• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Ninh Du đã sống hai mươi bảy năm, đến tận lúc chết cô mới biết rằng có lẽ mình chỉ là một nhân vật sống trong tiểu thuyết.

Hơn nữa còn là vai phản diện xấu xa, ngày ngày bị mắng chửi trên mạng.

Có điều, cô được coi là một trong số ít nữ phụ xấu xa đã ngủ với nam chính và duy trì mối quan hệ xác thịt với anh ta trong một thời gian dài.

Mặc dù nam chính bị cô cưỡng ép.

“Mẹ kiếp...”

Khi trên người bị ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt, Cố Ninh Du đã hung tợn chửi rủa tác giả của cuốn tiểu thuyết này.

Giả sử trong thế giới của tác giả có nguyên mẫu của cô, thì nguyên mẫu này hẳn là phải có mối huyết hải thâm thù tám đời với tác giả.

Khi còn sống, tác giả hành hạ cô đến chết đi sống lại thì thôi không nói, nhưng tận tới lúc chết rồi vẫn không cho cô được toàn thây.

Người ta nói rằng con người trước khi chết sẽ xuất hiện hồi quang phản chiếu, trước giờ Cố Ninh Du không tin, nhưng bây giờ cô cảm thấy điều này cũng có mấy phần đạo lý.

Sau khi nhìn lại cuộc đời mình, Cố Ninh Du phát hiện rằng từ đầu đến cuối cô hoàn toàn là một công cụ mà thôi.

Ý nghĩa tồn tại của cô có lẽ chỉ là tạo ra sự trắc trở trên con đường nam nữ chính trở về bên nhau. Nam nữ chính vốn sắp xác nhận quan hệ, cũng tại cô xen ngang mới khiến họ xa cách gần bảy năm.

Thật là xấu xa, Cố Ninh Du cũng muốn tự mắng mình.

Nhưng nếu nghĩ lại cẩn thận một chút, thật ra có nhiều điều cô không cố ý.

Ví dụ như ngày đầu tiên gặp nam chính. Chiều hôm đó, bạn thân rủ cô đi xem một trận bóng rổ trong trường học.

Cô vốn không muốn đi, bởi cô nào phải là người tính tình hoạt bát, lúc ấy lại là giữa trưa trời nắng gắt, nếu là bình thường thì cho dù thế nào cô cũng sẽ không ra ngoài. Nhưng hôm đó cô nằm trong ký túc xá, cứ cảm thấy tâm trạng bồn chồn, làm gì cũng mất tập trung, cuối cùng lại vì nhất thời nóng đầu đồng ý lời mời của cô bạn thân.

Sau đó, giữa tiếng hò reo trên sân bóng rổ, cô liếc mắt nhìn qua đám đông, lập tức chú ý tới nam chính và trúng tiếng sét ái tình với anh.

Một ví dụ khác sau này là trong buổi lễ tốt nghiệp.

Lúc đó cô đã vô cùng si mê nam chính, nhưng anh lại yêu nữ chính, đã chán ngán sự mặt dày đeo bám của cô từ lâu.

Cô vốn định muốn dứt khoát rời đi, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho mình. Nhưng vào khoảnh khắc cô chuẩn bị đi ra ngoài, một thứ cảm xúc gọi là không cam lòng đột nhiên khống chế suy nghĩ của cô, vì vậy cô mới quay lại lừa nam chính uống cạn ly rượu vang đỏ có pha thuốc kích dục.

Theo sự phát triển của các tình tiết tiểu thuyết nói chung, ở thời khắc mấu chốt, nam chính sẽ đẩy nữ phụ xấu xa ra và chạy tới triền miên với nữ chính, khiến kế hoạch mà nữ phụ lao tâm khổ tứ suy nghĩ bị phá hủy trong phút chốc.

Nhưng không biết tại sao, lúc đó cô lại có được nam chính.

Bây giờ nghĩ lại, đó không phải là chuyện mà cô có thể làm được.

Không giống như nữ chính trong sáng tốt bụng, cô tự ti, hèn nhát và rụt rè, lúc đó làm sao cô lại làm chuyện kinh thiên động địa như vậy được?

Thuốc kích dục trong rượu là do bạn thân đưa cho, lúc cô biết còn trách bạn thân tự mình quyết định, huống chi khi đó cô tỏ tình với nam chính cũng chỉ là muốn tình yêu nhiều năm của mình có được một câu trả lời, chứ ở trong lòng cô cũng đã thầm chúc phúc cho nam chính nữ chính rồi.

