Anh lắp bắp lặp lại tên người kia, cảm thấy đầu mình hơi choáng, có phải anh nghe nhầm rồi không?
"Có vấn đề gì sao?"
"À, không, không có gì, tôi... tôi xin phép đi trước đây, cảm ơn cậu." Nói rồi bước đi thật nhanh. Người phía sau khóe môi khẽ vươn cao, nhàn nhạt nhả ra một câu thành công khiến anh dừng lại, hiện tại thật muốn tìm một cái hố chui luôn xuống đất.
"Anh biết đường đi ra khỏi chỗ này sao?"
Mắt thấy người kia ngoan ngoãn đứng lại cậu hài lòng cười một cái, nụ cười thật đẹp, thật ngọt ngào chỉ tiếc anh không nhìn thấy mà thôi.
"Tôi đưa anh về nhà."
Cậu quăng lại cho anh mấy chữ rồi trực tiếp sải bước đi, anh đương nhiên đi theo, anh chính là không muốn ngủ ngoài trời nha, chứ không có ý gì đâu.1
May mà suốt quãng đường đi không phát sinh thêm cuộc đối thoại nào. Cậu đưa anh tới cổng rồi quay lưng rời đi, anh cũng lên phòng.
Căn phòng này không nhỏ cũng không lớn, bất quá hai người ở được, anh cũng không có ý định ở ghép nên khá thoải mái đi. Anh mở cửa bước vào, dưới chân có một cục đen nhào đến cọ tới cọ lui trên chân anh. Là con mèo anh nuôi để làm bạn, thanh niên độc thân như anh cần có một người bạn nhỏ ở nhà cho đỡ cô đơn, cũng là vơi đi nỗi cô quạnh trong căn phòng này.
Anh mệt mỏi vứt áo khoác sang một bên, đi đổ thức ăn ra cho con mèo nhỏ rồi vô phòng tắm. Hôm nay quá mệt mỏi rồi.
Tắm xong anh lăn trên giường nhớ lại chuỗi sự việc vừa xảy ra, tại sao cậu lại ở đó? Trùng hợp đến vậy? Còn nữa, tấm ảnh của anh tại sao lại biến mất? Ở chỗ cậu sao? Cậu nói nếu muốn lấy lại thì đến tìm cậu mà. Cậu ta lấy nó làm gì? Tiêu rồi tiêu rồi, Cẩn Phong sẽ nghĩ gì về mình? Mà mình đâu có chỉ đường về nhà cho cậu ta, tại sao cậu ta biết mình ở đây? Gạt qua mớ suy nghĩ ngổn ngang, anh vươn tay tắt đèn, suy nghĩ gì tầm này, ngủ mới là chân lý.
Đèn trong phòng vụt tắt, cậu ở bên kia đường thở ra một cái, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, lên xe rời đi.
Xem ra đêm nay thật dài.
___
"Vương Tiểu Khôi"
"Vương Tiểu Khôi"
"VƯƠNG TIỂU KHÔI!!!"
"Hả... gì... gì vậy?"
"Ây cậu nhìn cái gì mà chăm chú vậy? Tôi tới trước mặt cậu la lớn vậy mà cậu cũng không nghe. Thật là! Ơ, đó không phải Lục Cẩn Phong sao? Đi, lại đó chào hỏi một tiếng, cũng lâu rồi tôi chưa gặp cậu nhóc ấy."
"Ấy ấy không cần."
Vương Tiểu Khôi kéo cậu bạn học lại chạy về phía cầu thang, vừa tới đã đẩy cậu ta vào tường chống tay lên tường thở hổn hển. Sau này phải tập thể dục nhiều hơn một chút, mới chạy một chút đã thở không ra hơi rồi.
"Ha...ha... cậu, cậu bị điên sao, ha... ma rượt cậu hả... ha. ha."
"Ực, hộc hộc... không có... thứ đó còn đáng sợ hơn ma nhiều... ha.."
Bạn học liếc xéo Vương Tiểu Khôi một cái tỏ vẻ ông đây tin cậu mới lạ: "Đệt, vậy thứ đó là thứ gì?"
Anh chần chừ không đáp, cũng chính là không biết giải thích sao với đứa bạn thân của mình. Gì đây? Ánh mắt dò xét này là gì đây? Đứa bạn này cái gì cũng tốt, chỉ có miệng hơi rộng thôi, nói bí mật nhỏ này cho cậu ta biết khác gì nói cho toàn trường biết đâu. Đang định lấp liếm cho qua chuyện thì có tiếng người từ cầu thang đi xuống.
"Tiểu Khôi ca ca, ế có cả Văn Sơn ca nè."
Là Tiêu Hạ Nguyệt. Anh mừng thầm, em nó lại cứu mình một mạng rồi, có phải sau này nên đối tốt với đứa em nhỏ này một chút không a. Chưa kịp cảm ơn vị cứu tinh thì thằng bạn đã nhanh miệng hơn rồi. Đấy, làm sao dám cho cậu ta biết đây?
"Tiểu Nguyệt, em làm gì ở đây?"
Tiêu Hạ Nguyệt chau mày đi một vòng quanh người Văn Sơn, giọng ghét bỏ.
