“Ở yên đó, thứ dơ bẩn như mày không xứng vào nhà của tao.”
Ông uống xong trà liền dằn mạnh cái tách xuống bàn. Người dày dạn trăng hoa như ông vừa nhìn sao không biết cô đã làm gì đêm qua. Ông tức người thở hồng hộc.
Bên kia là bà Lương Thị Mai, vừa chầm chậm vuốt ngực cho ông vừa liếc đôi mắt lá răm sắc bén về phía cô, chun mũi hừ hừ. Ngoài tứ tuần nhưng da dẻ vẫn còn trơn láng, thói quen õng ẹo lẳng lơ càng tăng chứ không giảm. Bà cất lên thứ tiếng the thé khiến người sởn gai óc.
“Tốt phúc thay, mày lang chạ những đâu cả đêm không về, người ngợm nhếch nhác xanh đỏ, mấy chốc chửa hoang thì đẹp mặt cái nhà này.”
“Cũng giống như mẹ mày, cả đời chỉ biết tìm đàn ông!” Phí Văn Tuấn chỉ thẳng vào mặt Phí Yên Khanh không ngừng chì chiết mẹ cô.
“Ông không được nói mẹ tôi như thế!”
Gương mặt cô đỏ ửng, khóe mắt đầy lửa giận thu vào nụ cười khẩy của bà Mai. Sỉ vả cô thế nào cô cũng cam chịu, nhưng không được đụng đến mẹ cô. Bà ấy bị ông lừa gạt trở thành người đàn bà không danh phận bị miệng đời chửi rủa, cuối đời lại bị bẫy lên giường cùng người đàn ông xa lạ, oan uổng mà chết. Mà kẻ chủ mưu không ai nói cũng biết là mụ đàn bà thối tha kia.
“Mày nhìn tao làm gì, mẹ mày đi mồi chài đàn ông có vợ mới đẻ ra đứa con như mày, mới tí tuổi đã thèm mùi trai.”
“Bà…”
Phí Yên Khanh không nhịn được nữa, cô sấn tới định tát bà ta. Giống như đã nằm trong kế hoạch, cô chưa kịp làm gì bà đã oai oái kêu đau, điệu bộ thảm thiết.
Ông Tuấn nào chịu để yên, giằng Phí Yên Khanh ra rồi vả bốp vào mặt cô liền ba bốn cái. “Con bất hiếu, bà ấy không sinh nhưng nuôi mày nhiều năm, mày đánh được bà ấy rồi sẽ đánh tới tao. Hỗn hào! Láo xược!”
Bàn tay to lớn không ngừng tát vào mặt cô khiến đầu óc quay cuồng, mặt cô rát đỏ, máu mũi cũng chực chảy ra. Giọng nói nức nở không rõ chữ.
“Ông… đánh chết được tôi… thì đánh đi.”
“Đánh chết mày thì quá dễ cho mày.”
Như đã đỡ cơn tức, ông buông Phí Yên Khanh xuống. Thấy cô ngã ra sàn nhà, đầu tóc rũ rượi, quần áo nhếch nhác còn tệ hơn ăn mày liền khịch mũi thúc thêm vài cú đá.
“Hôn ước với nhà họ Lê đã đến hạn, mày thay Yên My gả vào nhà đó, dù sao cũng là nhà trâm anh, mày sung sướng làm mợ Lê thì đừng quên ơn của cha mẹ mày.”
Phí Yên Khanh thầm khinh bỉ. Mối liên hôn tốt như thế làm sao đến được tay cô. Nhà họ Lê cô còn lạ gì. Thiên hạ trước mặt thì miệng lưỡi ngọt ngào khen họ cao sang quyền quý, quay lưng liền phỉ nhổ đứa con độc đinh mắc chứng bệnh khó nói. Không phải vẫn luôn xì xầm rằng nhà họ Lê không sớm thì muộn cũng sẽ bị hủy bởi đứa con trai phế vật đó sao. Mấy hôm trước con nhỏ Phí Yên My còn la hét bỏ nhà ra đi. Không phải vì ‘hôn ước tốt đẹp’ này sao. Cô nhìn ông chăm chăm, bật cười thành tiếng.
“Xem ra mày cũng biết nhiều tin tức nhỉ. Thế thì đã sao. Nên nhớ thằng anh của mày đang nằm liệt trên giường bệnh chờ tao chu cấp mỗi ngày kìa. Mày còn không nghe lời thì đừng hòng thấy nó sống.” Ông vuốt lại tay áo cho thẳng, ngã người vào lưng ghế, ánh mắt đầy đắc ý nhìn xuống cô tựa như người cầm dao là ông còn cô chính là con cá nhỏ đang thoi thóp trên thớt.
“Ông nói vậy mà không thấy độc ác sao, dù gì anh hai cũng là con ruột của ông…”
Cô nhớ đến anh hai Yên Thanh liền bình tĩnh đôi chút. Người thân duy nhất còn sót lại trên đời này. Cô luôn ước mình tốt nghiệp đại học xong liền tìm được một việc làm tốt, có thể gánh vác viện phí cho anh ấy. Được như thế, cô sẽ không phải hèn mọn xin từng đồng từng cắc dưới cái nhìn rẻ rúng của ông Tuấn và lời nói ra nói vào cay độc của bà Mai.
“Hai đứa mày có cùng dòng máu của ông ấy không còn phải hỏi mẹ mày đấy.” - Bà Mai vừa phe phẩy quạt cho ông Tuấn vừa khinh khỉnh đáp lời. Mà nhìn ông ấy không hề phản kháng, chắc cũng ngầm đồng ý với lời này của bà.
“Mẹ Yên My nói đúng, mày nên biết thân phận mà ngoan ngoãn đi. Tao nhân từ nuôi bọn mày đến ngần này tuổi cũng tốn không ít tiền.” Ông tấm tắc phẩm trà, không quên kể công ơn dưỡng dục nhiều năm.
“Xét đến cũng là hàng đã qua sử dụng, gả cho cậu Khôi xem như mày tốt phước, lát nữa có khi Phí Yên My lại quay về, mày lại như trước trở nên thừa thãi.”
Bà gác chân phe phẩy, thẳng lưng ưỡn ngực, ánh mắt lươn ti hí lia đến Phí Yên Khanh sắc lạnh. Nói xong liền cười, bà lấy tay che miệng, học đòi dáng vẻ của một phu nhân nhưng nhìn qua chỉ thấy kệch cỡm.
“Không được, hai tiếng nữa cậu Khôi sẽ đến để xem mắt vợ sắp cưới, chỉ có thể để nó đứng ra cho xem mắt. Yên My được cưng chiều từ nhỏ, chồng của nó phải là người thông minh tráng kiện, tôi sẽ tìm cho Yên My một hôn sự tốt hơn.” Ông cắt ngang lời bà, đòi quyền lợi cho đứa con gái bé bỏng.
Nghe từng tràng kẻ xướng người tùy khiến Phí Yên Khanh toàn thân lạnh lẽo. Mẹ mất sớm, cha khinh rẻ, mỗi ngày luôn phải xem sắc mặt của người khác mà sống, đến cả người ăn kẻ ở còn quát nạt được cô. Phí Yên Khanh không khỏi chua xót cho bản thân. Khuôn mặt vốn đẹp đẽ lại pha thêm mấy vết bầm xanh dữ tợn, khóe môi cũng rách máu. Mấy giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống.
“Không được… tôi không muốn…”
Lời chưa dứt liền bị ông Tuấn hắt nước trà đang uống dở vào mặt.
“Câm ngay! Mới sáng ra đã ỉ ôi khóc lóc.” - Ông điên tiết ném cái tách xuống sàn nhà vỡ choang - “Mày quỳ xuống đó.”
Phí Yên Khanh sợ run, hai chân co lại, gượng người quỳ lên, cô lặng câm dõi theo hành động của ông Tuấn. Chỉ thấy ông đứng lên, ba bước thành một lao về phía Phí Yên Khanh. Có lẽ ông xem đá gà thành quen. Khi còn cách Phí Yên Khanh hai bước, ông giơ chân đá tới tấp vào bụng Phí Yên Khanh khiến cô co người, lùi sâu vào vách tường gần đó.
“Mày ăn bám hai mươi năm chưa đủ sao, cả mẹ mày và thằng anh phế vật của mày, đều bu tao như đỉa đói, tao thiếu nợ mẹ con chúng mày à!” Ông vừa mắng vừa điên tiết đá xốc đá xáo vào bụng, vào lưng của Phí Yên Khanh một cách tàn nhẫn.
Ông chốt hạ: “Đến lúc mày có tác dụng rồi đấy!”
Phí Yên Khanh nép sát vào tường, một tay ôm bụng một tay che chắn đầu, cả người cô co lại. Những cú đá của ông toàn rơi vào chỗ hiểm khiến người cô đau thấu, nước mắt tuôn ra như để xoa dịu nỗi đau. Cô không thể phản kháng, càng không có cách nào phản kháng. Chịu đựng một lúc lâu, cô mới cố gắng nói ra trong nấc nghẹn.
“Nhưng… tôi còn chưa tốt nghiệp đại học… Tôi không muốn kết hôn…”
Ông sẵn chân đạp thêm một cú vào ngực cô.
“Khốn kiếp! Xem ra mày chưa biết sợ…”
Ông nhìn quanh quẩn, định tìm vật gì đó để tiếp tục đánh cô. Vớ được cái chổi phía trái hiên nhà, ông cầm lấy hằm hằm tiến đến chỗ của Phí Yên Khanh.
“Đừng… đừng mà!” Phí Yên Khanh sợ hãi, van xin ông không ngớt.
Nhưng theo mỗi tiếng van là từng nhát chổi đập xuống người cô không thương tiếc. Thân chổi bó chắc nịch, quất xuống người cô làm hằn lên những vết xước xanh đỏ, vài chỗ đã bắt đầu rịn máu. Phí Yên Khanh đau đến mức sắp ngất lịm đi.
“Thôi… thôi, tôi xin, ông đánh nó như thế cũng chẳng phải cách hay.”
Chừng như xem kịch đã chán chê, bà Mai nhún người bước tới, còn cố ý giẫm mạnh vào chân cô đau điếng. Bà liếc nhìn bộ dạng thê thảm của cô liền lắc đầu bĩu môi. Ngó lên thấy ông Tuấn, liền nhanh nhẹn vuốt ngực, thầm thì to nhỏ với ông.
“Nếu không chịu kết hôn thì cứ cho nó nếm chút đau khổ.”