Sáng sớm đầu mùa xuân, không khí cực kỳ mát mẻ! Trong phủ Thần tướng Minh triều, đều là cảnh tượng sức sống dồi dào! Chim hót hoa thơm. Đình đài lầu các, cầu dài nước chảy. Núi giả đường phẳng, rực rỡ muôn màu!
Nhưng đột nhiên một tiếng tức giận gầm thét, đã quấy rầy chim trên cành. "Ta không lấy chồng...." Dư âm còn văng vẳng bên tai không dứt.
Thì ra là! Một đạo thánh chỉ của Thái hậu, liền quyết định số mạng cả đời của cô gái số khổ này!
Lưu Thần tướng cũng lớn tuổi rồi, còn bị một đôi con gái giày vò, hắn giả vờ giận, mặt lạnh, uy hiếp nói: "Chỉ dụ của thái hậu, đây là phúc khí chúng ta tu luyện tám đời, đứa con gái bất hiếu này, dám không nghe sao?"
"Muốn gả tự cha gả đi, dù sao chuyện không liên quan đến con!" Lưu Quân Dao ái nữ của Thần tướng lơ đãng nói, uy hiếp nàng sao? Thái hậu thì thế nào? Liên quan gì tới nàng nha!.
Ai! Lưu Thần tướng chỉ có than thở, ba năm trước đây, nữ nhi bệnh nặng một trận xong, tính tình thay đổi, tính khí cũng thay đổi! Hắn già rồi, trông nom không nổi.
Hắn mặt ủ mày ê, tận tình khuyên bảo: "Nữ nhi à, ngươi không muốn gả, chúng ta có thể bị giết cửu tộc!" Lưu Thần tướng cười thần bí, hắn quyết định lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ!
"Này...." Quả nhiên hữu hiệu, Lưu Quân Dao do dự, mặc dù gả cho một người cổ xưa rất thua thiệt, nhưng làm liên lụy tới cha và đại ca, có phải quá bất nhân bất nghĩa rồi hay không?
Lưu thần tướng lại bồi thêm một chút, hấp dẫn nàng: "Cảnh vương gia là một nhân tài, anh tuấn tiêu sái, lỗi lạc! Tài hoa hơn người....."
Đáng tiếc nha! Mặc cho cha tận tình khuyên bảo thế nào, ba hoa chích chòe hình dung Cảnh vương gia, Lưu Quân Dao vẫn không động tâm. Đột nhiên toát ra một câu, trong nháy mắt đánh nhiệt tình của Lưu thần tướng tới đáy cốc. "Quản hắn khỉ gió có phải diện mạo so Phan An hay không ta không cần biết, tóm lại là ta không lấy chồng!"
Lưu thần tướng tức giận, mặt trong nháy mắt lạnh đi, quát: "Không lấy chồng cũng phải gả, chẳng lẽ muốn ta nuôi ngươi cả đời?"
"Cha, con nuôi dưỡng người được chưa! Đừng quên, Mộng Thinh lâu buôn bán khá tốt!" Lưu Quân Dao cười cười, có hai phần lúm đồng tiền nhạt nhạt trên hai gò má, rất là đáng yêu! Nàng ôm cánh tay cha, làm nũng, khoe mẽ!
"Ngươi.... Ngươi.... Thật là tức chết ta rồi." Lưu thần tướng bị nàng làm tức giận đến thở hồng hộc! Ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Một cô nương, nữ công, cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông, cư nhiên chạy ra mở kỹ viện! Bảo hắn làm sao mà chịu nổi, bảo mặt mũi già nua của hắn đặt chỗ nào nha!
"Được rồi cha, tức giận không thể suy tính được gì!" Lưu Quân Dao đỡ cha nàng ngồi xuống, rót ly trà cho ông ấy. Nhìn nữ nhi giống vợ đã chết, Lưu thần tướng cảm khái ngàn vạn!
Uống một ngụm trà, trong lòng cũng thuận rất nhiều, Lưu thần tướng lo lắng trùng trùng nhìn nữ nhi, nói ra quan hệ lợi hại trong đó: "Nữ nhi, có biết vì sao Thái hậu ra chỉ dụ đó không?"
Lưu Quân Dao tuy hơi bướng bỉnh, nhưng trong lòng tựa như gương sáng, biết rất rõ, nàng cười yếu ớt nói: "Không phải là kiêng kỵ thế lực của chúng ta ở trong triều sao!"
"Nữ nhi rất thông minh! Đây cũng là cha bất đắc dĩ nhất đấy! Cha cũng không hi vọng ngươi gả vào hoàng gia, nhưng cha không thể làm gì khác!"
Nói ra câu này xong, hắn giống như lập tức già đi rất nhiều, là thần tử, cũng người làm cha. Nên làm thế nào cho phải?
"Cha, Con, gả!" Ba chữ nặng như ngàn cân, thế nhưng nàng xuyên qua rồi, thay thế ‘Lưu Quân Dao’ hưởng thụ thân tình, nàng chạy không khỏi sự an bài của số mạng, gả đi cũng không sao. Nàng vẫn tiêu dao! Bởi vì thế gian không có mấy người ngăn được nàng.
"Uất ức nữ nhi!" Tiếng thở dài nồng đậm tràn ngập khắp bên trong nhà, nàng nhìn thấy nước mắt trong suốt ở khóe mắt cha!