"Em đương nhiên ở đâu, ngược lại hai người đó, làm cái gì mà thở ghê vậy? Mới đi chọc chó về à?"
"Nè, cái con bé này, ăn nói với đàn anh khối trên vậy đó hả?"
"Em nói thế đấy anh làm gì được em a."
"Ha, con nhỏ này, lại còn dám hất mặt lên với anh, hôm nay anh đây thay mặt nhà trường dạy dỗ cưng."
"Nè nè đến đi."
"Thôi thôi, đừng cãi nhau nữa."
Vương Tiểu Khôi ngăn hai con người đang sắp đánh nhau tới nơi lại. Thật là, đã cấp ba rồi mà còn cãi nhau như con nít làm anh cũng đau đầu một phen.
Anh từ dưới quê lên Bắc Kinh học, bạn bè cũng không nhiều, chỉ có hai người này thôi. Trùng hợp hai người họ cũng là người dân Trùng Khánh nên dễ nói chuyện, tính tình đương nhiên có chút nóng nảy hơn người Bắc Kinh rồi.
"A Lục Cẩn Phong!!!"
Lần này đến Tiêu Hạ Nguyệt hét tên Lục Cẩn Phong, có phải hôm nay anh ra ngoài quên xem lịch không? Anh quay người sang nhìn cậu thiếu niên có mái tóc hơi dài đang hướng về phía mình, trên môi còn treo một nụ cười nhàn nhạt, tim anh khẽ hẫng một nhịp.
"Đông vui như vậy lại không rủ tôi."
"Vui cái rắm á, đi học lại không lên lớp, Lục Cẩn Phong, cậu có còn muốn tốt nghiệp nữa không đây hả?"
"Vừa rồi là tiết của "bà cô hắc ám" đó, tiết học nhàm chán đó mà cậu cũng ngồi học được, đáng khen."
"bà cô hắc ám" đó chính là giáo viên ban xã hội nha, cô vừa già vừa dữ trên tay cầm theo cây thước dài hơn cánh tay sẵn sàng phi thẳng vô mặt bạn học sinh xui xẻo nào đó mơ màng ngủ trong tiết dạy "vô cùng hấp dẫn" của cô. Học sinh của trường cứ nghe đến tên cô là chạy như ma rượt. Cô còn nổi tiếng với cái tên "người mẹ hiền từ" với khả năng "ru" ngủ tuyệt vời của mình. Xui xẻo thế nào cô ấy lại dạy lớp Lục Cẩn Phong, haha đúng đen.
Theo định luật bảo toàn tính mạng, chạy là thượng sách!!!
Tiêu Hạ Nguyệt mếu máo đưa lỗ tai hơi sưng của mình ra: "Cậu thấy gì không? Thấy gì không hả? Cô ấy ban cho đó." Còn dậm chân mấy cái tỏ vẻ oan ức. Loại tư duy như cô không thể nào ngồi nhét hết đống kiến thức văn chương hoa lá lụa hoa mỹ muốn chết kia vào đầu a! Vẫn là tự nhiên tốt nhất!
Lục Cẩn Phong lúc này mới quay sang anh, vẫn là nụ cười nhàn nhạt ấy, đôi mắt sắc bén tựa chim ưng. Khoảnh khắc anh ảo tưởng trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ chứa bóng hình anh thật làm cho người ta có khát vọng tham lam giữ lấy, dù chỉ là vài giây ngắn ngủi.
Người kia cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, đôi mắt mở to chỉ muốn nhốt anh vào trong, gấp gáp khắc họa hình ảnh người con trai trước mặt vào sâu tận đáy con tim, chỉ vài giây này thôi.
"Xin chào, tôi là Lục Cẩn Phong."
Anh có chút run rẩy đưa tay bắt lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt, cố ổn định lại nhịp tim cùng hô hấp
"Chào cậu, tôi tên Vương Tiểu Khôi."
Có lẽ vì anh đang bận ổn định cảm xúc của bản thân nên không phát hiện người kia cũng đang run rẩy.
Hơi ấm thoáng qua rồi biến mất, cố níu giữ cũng chẳng được gì, anh thu tay lại, bàn tay có hơi nắm chặt, chỉ là muốn giữ chút ấm áp từ người kia.
Cậu quay sang cô gái nhỏ đang đứng quan sát từ nãy đến giờ, vô tình hữu ý thu hết mọi biểu cảm của hai người, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ rồi nhanh chóng biến mất. Tiếc thay Lục Cẩn Phong lại nhìn ra rồi.
"Cậu cười ngốc cái gì? Tiết sau điểm danh hộ tôi, tôi hơi mệt về ngủ đây."
"Cười cái mông á. Tôi cười lúc nào?"
Chưa kịp nói xong Lục Cẩn Phong đã quay lưng hướng nhà xe mà đi rồi.
Cậu rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình thở một hơi. Bàn tay anh thật mềm cũng thật ấm, lúc chạm vào lại có chút run rẩy, gãi đến cõi lòng một trận ngứa ngáy. Cứ thế này chắc cậu chết mất.
______
: Tha lỗi cho người em gái đi ban tự nhiên và dốt xã hội _(:3 」∠)_