc đến nơi có hơi buồn cười nhưng không dám cười thành tiếng. Chỉ nói muốn tìm lại thì đến tìm cậu rồi xoay người đi.
Anh vội cầm tay người kia lại, anh còn chưa biết được tên người kia mà, làm sao đi đòi đây?
Người kia dừng lại một chút, cuối cùng cũng nhả ra vài chữ
"Tôi tên là..."
Lục Cẩn Phong.
__________
: Tôi biết mọi người đang hoang mang, nhưng mà lý do tôi đã giải thích một lần, sẽ không giải thích lại. Cảm ơn vì mọi người vẫn ở đây, và xin lỗi vì đã làm mọi người thất vọng.