• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đi chơi vui không?"



Vương Tiểu Khôi có cảm giác như Lục Cẩn Phong là một âm hồn bất tán trong căn phòng này vậy, mỗi khi cánh cửa vừa bật ra thì âm thanh của cậu ta sẽ phát ra ngay sau đó. Chậc, đúng là âm hồn bất tán mà.



Khẽ ừm một tiếng, lúc này anh không còn hơi đâu mà đấu khẩu với con người kia nữa, cuộc trò chuyện giữa ba người vừa rồi đã trút đi toàn bộ sức lực của anh rồi.



Vốn dĩ bí mật này anh định sẽ không bao giờ nói cho người khác biết, nhưng sự bí bách khi nãy làm anh buồn miệng nói ra tất cả những ấm ức trong lòng, và tất nhiên, anh mong Tiêu Hạ Nguyệt không nói những thứ đó cho Lục Cẩn Phong biết. Như vậy là quá đủ rồi, anh không muốn vì anh mà hai mẹ con nhà họ Lục bất hòa.



"Sao vậy? Còn không trả lời tôi?"



Gạt bàn tay đang vân vê khóe môi mình ra, Vương Tiểu Khôi quay sang hướng khác, nhắm mắt muốn ngủ một lát. Vì khóc một trận nên bây giờ hai mí mắt của anh nặng trĩu, cố gắng mấy đều vô dụng, không mở lên nổi.



Bàn tay Lục Cẩn Phong bị gạt ra lơ lửng giữa không trung, lần này cậu luồng bàn tay đó vào mái tóc mềm mại của anh xoa nhẹ như dỗ dành.



"Làm sao? Gặp lại bạn cũ mà mệt mỏi như vậy hả? Tới, tôi giúp anh xoa bóp."



Lục Cẩn Phong kéo anh ngồi tựa vào ngực mình, Vương Tiểu Khôi mệt mỏi lười phản kháng, mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm.



"Sưng lên cả rồi, anh khóc sao?"



"Ừm."



Nếu có một nhân viên nào đó bước vào phòng chủ tịch lúc này, chắc hẳn người nhân viên đó sẽ tự tán cho mình một cái vì không thể tin được vào mắt mình cảnh trước mặt. Lục tổng cao cao tại thượng nổi tiếng lạnh lùng của bọn họ đang lau nước mắt vốn không tồn tại trên khóe mắt trợ lý của cậu ấy, cử chỉ vô cùng dịu dàng, cứ như mạnh tay một chút người trước mặt sẽ giống như bong bóng nước mà tan vỡ.



Vương Tiểu Khôi cũng bị hành động dịu dàng kia làm cho giật mình, một Lục Cẩn Phong ôn nhu như vậy, anh đã từng nhìn thấy chưa nhỉ? Không nhớ nữa, mọi thứ trở nên mơ hồ, nhòe đi như lúc nước mắt anh tuôn rơi.



Lục Cẩn Phong hôn lên mắt anh. Nụ hôn nhẹ nhàng trân quý như hôn lên bảo vật trân quý nhất đời mình.



"Đừng khóc, cậu ta rất quan trọng với anh sao?"



"Ừm. Cậu ấy là một trong số những người bạn hiếm hoi mà tôi có. Trước đây tôi không có nhiều bạn bè, tôi không giỏi giao tiếp, lại tự ti về bản thân, là cậu ấy, Văn Sơn đã xuất hiện và nguyện ý làm bạn với tôi. Sau đó có thêm Tiểu Nguyệt nữa, ba chúng tôi trải qua những năm tháng tươi đẹp cùng nhau. Giống như đối với Tiểu Nguyệt, tôi xem cậu ấy là tri kỷ của đời mình."



"Hôm nay gặp lại cậu ấy, tôi rất xúc động."



"Xúc động cũng không cần khóc nhiều như vậy mà. Đừng khóc nữa nhé, sau này anh còn có tôi nữa mà, nhỉ."



Vương Tiểu Khôi cười nhẹ, tham lam hít chút mùi hương thoang thoảng trên người Lục Cẩn Phong, trong lòng dậy sóng.



Cẩn Phong, tôi không dám mong chúng ta có "sau này", tôi chỉ cần hiện tại, hiện tại cho tôi mượn cậu nhé, đến khi người mà cậu kết hôn xuất hiện... Đến lúc đó, tôi sẽ trả cậu lại cho cô ấy, và đứng từ xa nhìn cậu hạnh phúc.



"Sao lại muốn khóc nữa rồi? Tôi nhắc đến anh ta làm anh không vui sao?"



"Không có."



Rất lâu rồi hai người họ mới có dịp ngồi lại với nhau, hòa thuận như vậy mà trò chuyện. Vương Tiểu Khôi ước gì thời gian dừng lại tại đây, để cho linh hồn tham lam này giữ lại thời khắc có thể bên cạnh người anh thương.



Tham lam, ích kỷ vốn dĩ là bản năng của con người. Vậy anh tham lam, anh ích kỷ một chút chắc không sao đâu nhỉ?



"Cẩn Phong."



"Hửm?"



"Không có gì, chỉ là đột nhiên tôi muốn gọi tên cậy thôi."



"À."



Vương Tiểu Khôi không gì thêm, Lục Cẩn Phong cũng rất biết phối hợp mà im lặng. Cơn buồn ngủ kéo đến cộng với sự mệt mỏi của cả thể xác và tâm hồn, hai mắt Vương Tiểu Khôi từ từ nhắm lại, chìm dần vào giấc ngủ.



Lục Cẩn Phong trầm ngâm, đây là lần đầu tiên anh gọi tên của cậu kể từ khi gặp lại nhau, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác hưng phấn khó tả. Người đàn ông này, nhất định cậu sẽ không buông tay, dù cho phải trả giá như thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ buông tay.



Chỉnh lại tư thế cho anh tựa dễ chịu hơn, Lục Cẩn Phong lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiêu Hạ Nguyệt hòng moi ít thông tin về bữa ăn trưa naym Rất tiếc, Tiêu Hạ Nguyệt là loại người rất biết nghe lời, đặc biệt là lời của Vương Tiểu Khôi. Lục Cẩn Phong dù có dụ dỗ hay đưa ra điều kiện hấp dẫn nào thì cô vẫn cương quyết không hé răng nửa lời, điều này khiến cậu thật sự đau đầu.



Hơn mười lăm phút đồng hồ không nhận được câu trả lời nào ra hồn, Lục Cẩn Phong chán nản bỏ điện thoại xuống bàn, quay sang nhìn gương mặt xinh đẹp đang phóng đại trước mặt mình, khẽ cười.



"Anh, lần công tác này anh đi với em nhé."



Tất nhiên, lời này chỉ có một mình cậu nghe thấy.



____________



_(ˇωˇ」∠)_



: Tự nhiên cái ngọt, tự nhiên cái cho mỹ nhân nằm trong lòng lang sói. Xin lỗi anh, nhưng em vả lắm rồi ạ..ಡ ͜ ʖ ಡ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK