• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thôi bỏ qua chuyện đó đi, anh không định dọn đi nơi khác hả? Ý em là dọn đến căn nhà lớn hơn một chút ấy. Anh sống một mình nhưng mà nhà nhỏ thế này cũng hơi bất tiện, lỡ có bạn bè hay đồng nghiệp đến mở tiệc thì phải làm sao đây?"



Vương Tiểu Khôi ngồi vuốt lông mèo, nghe cô nói mới nhìn lại căn phòng của mình. Tuy anh dọn dẹp mọi thứ rất ngăn nắp nhưng quả thật là có hơi chật hẹp. Không phải anh không muốn dọn đến nơi tốt hơn, chỉ là hiện tại anh không đủ chi phí để chi trả cho số tiền thuê nhà mỗi tháng, hơn nữa anh còn phải nuôi mèo, rồi tiền chăm sóc y tế cho nó nữa. Với lại căn nhà này đối với anh có biết bao nhiêu kỷ niệm, mà kỷ niệm là thứ giết chết một con người. Anh không thể cứ như vậy dọn đi được.



"Khôi ca? Anh có đang nghe em nói không đó? Nếu anh đồng ý, em sẽ giúp anh tìm một nơi ở mới, đảm bảo bao xịn luôn."



"A, Tiểu Nguyệt, hay là thôi đi, anh thấy sống ở đây cũng rất tốt mà. Nếu bạn bè muốn mở tiệc thì anh sẽ đưa họ đến quán ăn gần đây, như vậy cũng không cần phải dọn dẹp sau bữa tiệc nữa."



Lâu như vậy mới có thể gặp lại nhau, anh phận làm anh lớn đã không lo được cho cô thứ gì rồi, bây giờ sao có thể để cô giúp mình nữa chứ.



Vương Tiểu Khôi thở dài, thương tiếc cho số phận hẩm hiu của chính mình, anh nói.



"Tiểu Nguyệt à, anh thấy cuộc sống hiện tại của anh rất tốt, em nhìn xem, không phải anh vẫn sống tốt đó sao? Trước đây anh làm việc cho một công ty, lương cũng đủ để trang trải cuộc sống. Không may sau đó công ty bị lỗ vốn, rồi phá sản sau đó không lâu. Bây giờ thì tốt rồi, anh vừa có công việc, vừa gặp lại em, không phải quá hoàn hảo rồi sao?"



"Anh à."



Tiêu Hạ Nguyệt giành con mèo từ tay anh, ôm vào lòng.



"Không phải em chê anh nghèo, mà là em thấy nhà nhỏ quá có chút bất tiện. Nhà có một phòng ngủ thôi, lỡ như có khách đến chơi mà người ta không kịp về, người ta xin ngủ nhờ một đêm thì phải ngủ ở đâu đây?"



"Ngủ chung với anh."



"Cái gì cơ?"



Tiêu Hạ Nguyệt hét to làm bé mèo giật thót nhảy xuống đất chạy biến. Vương Tiểu Khôi cũng giật mình, vội vàng lấy tay bịt miệng cô lại.



"Suỵt, em nhỏ tiếng một chút. Loại nhà này tường mỏng cách âm không tốt, em hét lớn như vậy làm gì. Người xin ngủ lại nhà anh đương nhiên sẽ là mấy thằng bạn của anh rồi, đàn ông con trai với nhau thì có gì lạ đâu chứ."



Tiêu Hạ Nguyệt ghét bỏ đẩy tay anh ra khỏi miệng mình, nghiêng đầu nhìn anh.



Nhà có một phòng ngủ, đã thế vách tường còn mỏng, nói lớn một chút không phải cả khu đều nghe thấy sao? Như vậy mà cũng ở được hả? Rồi riêng tư ở đâu?



Càng nghĩ sắc mặt cô càng tệ, Vương Tiểu Khôi thấy vậy liền trấn an cô. Tiêu Hạ Nguyệt là người chú trọng sự riêng tư, đặc biệt ghét ồn ào, có lẽ chuyện lúc nãy anh nói đã đánh động đến cái nết của cô rồi.



"Tiểu Nguyệt à, thật ra thì tường cũng không mỏng lắm đâu, bất quá hét lớn một chút mới có thể nghe được, còn nói chuyện như bình thường thì anh đảm bảo sẽ không bị lọt câu nào ra ngoài."



"Xì, em thấy vẫn có chỗ nào đó không ổn. Mà thôi, gần mười giờ đêm rồi, em về nhà trước, anh ngủ sớm đi mai đi làm sớm. Em đã nói với Lục Cẩn Phong sắp xếp nơi làm việc cho anh rồi, mai anh chỉ cần đi đến đó là được. À phải rồi, anh nhớ khóa cửa cẩn thận nha, em về đây."



Vương Tiểu Khôi tiễn cô ra cổng, cười cười gõ trán cô một cái.



"Câu này phải để anh nói chứ, em đi đường cẩn thận nha, khuya rồi chạy thẳng về nhà đi có biết không."



"Anh không cần lo cho em, em có đai đen mà."



Tiêu Hạ Nguyệt lè lưỡi trêu anh, nói tạm biệt rồi đi mất. Vương Tiểu Khôi lắc đầu cười bất lực. Sao anh có thể quên được cô giỏi võ chứ, không phải mấy năm đi học anh và Văn Sơn đều bị cô nàng đánh đó sao? Nhắc tới Văn Sơn mới nhớ, lâu rồi anh và cậu ấy không có liên lạc, hay bây giờ gọi điện báo cho cậu ta biết anh đã tìm thấy Tiêu Hạ Nguyệt rồi nhỉ? Nói là làm, Vương Tiểu Khôi lấy điện thoại bấm nhanh một dãy số, người bên kia rất nhanh bắt máy, vẫn cái giọng ngứa đòn như ngày nào.



"Ây dô, cơn gió nào đã khiến bạn tôi gọi điện cho tôi vậy a, cảm tạ lão gió nha."



"Gió độc được chưa." Thật là, sao cái tên này không bỏ được cái tính này vậy trời. "Tôi điện báo cho cậu một tin vui đây."



"Cậu chịu gọi cho tôi đã là một kinh hỷ rồi, nói, còn chuyện vui gì nữa để tôi đi luộc gà ăn mừng coi."



"Tôi tìm được Tiêu Hạ Nguyệt rồi."



Văn Sơn:...



"Alo, cậu có đang nghe tôi nói gì không vậy?"



Văn Sơn:...



"Văn Sơn?"



"Đệch, con bé đó được lắm. Đi biền biệt mấy năm trời không thèm gọi về một cuộc điện thoại, về nước rồi cũng không thèm gọi cho tôi. Được lắm, cậu mau nổ địa chỉ, tôi ngay lập tức tới đó đánh gãy chân con bé họ Tiêu đó."



"Đừng vậy mà, tôi cũng mới gặp lại con bé thôi. Con bé mới từ chỗ tôi đi về, cậu ngủ đi, mai tôi hẹn con bé ra cho cậu nói chuyện, bây giờ muộn rồi."



"Được, mai ông đây nhất định sẽ đánh Tiêu Hạ Nguyệt đến khóc cha gọi mẹ luôn."



Vương Tiểu Khôi cười cười, để xem cậu có khả năng đó không đã.



____________



_(ˇωˇ」∠)_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK