Mục lục
Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lòng của thái hậu dần dần dãn ra, Dao nhi nhân cơ hội dâng gối đầu được làm tỉ mỉ lên, nói: "mẫu hậu, đây là gối hoa đặc biệt làm cho ngài, có thể khiến ngài ngủ ngon, tinh thần tốt, thanh xuân vĩnh viễn!"

"Dao nhi có lòng rồi! Hoa này thêu thật tốt!" Quà ít lòng nhiều, Thái hậu thật là thích, tay nhè nhẹ sờ đóa hoa lan, mỗi một cái lá cây, mỗi một đóa hoa, đều giống như in! Tựa như chân chính sinh trưởng trong thiên nhiên rộng lớn.

Dao nhi cười nhạt: "Mẫu hậu thích là được!"

Trong lòng bà, sớm xem Dao nhi là nữ nhi ruột để thương yêu. Mà ở trong lòng Dao nhi cũng giống như thế, Thái hậu cho nàng tình thương ấm áp của mẹ khắc cốt ghi tâm!

Dao nhi len lén thở phào một cái ở đáy lòng, xem như lừa qua được cửa ải của Thái hậu. Nhưng nếu có lần sau nữa nên làm thế nào cho phải? Nghĩ đến sau này chân mày nàng khẽ chau chặt.

Bọn họ gặp nhau không biết là trời cao an bài, hay là số mạng trêu cợt. Rõ ràng gần trong gang tấc, lại tựa hồ như cách xa nhau vạn dặm. Rõ ràng có thể đưa tay chạm vào hạnh phúc, lại giống như sẽ không bao giờ.

Nơi phồn hoa rực rỡ, một bóng dáng hờ hững cô độc. Hoàng Phủ Hiên khẽ ngửa đầu, nhìn xa xa. Khép lại hai mắt, yên lặng nghe tiếng côn trùng kêu và chim hót, ngửi mùi thơm ngát tỏa ra từ cỏ cây. Loạn thế ồn ào, chỉ có nơi này yên tĩnh.

Hắn không kịp chờ đợi bước nhanh, hận không thể lập tức tới Minh Dao cung. Ở nơi đó không chỉ khiến hắn buông lỏng tâm tình, càng thêm có thể thấy được giai nhân trong lòng nhớ mãi không quên. Vẹn toàn đôi bên!

Vào hoàng hôn Minh Dao cung cực kỳ xinh đẹp, được bao phủ dưới vầng sáng nhàn nhạt, nhìn từ xa giống như tiên khí lượn lờ, nhìn gần tựa hồ yên tĩnh không tiếng động. Chợt bên cửa sổ bay tới một bóng dáng, áo trắng tung bay, tóc đen quấn quanh. Gương mặt xinh đẹp dính vào một tầng hơi nước, thần bí mà xinh đẹp. Bước vào Minh Dao cung, giống như tiến vào tiên cảnh nhân gian, nhìn thấy tiên tử phàm trần.

Một màn xinh đẹp làm cho người mê mẩn, kìm lòng không được, ánh mắt của hắn hoàn toàn bị bóng dáng mông lung mà xinh đẹp hấp dẫn, mở ra bước chân, đi đến Minh Dao cung.

Bên trong phòng sương trắng mờ mờ, cả trong phòng tràn đầy mùi thơm ngát nhàn nhạt. Chỉ nghe tiếng nước chảy tí tách và tiếng hít thở hơi nhỏ. Hoàng Phủ Hiên nhìn vào trong bình phong, lại khổ não vì không thấy được gì.

Chợt, một tiếng dịu dàng từ sau tấm bình phong truyền đến: "Lục Nhi? Giúp ta đem y phục trên giường đến!"

Hoàng Phủ Hiên nghe được trái tim mình đập thình thịch, giống như ma đè khiến hắn thấy thật nặng. Dao nhi nghi ngờ khẽ nghiêng đầu, thầm nói: "Rõ ràng có tiếng hít thở! Tại sao gọi nửa ngày không ai đây?"

"Lục Nhi? Có nghe hay không?" Nàng không kiên nhẫn thúc giục, Hoàng Phủ Hiên nghe tiếng, tiến lùi đều khó. Suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi vào, im lặng cầm quần áo đưa cho nàng.

Nàng giống như nàng tiên cá từ trong nước chui ra, bức tranh mỹ nhân tắm, giọt nước theo lưng trơn mềm chảy xuống. Rơi vào trong bồn tắm hóa thành tầng tầng nước gợn.

Da thịt trơn bóng như tuyết, tóc đen mềm mượt như nước. Mà hắn giờ phút này là con cá đắm chìm ở trong nước. Bị dịu dàng bao vây thật chặt, thở không thông. Nhưng lại thích thú không thể tự thoát ra được!

Hắn mặt đỏ tim đập, thân thể tựa như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, vô cùng nóng bỏng! Máu cả người sôi trào, hận không thể lập tức ôm nàng vào trong ngực yêu thương an ủi.

Nhưng nàng như con bướm chuẩn bị giương cánh bay ở đầu cành, hắn không đành lòng quấy nhiễu, sợ nàng một đi không trở lại.

"Người nào?" Nàng cả kinh thất sắc, hơi thở xa lạ khiến nàng thấp thỏm lo âu. Nàng lập tức ẩn mình ở trong quần áo, tốc độ nhanh! Ánh mắt cảnh giác khóa trên người hắn, khi thấy là bóng dáng của Hoàng Phủ Hiên, nàng mới hơi buông lỏng thân thể, nhưng giọng nói vẫn không vui, cười lạnh: "Đường đường là vua một nước, còn dùng thủ đoạn nhìn lén người khác tắm?"

Bị bắt tại chỗ, mặt của Hoàng Phủ Hiên biến đổi một hồi trắng một hồi xanh, quẫn bách không đất dung thân! Không biết giải thích như thế nào!

Cảm nhận được ánh mắt không tốt của Dao nhi, Hoàng Phủ Hiên thật sợ bị lưu lại ấn tượng không tốt! Vì vậy hết sức xóa đi một màn mới vừa xảy ra: "Dao nhi.... Ta không có nhìn lén.... Cái gì ta cũng không nhìn thấy!"

Thật là càng chùi càng đen, chỉ là! Thật thua thiệt cho vua một nước, đối mặt kẻ địch, mặt không đổi sắc tim không đập loạn. Xử lý chính vụ, dùng phương thức cương quyết hung ác, không nghĩ tới, đối mặt một nữ nhân lại khốn quẫn nói không ra lời.

"Ta mặc dù không tin lời ngươi, nhưng tha thứ ngươi!" Nàng nhàn nhạt cười, Hiên vốn rất thâm tình, để ý lại cẩn thận. Chỉ vì sợ nàng có một chút không hài lòng. Đây có lẽ là quá yêu rồi, mới trông gà hoá cuốc. Có lẽ là quá quan tâm, mới lo sợ bất an!

Nàng ngồi xuống, rót hai ly nước trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhẹ giọng hỏi: "Hiên, lúc này tới đây có chuyện gì?"

"Không có gì, nghe mẫu hậu bảo nàng có ghé?" Hắn đổi chủ đề! Hai người ăn ý không nói đến một màn lúng túng lúc nãy nữa! Nhưng ngồi ở bên cạnh nàng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc thân thể xinh đẹp như ẩn như hiện, hắn vẫn mặt hồng tim đập. Không thể làm gì khác hơn là ho khan che giấu khẩn trương trong nội tâm!

Thấy mặt hắn mờ mịt, nàng rốt cuộc an tâm, xem ra Thái hậu cũng không nhắc vấn đề sống chết với hắn, nếu không đến lúc đó hai người làm sao ở chung! Gặp mặt khẳng định lúng túng.

Nàng vui vẻ nhếch khóe miệng, vẽ ra một độ cong mỉm cười, giọng ngọt ngào vang dội bên tai: "Hiên, gần đây huynh bận rộn quốc sự, nhất định ngủ không ngon! Muội có đồ cho huynh, bảo đảm buổi tối ngủ say sưa!" nàng cười thần bí, ngay sau đó chạy đến bên giường!

Nàng luôn như vậy, chuyện gì đều không để trong lòng! Giống như là nước, không hề so đo với vạn vật.

Hắn thấy nàng tựa hồ đang tìm cái gì! Cưng chiều cười một tiếng, môi mỏng hé mở hỏi: "Dao nhi, tìm cái gì đó? Trầm hương sao?"

Trong nháy mắt, nàng ôm một cái gối đầu nở rộ nụ cười sáng lạn với hắn, nhìn chằm chằm gối đầu trong ngực nàng, hắn nghi ngờ không hiểu: "Dao nhi, đây là ý gì?"

Nhẹ nhàng đi về phía hắn, nhét gối đầu vào trong ngực hắn, giống như nó là bảo bối trân quý nhất, cười nhạt, đắc ý nói: "Cái gối đầu này thế gian ít có, bên trong chứa đầy hoa khô, có thể trợ giúp giấc ngủ, hơn nữa còn có thể mỹ dung dưỡng nhan!" vừa nói, vừa huơ tay múa chân, có tiếng có hình!

Hắn nhìn cái gối đầu nhìn như bình thường này, lại bao hàm tâm ý của Dao nhi! Là quà tặng quý báu nhất lúc này! Phía trên thêu hoa mai nở rộ, bên cạnh là bông tuyết bay xuống như có như không. Một bức họa yên tĩnh mà xa xa.

"Cám ơn Dao nhi, đây là lần đầu tiên Dao nhi tặng quà cho ta, hơn nữa vật này chỉ có ở trên trời, nhân gian khó gặp. Ta nhất định rất trân quý!" Nhìn hai mắt đen nhánh của nàng, nhìn thấu tình ý ở đáy lòng nàng, mặc dù hắn tự biết trong lòng Dao nhi không có tình yêu, nhưng cũng đủ khiến hắn mừng rỡ như điên. Say đắm ở trong đó, vẫn ngọt ngào như mật.

"Đúng rồi Dao nhi, hình như nàng rất thích uống trà lài! Có nguyên do gì sao?" Nàng thưởng thức từng ly từng ly, lòng hiếu kỳ của hắn bị dấy lên. Không nhịn được muốn hiểu nhiều hơn về nàng.

"Nghe nói về ý nghĩa của hoa chưa? Mỗi đóa hoa đều có thâm ý, bao hàm linh khí của trời đất nhất nguyệt. Là trân bảo kỳ lạ! Tự nhiên xinh đẹp." Nàng giống như tinh linh trong núi, thể nghiệm thấu đáo hơn người khác! Đây là lần đầu hắn nghe nói, nàng thật là một bảo bối độc nhất vô nhị. Đáng tốn tâm tư tìm hiểu. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK