Một đôi tân nhân ngồi ở trên giường hỉ, khăn voan đỏ đã bị vén lên, nàng không khỏi buồn cười, cả đời này, trong một năm ngắn ngủn nàng tự nhiên gả hai lần. Trở thành tân nương của hai người.
Lúc này, một cung nữ lâu năm bưng khay hỉ tiến vào, phía sau còn có sáu cung nữ đi theo, trong tay đều bưng đồ, đều là các loại long nhãn, quả táo.
Lão cung nữ chậm rãi tiến lên, không để ý ánh mắt kinh ngạc của nàng, kết một nhúm tóc đen của nàng và Hoàng Phủ Hiên lại, dùng dây đỏ cột. Trong miệng nói lẩm bẩm: "Tóc đen kết thành nơ, cả đời không xa không rời, cùng chung vinh nhục, đồng cam cộng khổ."
"Tóc đen kết, tình ý kết, nắm tay nhau mà chết, không xa không rời." Nguyện vọng tốt đẹp cỡ nào, tương lai nhiều người ước mơ. Đây là nàng khổ khổ truy tìm, là nàng dùng hết sinh mạng tìm kiếm. Nước mắt hạnh phúc tràn mi ra...
Tất cả lại xảy ra ở trên người nàng. Thật không thể tưởng tượng nổi. Là ông trời có mắt? Hay là một giấc mộng? Bất kể là mộng hay là thực tế, nàng đều muốn vững vàng nắm lấy, không buông tay.
"Lão nô cung chúc hoàng thượng, hoàng hậu trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử." Lão cung nữ cười hì hì hành lễ.
Sáu cung nữ sau lưng thả long nhãn và táo lên giường xong, cũng quỳ lạy chúc mừng "Chúng nô tỳ cung chúc hoàng thượng hoàng hậu bình an hạnh phúc."
"Lui ra!" Hoàng Phủ Hiên phất tay một cái, bọn họ đỏ mặt lui ra.
Nhìn ánh mắt mập mờ khác thường của họ, mặt của Lưu Quân Dao liền đỏ đến cổ. Xấu hổ cúi đầu, hơn nữa bất an khuấy động khăn cưới trong tay.
Hoàng Phủ Hiên cũng không bình tĩnh giống mặt ngoài thấy, hắn không biết hình dung tâm tình giờ khắc này như thế nào, hưng phấn, Kích động cùng bất an.
Hắn len lén liếc nàng một cái, sợ hãi bị phát hiện, vì vậy nhanh chóng hồi hồn. Muốn nói lại thôi, hé miệng lại khép lại, tâm thần bất định bất an, không biết nên như thế nào cho phải.
Hai người lo sợ bất an ngồi, chắc là ăn ý đang tác quái, hai người đồng thời xoay người, trăm miệng một lời nói: "Ngươi... Ngươi nói trước đi."
‘ Xì ’ nàng không nhịn được che miệng mà cười, nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của hắn, thật khờ, thật đáng yêu.
Hoàng Phủ Hiên cảm thấy không giải thích được, mặc dù là vua của một nước, nhưng chưa bao giờ đơn độc ở chung một phòng với nữ tử, hắn khó tránh khỏi lúng túng xấu hổ, vì vậy bất an mở miệng: "Dao nhi, tối nay ta không thể ra cửa này rồi, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn ngươi. Tối nay ngươi an tâm ngủ ở trên giường, ta ngủ trên đất."
Vừa nói, vừa ôm chăn chuẩn bị ngả ra đất nghỉ, mà nàng lại không nhúc nhích ngồi yên, trong đầu lộn xộn. Đột nhiên một cỗ gió lạnh từ trong khe cửa thổi qua, nàng chà xát tay sưởi ấm. Hắn sẽ không làm tổn thương nàng, mà nàng cũng tin tưởng hắn. Không đành lòng nhìn hắn làm bạn cả đêm với sàn nhà lạnh lẽo. Nàng tin chắc.
Ngồi chồm hổm xuống, tranh đoạt chăn bông trong tay hắn, mắt nhìn hắn cười yếu ớt, nói: "Đêm sâu đường dài, trên sàn nhà lạnh như băng thấu xương, huống chi ta tin tưởng ngươi, tối nay chúng ta cùng nhau ngủ chung giường!"
Ánh mắt của nàng đang cười, lông mày cũng đang cười, Hoàng Phủ Hiên nhất thời nhìn ngây người, sững sờ không biết làm sao.
"Chớ do dự, ta tin tưởng ngươi, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng mình sao?" Thấy hắn do dự, nàng cười yếu ớt, hi vọng hóa giải cảm xúc tâm thần bất định bất an trong lòng hắn, dĩ nhiên, nàng cũng đang an ủi mình không cần lo lắng. Phải tin tưởng ánh mắt của mình, tin tưởng trời cao sẽ không tàn nhẫn với nàng.
"Được!" Mặc dù do dự, nhưng khát vọng nồng đậm ở đáy lòng hắn nói cho hắn biết, hắn muốn ở chung với cô gái mình yêu mến, một khắc cũng không nỡ chia lìa.
Hai người lẳng lặng nằm xuống, cùng giường mà ngủ, lại không hề buồn ngủ, nàng đưa lưng về phía hắn, hướng qua cửa sổ, mở mắt nhìn một vầng trăng sáng trong bầu trời đêm. Trong lòng thấy nhớ nhà.
Giống vậy, Hoàng Phủ Hiên cũng chưa chợp mắt, cảm thụ nhiệt độ trên người nàng truyền tới hòa với hương nhẹ, hắn hít một hơi thật sâu, đột ngột cảm thấy tâm thần sảng khoái. Đồng thời đặt tay trên lồng ngực, chỉ cảm thấy tim nhảy bang bang không ngừng. Nhịp tim gia tốc, khẩn trương bất an quanh quẩn trong lòng. Nhưng hơn nữa là mừng rỡ.
Đêm dần khuya, đường đã sâu. Trăng sáng cũng mông lung rồi.
Cùng cười sống chết. Hoàng Phủ Hiên nghe tiếng hít thở đều đều truyền đến từ sau lưng, khóe miệng xẹt qua một vật hình tròn, hắn cười hạnh phúc.
Chợt, chuyện làm hắn không ngờ xảy ra, thân thể mềm mại đặt lên cái lưng kiên nghị của hắn, dán thật chặt.
Bởi vì yên tâm, nàng rốt cuộc không chống được buồn ngủ, an tâm tiến vào mộng đẹp. Không biết tại sao, một luồng gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, thổi trúng nàng run lẩy bẩy. Nàng nhẹ nhàng nghiêng người, liền chạm được một người ấm áp, vì vậy dựa sát thân thể vào hơn.
Hoàng Phủ Hiên vui vẻ, nhẹ nhàng lật người. Do dự đưa hai cánh tay ra, ôm thân thể nhỏ nhắn của nàng vào trong ngực. Nàng lập tức rơi vào trong lồng ngực ấm áp, giống như con mèo nhỏ, cọ xát, hài lòng chui vào trong ngực ngủ.
Hắn cười khe khẽ, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng chặt hơn, khép lại hai mắt, cả đêm ngủ ngon.
Nhưng trong cung ấm áp vô hạn, bên ngoài cung lại rét lạnh đâm người.
Trăng là một vòng trăng, người là người tha hương.
Một mình uống rượu trước hoa dưới trăng, thêm bóng nữa là ba.
Gió lạnh không thể so với ý lạnh trong lòng hắn, trăng cô đơn cũng không một thân một mình như hắn
"Người đời đều nói: nhất túy giải thiên sâu, nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy lòng thật đau?" Hiên Viên Triệt một tay che ngực, một tay bưng ly rượu. Coi như là say đến bét nhè cũng khó tiêu đau đớn trong tim.
Chỉ có say, mới thấy tất cả tối nay đều chỉ là một cơn ác mộng, sáng mai tỉnh lại liền tan thành mây khói.
"Biểu ca, chàng đừng uống nữa, chàng đã say." Liễu Nhu đoạt ly rượu của hắn, đau lòng gầm thét, nhìn biểu ca hành hạ mình như vậy, nàng bi thương đến không cách nào hít thở.
"Nhu nhi, uống một ly với ta." Hiên Viên Triệt níu lại nàng, cường ngạnh ép nàng ngồi xuống.
"Biểu ca....." Liễu Nhu vô cùng đau đớn, lệ rơi đầy mặt, lời mới vừa bật thốt lên lại bị hắn dùng tay ngăn chận.
Hiên Viên Triệt híp hai mắt, ngắm nhìn bóng hình xinh đẹp mơ hồ trước mắt. Say rượu bất tỉnh, thần trí không rõ, bắt đầu nói xằng nói bậy: "Bây giờ không phải nàng nên động phòng hoa chúc với hắn sao? Sao lại xuất hiện ở đây vậy? Chẳng lẽ nàng đến xem ta làm trò cười sao? Xem vẻ nhếch nhác lận đận của ta sao?"
"Đúng, rượu đắng hôm nay là ta tự chế riêng, là ta tự tay chắp tay nhường nàng cho người ta. Thật đáng đời ta!" Nói xong, hắn giơ tay ra sức tát mình một cái. Nhưng đau trên mặt không bằng đau trong lòng. Quả tình khó nếm, hắn đau đến không muốn sống, sống không bằng chết.
Liễu Nhu nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt hắn, mình lại bị nước mắt mơ hồ tầm mắt. Yêu thật là giày vò. Làm cho người ta cười, làm cho người ta khóc, làm cho người ta vui, làm cho người ta đau.
Hắn say rượu gục xuống bàn, mặc dù thần trí hắn không rõ, nhưng mà vẫn nhớ mãi không quên tên tuổi Lưu Quân Dao, từng tiếng từng tiếng làm tan nát cõi lòng của Liễu Nhu, nàng thật vất vả áp chế ý hận đã kích phát. Ghen tỵ như lửa mạnh hừng hực, hoặc là thiêu hủy người khác, hoặc là nhóm lửa tự thiêu.