Đôi bàn tay thanh mảnh nhưng hữu lực trượt khắp thân thể, những ngón tay thon dài mở lần lượt từng cúc áo. Xúc cảm lành lạnh khiến người cô trở nên dễ chịu, đôi tay thon mềm đặt lên lồng ngực rộng lớn cố gắng đẩy nó ra xa. Nhưng vì không chút sức lực nên càng giống mèo cào hơn, dù đau xước nhưng lại khiến người ta vô cùng hưng phấn.
“Buông ra…” Một tia lí trí lướt qua khiến Phí Yên Khanh cố gắng mở mắt, nhưng thứ nhìn thấy chỉ là bóng đêm u ám.
Phí Yên Khanh cắn chặt cánh môi mỏng đến bật máu, tại sao thân thể cô như nằm trong biển lửa, cả người nóng bừng, lại còn nhộn nhạo như có hàng ngàn ấu trùng đang gặm cắn. Cố gắng để đầu óc tỉnh táo, cô nhớ lại lúc ra khỏi nhà vệ sinh liền bị một gã lưu manh bắt lấy, gã ta dùng đôi tay dơ bẩn không ngừng sờ loạn khắp người cô. Cô vùng vẫy thoát được liền cho hắn một cú lên đùi chí mạng. Nhưng chạy được một đoạn thì phía sau cổ bị đập mạnh khiến đầu óc choáng váng. Đến khi tỉnh lại liền thấy bản thân nằm ở nơi quái quỷ này.
“Anh đã cho tôi uống cái gì? Anh và tên lưu manh khi nãy có quan hệ gì? Đồ đê tiện, mau thả tôi ra!” - Phí Yên Khanh không ngừng hét vào tai hắn nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Ngay khi cảm thấy thân thể nóng hực đang áp sát vào người, đầu óc cô càng thêm căng thẳng.
“Có ai không, cứu tôi…”
Cánh môi mọng thắm chưa kịp dứt lời liền bị hắn bá đạo chiếm đoạt, một nụ hôn triền miên âu yếm. Lúc này hắn không khác cô là mấy, thứ chất kích thích từ huyết quản lan tỏa toàn mạch máu, khiến hắn như đang bước đi trên sa mạc, cổ họng bỏng rát cố gắng tìm kiếm mật ngọt bên trong cánh anh đào thanh mát của đối phương. Đôi môi nóng rực của hắn bắt đầu không yên phận, lưu luyến trên cần cổ trắng nõn tạo nên một vết xanh ái muội rồi trượt xuống vùng xương quai xanh mẫn cảm.
Hắn mạnh mẽ giật phăng chiếc áo ngực ren trắng làm lộ ra nơi căng tràn nhựa sống của người con gái. Phí Yên Khanh vô cùng xấu hổ, cô sợ hãi đưa tay che lại.
“Lưu manh. Buông tôi ra. Tôi… tôi báo cảnh sát đó.” Giọng cô nức nở như sắp khóc.
Cô không ngừng chống trả nhưng sức lực của con gái sao bì được với hắn. Cô càng cố gắng giãy đạp lại càng bị giam hãm. Hai cánh tay hắn chế trụ hai bên khiến cô không cách nào thoát ra.
“Muốn làm giá sao? Lẳng lơ mò lên giường lại còn sĩ diện trinh tiết.” Chất giọng nam trầm chợt vang lên, tràn đầy bất mãn.
“Ai mò lên giường. Là anh gài bẫy tôi đó đồ khốn!” Một tay ôm trước ngực, một tay giơ lên ngăn lại đôi môi càn rỡ của hắn.
“Vậy đồ khốn này giúp cô biết ‘mùi đời’ nhé.” - Hắn thuận thế ngậm lấy mấy ngón tay hồng hào. Chất giọng tuy cợt nhả nhưng lạnh lùng âm u.
Hắn dùng tay đùa giỡn nụ hoa nhỏ trước ngực. Cánh tay còn lại lướt xuống dưới, vuốt ve chiếc đùi trắng nõn rồi bất chợt chen giữa lần tìm vào chốn đào nguyên. Trên dưới là hai tầng kích thích như vây hãm cô trong cõi hư ảo. Dường như cô quên mất phản kháng, còn hắn như mãnh thú khát tình không ngừng rong ruổi khắp thân thể non mềm.
“Thích không?” Hắn cắn nhẹ lên vành tai hồng mịn, vừa hỏi vừa thổi vào hơi nóng.
“Ưm…” - Phí Yên Khanh không tự chủ ngân lên, cảm thấy xấu hổ liền lấy tay che miệng. Dường như không cam lòng, cô tức giận, nghiêng đầu cắn mạnh lên cổ tay hắn.Đọc Full tại TruyenOnl.com
“Thả lỏng đi.” - Hắn dịu dàng rải những nụ hôn khắp cơ thể mềm mại ửng hồng. Tiếng la hét giờ biến thành từng tràn nỉ non đầy yêu kiều theo từng lần xâm lược của hắn.
Không biết qua bao lâu, đợi đến khi dã thú thỏa mãn thì Phí Yên Khanh vì kiệt sức nên đã ngất đi từ lâu. Cô mơ màng nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm, cơ thể sau một hồi tình triều nóng ẩm dần trở nên lạnh lẽo, cơn lạnh phả đến khiến đầu óc cô tỉnh táo đôi chút. Từng giọt nước mắt bất giác trượt dài từ gò má xuống gối mềm, vỡ tan. Cô siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay chảy ra tơ máu.
Lần đầu tiên Phí Yên Khanh cảm thấy nhục nhã thế này, trong trắng ngần ấy năm đã mất hết rồi. Đôi tay nâng lên quệt đi nước mắt, cô chống tay ngồi dậy. Dẫu cho cơ thể rã rời đau đớn nhưng cô vẫn lần tìm trang phục rồi nhanh chóng mặc vào.
“Cạch!” Cửa phòng tắm bật mở.
Hơi nước nóng hổi lan đến không gian quanh giường khiến cô vô thức rùng mình. Một bóng dáng đàn ông cao lớn chậm rãi bước về phía cô. Dưới ánh sáng lờ mờ từ phòng tắm hắt ra, dù không thể nhìn rõ ngũ quan nhưng có thể thấy được dáng người cường hãn của hắn, quanh thắt lưng còn buộc một chiếc khăn trắng.
Hắn vò nhẹ mái tóc tán loạn, từng sợi tóc không ngừng lay động làm mấy giọt nước li ti bắn ra tứ phía, một dòng nước lăn từ nơi tóc mai xuống cần cổ tráng kiện, lướt trên vòm ngực rộng lớn xuống vùng eo săn chắc khiến cô bất giác bị hấp dẫn, chân lùi về phía sau va phải thành giường liền mất thăng bằng ngã xuống.
“Tỉnh rồi?” Chất giọng nam tính sau khi thỏa mãn phát ra trầm khan.
Hắn nói xong liền bước đến, sừng sững đứng trước giường, dùng dáng vẻ cao ngạo nhất nhìn xuống cô đầy khinh rẻ. Cảm giác bị áp bức khiến máu nóng sôi trào trong huyết quản, cơn tức âm ỉ nãy giờ chợt bùng lên như ngọn lửa, cô đứng dậy, thẳng tay tát mạnh vào hắn.
Nhưng hắn nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô, thô bạo đẩy cô ngã nhào xuống giường.
“Đừng nghĩ bò được lên giường là có thể lên mặt với tôi.” Hắn vừa nói vừa dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô.
“Trong thẻ này có một trăm triệu, cái giá này không tệ, cô không thiệt thòi đâu.” - Hắn rút từ ví ra một chiếc thẻ đen lấp lánh viền vàng rồi ném mạnh lên người cô. Âm thanh phát ra trầm nhẹ nhưng vô tình.
Hóa ra bị hắn giở trò chính là vinh hạnh của cô sao? Cô phải nên rối rít cảm ơn hắn?
Phí Yên Khanh cầm lấy chiếc thẻ, bóp mạnh rồi ném vào thùng rác gần đó. Gương mặt nhợt nhạt đỏ bừng vì tức giận, khóe mắt ươn ướt nhìn thẳng vào hắn.
“Đồ lưu manh khốn kiếp! Chờ mà ngồi tù đi!”
Cô dùng sức lực hơn hai mươi năm sống trên đời xô hắn ngã mạnh xuống sàn. Có lẽ vì bất ngờ nên hắn không kịp trở tay. Cô thuận thế cầm lấy túi xách đập tới tấp vào người hắn.
“Chết đi!!” - Còn giáng thêm mấy cú đá - “Tốt nhất là liệt luôn!”
Nhưng sức lực của cô sao có thể thắng nổi hắn, cô chỉ có thể đập mấy cú cho bõ tức rồi mở cửa, chạy nhanh ra khỏi phòng.
“Ha ha… Tôi có thể giúp gì được cho cô.” Hai cô gái phục vụ trông thấy cô liền không nén nổi cười, nhìn cô với ánh mắt châm biếm.
Phải rồi, đầu tóc bết bát, son phấn nhòe nhoẹt, áo quần tả tơi không che nổi dấu vết hoan ái. Nơi hạ thân truyền đến cơn đau nhức khiến dáng đi khập khiễng khó coi. Chính cô còn mỉa mai chính mình.
Cô không muốn ai trông thấy dáng vẻ thảm hại này! Càng không muốn ai chỉ trỏ thương hại!
Phí Yên Khanh cúi mặt chạy nhanh ra ngoài đón vội một chiếc taxi, bước lên xe với ánh nhìn soi mói của người tài xế. Trên đường đi, cô ngồi bó gối như ôm lấy chính mình, đầu óc miên man suy nghĩ.
“Xúi quẩy. Mới sáng đã gặp phải đồ đ*.” - Chợt người tài xế nhìn qua gương chiếu hậu liền thầm thì một câu khiến cô thêm chết lặng. Nước mắt lại chực trào.
Đi được một hồi thì về tới nhà. Cô thầm hi vọng chưa ai thức dậy. Sau khi nhè nhẹ đóng cổng, Phí Yên Khanh vừa mới quay đầu liền ăn ngay một cái tát như trời giáng.
“Cút ngay! Nhà tao không chứa thứ hư hỏng như mày!”