Phí Yên Khanh thoáng ngờ ngợ, giọng nói này có chút quen thuộc. Nhưng chưa kịp để cô suy nghĩ đã nghe qua trong tình huống nào thì người đàn ông đã bước tới, giằng lấy cây gậy trên tay cô quăng vào góc tường tạo nên tiếng “choang” khiến cô mất hồn.
Cô nhanh chóng bị đẩy xuống giường. Hắn áp lên người cô, bàn tay ma mị lần về phía lưng nhẹ nhàng cởi đi khóa kéo của chiếc đầm voan trắng.
“Buông ra, tôi là vợ của cậu Khôi.”
Phí Yên Khanh hoảng hốt, trong vô thức cô gọi tên cậu Khôi, chủ nhân của ngôi nhà xa lạ này. Ngoài hắn ra, cô còn biết bám víu vào đâu chứ.
“Tôi chính là cậu Khôi.” Hắn vừa nói vừa lấy ra tờ chứng nhận kết hôn dán lên mặt Phí Yên Khanh đầy khiêu khích.
“Hôn thú đã có. Đến lúc cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rồi.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, không tình ý miên man như những đôi vợ chồng ngày cưới, chỉ âm u lạnh lẽo khiến cô có cảm giác rơi vào hầm băng sâu thẳm.
Phí Yên Khanh nhắm mắt chấp nhận số phận.
Trong bóng đêm, Phí Yên Khanh cảm nhận được hơi thở nam tính nóng hổi phả xuống khiến mặt cô nóng ran, gương mặt người đàn ông kề sát, nhìn không rõ ngũ quan nhưng có thể cảm nhận xương hàm sắc cạnh tinh tế nhờ ánh đèn vàng lờ mờ.
Chóp mũi chạm nhẹ vào nhau, hắn cuốn lấy cánh môi mọng nước rồi thẳng một đường luồn vào, cuốn lấy đầu lưỡi ngây dại chưa kịp đề phòng. Hắn mạnh bạo cạy mở khớp hàm để thỏa sức rong ruổi từng ngóc ngách trong khoang miệng ấm nóng.
“Ưm…” Vốn muốn đẩy vật thể đang xâm lược nhưng lại giống khiêu khích nhiều hơn, môi lưỡi quyện trao, hắn nuốt trọn những tiếng phản kháng yếu đuối của cô.
Một tay chế trụ vai cô, một tay thô bạo giật phăng chiếc váy voan mỏng ném sang một bên. Bàn tay trượt nhẹ xuống phần thân dưới. Hắn vừa hôn vừa vuốt ve chiếc đùi trắng ngần.
“Ưm… mm.” - Thân thể từng nếm qua tình triều trở nên mẫn cảm vô cùng. Phí Yên Khanh hốt hoảng mím môi nuốt lại tiếng rên đầy thất thố, cô xấu hổ lấy tay che đi gương mặt đang đỏ bừng.
“Đừng mà.”
Phí Yên Khanh đầy hoảng sợ khi cảm nhận được có thứ đã rục rịch thức tỉnh. Cảm giác sợ hãi lại pha lẫn chút phấn khích mơ hồ. Cùng lúc hắn cắn mạnh lên nụ hoa nhỏ thì nó nhanh chóng tiến thẳng vào cô.
“A… a!” Cánh anh đào sưng mọng bật lên tiếng nức nở.
“Chát!”
Bất thình lình một cái tát đau điếng giáng xuống, đôi mắt hạnh ướt nước nhìn đến gương mặt nam tính tràn đầy tức giận.
“Đồ lẳng lơ! Cô đã ngủ với bao nhiêu thằng?” Hắn nghiến răng siết lấy cổ Phí Yên Khanh, ngay khi vật ấy tiến vào dễ dàng mà không hề cảm nhận được sự bài xích, hắn biết rằng đây không phải là lần đầu của cô.
“Tôi… không…” Phí Yên Khanh đau đớn, cô không biết nên giải thích thế nào với hắn. Đôi mắt nhìn trân trối lên trần nhà, khóe mắt chảy ra một dòng lệ nóng hổi.
Nhưng tên đã lên dây thì không thể dừng lại, hắn hừ mạnh rồi tiến sâu vào trong. Bàn tay với mấy vết chai sần siết chặt cần cổ Phí Yên Khanh, hắn nhìn cô như nhìn một kẻ hèn mọn dơ bẩn. Chút ấm áp vừa nãy biến mất tăm, nhường chỗ cho sự hung hăng thô bạo.
“Dừng lại… đi…”
Cô chưa bao giờ chịu đựng cảm giác miệt thị xen lẫn kích thích thế này. Một tay vò chặt chiếc gối dưới đầu. Một tay quẫn bách nắm chặt cánh tay rắn rỏi đang bóp chặt cổ cô.
“Nhớ lấy… cô chính là sở hữu của Lê Minh Khôi.” - Hắn nói lên thứ tiếng trầm đục của dã thú - “Chỉ có tôi mới được phép chiếm đoạt cô!”
“Ưmm… thưa cậu.” - Cô nức nở nỉ non, lí trí đã không còn, mặc cho bản năng sai khiến. Thân thể ửng lên một lớp hồng hào sáng loáng không ngừng lắc lư khiến hắn có chút mê mẩn.
“Tốt.” - Đôi môi bạc câu lên, hắn tàn bạo xâm chiếm. Mãi một lúc sau, hắn thỏa mãn ngồi dậy.
“Cút ra ngoài!” Ngay khi mọi thứ mãnh liệt qua đi, Lê Minh Khôi dùng tay siết lấy góc cằm của cô, buộc cô nhìn về phía ban công bên ngoài, lạnh lùng ra lệnh.
Đối diện gương mặt ác liệt của hắn, Phí Yên Khanh bước chân xuống giường, khập khiễng đi về phía ban công.
Cửa vừa mở, một trận mưa đêm ào ạt thốc đến khiến người cô lạnh cóng. Thân thể xanh đỏ dấu hoan ái dần quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo ướt đẫm nước mưa.
“Quỳ đó.” - Hắn bước đến, nhìn xuống cô đầy cao ngạo. Ánh mắt không một tia thương cảm, hắn đóng mạnh cửa, quay lưng tiến về phía ghế sofa.
Xuyên qua lớp kính mờ ảo vì bóng tối và nước mưa, Phí Yên Khanh thấy hắn gác chân trái lên chân phải, chậm rãi châm điếu thuốc, sau một tiếng rít dài liền ngước lên trần nhà thong thả nhả mấy vòng khói trắng.
Phí Yên Khanh lặng lẽ khép mắt, cô không biết nên giải thích thế nào, càng không thể van nài hắn thương hại, chỉ có thể cảm nhận cái lạnh như cứa da cứa thịt. Dưới ánh trăng bàng bạc, cô nhìn thấy bản thân có biết bao nhục nhã cùng bất đắc dĩ. Cơ thể yếu ớt run lẩy bẩy khi một cơn gió mạnh thổi qua, hạt mưa to gõ lốp bốp lên tấm lưng trần mảnh mai trắng loáng. Cảm giác lạnh thấu lan tận tâm can.
Nhìn đến màn mưa trắng xóa trong ánh đèn đường vàng vọt, tầm mắt chợt trở nên mông lung, trí óc cũng mơ hồ, cô dần ngất đi.
Trong mê man, Phí Yên Khanh mơ thấy mình bị nhốt trong nhà kho tối ám đầy mùi ẩm mốc, có một người đàn ông vây lấy cô từ phía sau rồi hung hăng tiến nhập vào phía dưới. Sức lực không còn, cô chống cự nhưng trong mắt hắn lại giống như khiêu khích, hắn càng chửi mắng cô nhiều hơn. Nước mắt Phí Yên Khanh túa ra hòa cùng với nước mưa lạnh thấu.
Hắn bất chợt cắn mạnh lên vành tai khiến cô đau đớn mở bừng mắt, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Lê Minh Khôi đang áp sát bên má phải.
“Tỉnh rồi sao?” Lê Minh Khôi kéo cằm cô hướng về phía sau.
Trời ửng sáng, Phí Yên Khanh nhìn thấy ngũ quan tinh xảo của hắn. Đôi mắt màu hổ phách tựa loài báo hoang dại nhấn chìm cô trong sự sợ hãi vô thức, cô giống như một chú thỏ non đang run rẩy dưới hàm răng của mãnh thú.
Lê Minh Khôi không thấy câu trả lời liền thô bạo bóp mạnh góc hàm ép cô mở miệng. Đôi môi nóng rực áp đến gặm cắn cánh môi mềm sưng mọng, nuốt đi những tiếng rên rỉ ái muội.
“Aaa… Ưm…”
Ngay khi hai chiếc môi tách ra để tìm kiếm dưỡng khí, một tiếng rên nức nở vang lên. Mỗi một lần đôi tay chạm đến thân thể nõn nà mê người, dù là bất cứ điểm nào, cũng dễ dàng khơi lên kích thích. Phí Yên Khanh giơ tay về sau, sờ loạn lên lưng hắn.
Hắn được cổ vũ càng trở nên điên cuồng, kéo cô đến ngay trước lớp kính của ban công, từ đó nhìn xuống liền có thể quan sát mọi động tĩnh phía dưới, mà bên dưới cũng có thể dễ dàng thấy được người trên đó đang làm gì.
“Không được…” Trong cơn khoái lạc, Phí Yên Khanh vẫn nhận thức được điều này không nên.
“Như vậy… ai cũng nhìn thấy sự lẳng lơ của cô.” Hắn cười khoái chí, ép sát người cô vào vách kính.
“Làm ơn đi… tha cho tôi… huhu…” Phí Yên Khanh khản giọng van nài, cô thật sự xấu hổ, thầm mong không ai thức sớm rồi nhìn thấy cảnh này.
Hắn kéo cô lên, ép cô mở to mắt nhìn rõ phía dưới ban công. Một cảm giác xấu hổ bị xúc phạm truyền đến đầu óc, cô hoảng sợ lùi về phía sau. Hắn nhân cơ hội mạnh bạo chiếm lấy cô.
Khoái cảm đạt đến, hai người vô thức run lên. Một tia lí trí còn sót lại khiến Phí Yên Khanh thoát khỏi vòng tay hắn, cô kéo lấy tấm màn cửa mỏng manh choàng vội lên người. Chiếc màn trắng tinh bao lấy thân thể nhơ nhuốc thảm hại của cô khiến tròng mắt hắn híp lại âm u.
Nhưng lúc này, Phí Yên Khanh dửng dưng trước mọi thứ. Cô không còn thấy hắn khinh thường, không còn cảm nhận cái lạnh cắt da, thân thể đã mất đi cảm giác đau nhức. Trí óc lại mơ hồ, lồng ngực đau nhói ép cô nôn thốc nôn tháo tự ghê tởm chính mình. Cô bước lên thành ban công, mọi thứ đã trở nên vô nghĩa, tầm mắt càng mờ nhạt, cô không muốn thay Phí Yên My kết hôn, cô không muốn bị dày vò thế này. Cô nhắm mắt, chân phải bước về phía hư không.
“Đừng giở trò trước mắt tôi! Cô nghĩ tự sát là có thể khiến tôi thương hại sao?” Lê Minh Khôi nhìn cô cười trào phúng.
Phí Yên Khanh lạnh lẽo mở mắt, nhìn thấy hắn đang từng bước tiến về phía cô.
“Cô không muốn bảo vệ thành công luận văn, thuận lợi ra trường để kiếm việc nuôi sống anh trai tàn phế của cô?” Hắn nói không to, chỉ đủ để cô nghe.
Một cơn gió lạnh thê lương thổi qua. Phí Yên Khanh nhắm mắt, ngã xuống lồng ngực rắn chắc.
Cô! Không thể chết!