Hắn lẳng lặng lắng nghe, tỉ mỉ thưởng thức ý sâu xa trong lời nói của nàng. Từ xưa người có tài đều cậy tài khinh người, nghe nàng nói chuyện xong, liền cảm thấy nàng mới thật sự là người biết chuyện, những tài tử cậy tài khinh người kia chỉ là học đòi văn vẻ.
Khâm phục đối với nàng từ từ sâu hơn, tình yêu say đắm đối với nàng dần dần lớn hơn. Không phải bởi vì nàng có dáng vẻ khuynh thành, mà bởi vì nàng là độc nhất vô nhị.
Hoàng Phủ Hiên khẽ cúi đầu, bàn tay trượt qua trượt lại ở trên gối, cười khẽ, hỏi: "Nếu ý nghĩa của loài hoa không giống nhau, vì sao chỉ thêu mai đỏ?"
"Mai đỏ không sợ giá lạnh, tận tình triển lộ vẻ đẹp của mình. Dù là băng dày ba thước, nó vẫn không cúi đầu. Ta thích tư thái bướng bỉnh kiêu ngạo này." Nàng dùng mai đỏ để ví dụ cho mình, bởi vì nàng và nó có hoàn cảnh giống nhau! Tâm cảnh giống nhau! Vừa nói ánh mắt nàng đã phủ lên một tầng sương trắng. Đau đớn chôn sâu trong lòng từ từ nảy mầm, đến cuối cùng coi như nhổ tận gốc cũng đau đến không muốn sống!
"Dao nhi, nàng...." Hắn muốn nói lại thôi, bởi vì khi thấy nàng ẩn nhẫn chua xót, tim của hắn cũng đau đớn theo. Thật muốn ôm nàng thật chặt, cho nàng ấm áp, cho nàng an ủi, cả đời không buông ra.
Nhưng hắn thủy chung không dám vượt qua giới hạn nửa bước, nếu như làm cho lưới rách để con cá thoát đi, vậy không phải nên yên lặng thôi sao!
Hoàng Phủ Hiên thương xót gọi nàng, nàng rất nhanh giấu đi vẻ đau đớn ở đáy mắt, nở nụ cười, nói: "Hiên, xem muội cứ thích nói hưu nói vượn, chọc huynh phiền lòng. Không bằng chúng ta làm vài chuyện vui!"
Vừa dứt lời, nàng nghịch ngợm nháy nháy mắt, chờ đợi nhìn hắn, làm vua một nước, mặc dù không thể hung ác tuyệt tình, nhưng hắn chưa từng mềm lòng. Kể từ sau khi gặp phải nàng, hắn luôn chần chờ, luôn do dự, luôn không hạ được quyết tâm cự tuyệt, Hoàng Phủ Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, hỏi: "Chơi cái gì?"
"Đánh cờ!" Cái miệng nhỏ nhắn hợp lại, khạc ra hai chữ, không đợi hắn gật đầu, nàng liền vội vã chạy vào trong phòng, lúc ra ngoài, trong tay cầm một bộ cờ tướng.
Bày con cờ xong! Trước khi hai người đối trận, trong đầu Hoàng Phủ Hiên thoáng qua một hình ảnh mơ hồ, mặc dù không thấy rõ là cái gì, nhưng loáng thoáng có thể thấy được sa trường điểm binh, hai quân đối trận.
Hắn không rõ chân tướng, tự lẩm bẩm: "Vì sao thích đánh cờ?"
"Bàn cờ này như đời người, mà chúng ta đều là con cờ trên bàn cờ, mỗi một bước nên đi thế nào, không phải trời đã định trước, mà là do tự chúng ta quyết định. Ta thích đánh cờ, không vì cái gì khác, chỉ vì thể nghiệm vui vẻ nắm vận mạng mình trong tay, bởi vì trên thực tế việc này rất khó làm được!" Nàng vùi đầu nói nhỏ, trong tay cũng bận rộn sống không ngừng. Hoàng Phủ Hiên kinh ngạc nhìn nàng, giống như ở chung quanh nàng bao phủ một tầng một tầng bi thương. Hắn có cảm giác kỳ quái, hôm nay Dao nhi tâm sự nặng nề, buồn buồn không vui. Nhất định là bởi vì người đã tổn thương nàng rất sâu.
Tay nắm lấy quân cờ. Hoàng Phủ Hiên nhẹ giọng than thở, trái tim của Dao nhi ngăn cách hắn ở bên ngoài, muốn giúp nàng lại có lòng không đủ lực.
Từ nhỏ hắn hô phong hoán vũ, cẩm y ngọc thực, cuộc sống ở trong cung điện hoa lệ, không buồn không lo lại cảm thấy trống không, hiện tại hắn mới hiểu được ý nghĩa của cuộc sống là ở ngọt bùi cay đắng mặn, nếm năm vị trong cuộc sống, hiểu rõ chân lý cuộc sống. Những thứ này đều đến từ sự đơn phương với Dao nhi, hắn sẽ thưởng thức thật kỹ, cho đến liễu rũ hoa cười cũng không vứt bỏ.
"Dao nhi! Nàng có tâm sự!" giọng nói của Hoàng Phủ Hiên không phải hỏi thăm, mà là chắc chắn.
"Không có, Hiên!" Nàng lên tiếng phủ nhận, đây mới là nàng, thống khổ cũng cố làm kiên cường! Làm cho người đau lòng.
"Chúng ta đánh cờ! Hiên, huynh đừng cố ý nhường muội! Bởi vì muội sẽ dốc hết toàn lực!" Nàng cười nhạt, một câu nói ngăn lời Hoàng Phủ Hiên sắp sửa nói ra lại im.
Hắn khẽ cúi đầu, nụ cười khổ sở hiện lên ở mặt. Khi ngửa đầu lần nữa, vẫn là nam tử nho nhã như ngọc.
"Ta nhất định không nhường nàng!" Hai người nhìn nhau cười khẽ. Hai bên Sở Hán, diễn dịch cuộc sống của mình, cường giả như xe, một đường lên trước. Người yếu như binh sĩ, chỉ có thể từng bước từng bước tiến lên, nhưng lại không đường có thể lui. Hoặc là tiến sát địch doanh đạt được thắng lợi, hoặc là tan xương nát thịt tự chịu diệt vong.
Sau vài ván cờ, Hoàng Phủ Hiên không dám phớt lờ, ánh mắt nhìn nàng lộ ra kính nể. Vốn tưởng rằng khiến nàng bó tay chịu trói, lại không nghĩ rằng tài chơi cờ của nàng tinh xảo, từng bước từng bước ép sát bức hắn vào góc chết, chuyển bại thành thắng. Tài đánh cờ của hai người chẳng phân biệt được trên dưới, kỳ phùng địch thủ. Hăng hái đang mạnh, nhưng không ngờ sắc trời đã tối đành phải tạm thời dừng lại.
"Dao nhi, không nghĩ tới tài chơi cờ của nàng rất cao, tối nay chơi cờ thật đã nghiền. Nhưng sắc trời đã tối, ngày khác chúng ta tiếp tục được không?" Hắn còn chưa đã ngứa, nhưng hắn không hy vọng Dao nhi quá mệt mỏi! Chỉ đành phải như vậy thôi.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bầu trời đêm sáng ngời, lưu luyến, nói: "Được! Hiên huynh mệt mỏi cả ngày, nhanh đi về nghỉ ngơi!"
"Ừ!" Hoàng Phủ Hiên khẽ gật đầu, đứng dậy vừa mới chuẩn bị đưa tay mở cửa, lại kinh ngạc phát hiện, mặc cho hắn dùng sức ra sao cũng mở không ra.
"Thế nào?" Nghe được động tĩnh dị thường, Dao nhi vội vàng tiến lên hỏi thăm.
"Cửa này mở không ra!" Hoàng Phủ Hiên lại dùng sức, gân xanh trên tay toát ra, cửa này cũng không động. Dao nhi nghe vậy, một phát bắt lấy cửa, dù dùng sức thế nào cũng vô lực mở cửa.
Cuối cùng hai người buông tha giãy giụa, dựa lưng vào cửa, Dao nhi không tiếng động thở dài: "Ai! Mẫu hậu thật là không thể chờ đợi, vậy phải làm sao bây giờ!"
Thanh âm của nàng yếu ớt, Hoàng Phủ Hiên cơ hồ nghe không rõ, nghiêng người hỏi lại: " mẫu hậu thế nào?"
"À? Không có gì! Tối nay chúng ta làm sao bây giờ a?" Nàng đầu tiên là kinh ngạc quát to một tiếng, sau đó lại khéo léo ngừng đề tài, nàng không muốn thảo luận vấn đề sống chết này với Hiên, bởi vì đó là chuyện thuận theo tự nhiên, nói lại lời lúc sáng hôm nay, khó tránh khỏi lúng túng kết thúc.
Nhất định là mẫu hậu phân phó người khóa cửa lại rồi, mấy ngày trước đây mẫu hậu đã càu nhàu bên lỗ tai hắn, sanh con dưỡng cái là chuyện lớn, mới vừa rồi Dao nhi hỏi thì hắn chần chờ, không muốn nói cho Dao nhi, tránh cho quan hệ thật vất vả mới hòa hoãn của bọn họ trở nên nhạy cảm. Hiện nay Dao nhi ngừng đề tài vừa hợp ý hắn. Chỉ là tối nay cô nam quả nữ sống chung một phòng, nên làm sao tránh khỏi không khí lúng túng giữa hai người!
Trong phòng chỉ có một cái giường, hai người bọn họ nhăn nhó một lát, cuối cùng vẫn cùng giường chung gối lần nữa, Dao nhi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Hoàng Phủ Hiên lại lăn lộn khó ngủ. Bởi vì trong phòng chẳng biết tại sao truyền đến một mùi thơm, khiến hắn bị lửa dục đốt, càng thêm bởi vì Dao nhi ngủ say sưa bên cạnh hắn, hắn khó có thể kiềm chế. Nhưng vì không muốn gây ra sai lầm lớn, hắn liều mạng chống cự với thuốc, cả đêm không chợp mắt. Hắn thống khổ tự lẩm bẩm: "Mẫu hậu a! Ngài làm khổ nhi thần rồi."