Ngày đó cô cũng không uống rượu, sao lại đột nhiên mất đi lý trí cơ chứ?

Sau khi gạo nấu thành cơm, cô thậm chí còn dứt khoát đâm lao theo lao, dùng chuyện nam chính đã ngủ cùng cô nửa uy hiếp nửa ép buộc yêu cầu anh phải ở bên cô.

Nghĩ lại cảnh lúc đó, vẻ mặt nam chính ra sao cô hãy còn nhớ rõ mồn một.

Anh nhìn cô, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt chán ghét và thiếu kiên nhẫn hơn trước, giống như là muốn nghiền nát xương cốt cô thành tro bụi.

“Cố Ninh Du, sao cô có thể nói những lời vô liêm sỉ như vậy?”

Ừ, quả thật đúng là không biết xấu hổ.

Nhớ lại chuyện này, trong lòng Cố Ninh Du cũng thầm tán thành.

Có lẽ là vì sắp chết nên cô cho rằng mình khó thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện, khi nhớ lại, cô cảm thấy từng lời nói và việc làm của mình đều kỳ quặc vô cùng, tình yêu khắc cốt ghi tâm và chấp niệm đối với nam chính dường như cũng tan thành mây khói trong khoảnh khắc này.

Cô như đang hồi tưởng, lại như đang nhìn vào cuộc đời của một người hoàn toàn không liên quan đến mình.

Làm gì có ai có thể thích một người đến mức có thể từ bỏ nhân phẩm và thể diện của mình như thế chứ?

Tại sao nói không thích là lập tức không thích nữa, ngay cả những ký ức cũng có vẻ như rất giả?

Càng nhớ lại nhiều, Cố Ninh Du càng chắc chắn rằng cô là một người giấy sống trong tác phẩm của người khác, mọi hành động và suy nghĩ của cô đều bị điều khiển bởi cốt truyện.

Đã nhiều lần cô muốn chấm dứt mối quan hệ đau khổ và hành hạ lẫn nhau này với nam chính, nhưng vẫn không thể nói ra được lời chia tay…

Có điều bây giờ mọi thứ đều không liên quan gì đến cô nữa, bởi vì cô sắp chết rồi.

Chắc là do tác giả nghĩ nữ phụ độc ác đã hoàn thành nhiệm vụ và có thể hoàn toàn đăng xuất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay nam chính và nữ chính sẽ vào lễ đường, trao nhẫn và thề nguyện bên nhau trọn đời, còn ngày mai, tin tức về chiếc máy bay mà cô ngồi bất ngờ gặp tai nạn sẽ xuất hiện trên tiêu đề của các trang tin tức lớn…

Cũng có thể là hôm nay.

Để kiểm soát cô, nam chính còn đặc biệt bố trí người của anh đón ở sân bay.

Anh không cho phép cuộc sống trong tương lai của mình có bất kỳ dấu vết nào liên quan đến cô, anh hận cô từ lâu, chỉ cần nhìn thấy mặt cô là anh đã vô cùng khó chịu.

Vì thế ngay cả đến lúc chia tay, anh cũng chia tay một cách triệt để.

Đáng tiếc, người của anh không thể đợi được cô.

Tác giả cũng thật ác, cô là nữ phụ xấu xa, chết thì cũng chẳng sao, nhưng những người khác trên máy bay này vô tội biết bao, chỉ vì ngồi cùng chuyến bay với cô mà bỗng mất mạng?

Thôi, tất cả đều là tình tiết trong tiểu thuyết mà thôi, cũng không cần truy cứu quá nhiều, dù sao thì từ cổ chí kim, chỉ cần nam nữ chính cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau, những chuyện khác đều không quan trọng.

Cố Ninh Du cảm thấy mình chết chắc.

Nhưng cảm giác không giống như là hoàn toàn chết?

Đã muộn thế này rồi, ai còn đến nhà cô?

Cố Ninh Du bước đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, nhưng cái nhìn này lại khiến cơ thể cô cứng ngắc.

Một người đàn ông dựa vào cửa xe, trên tay cầm chìa khóa, thỉnh thoảng tung lên tung xuống.

Anh cúi đầu, vẻ mặt bị che khuất trong đêm đen, khó có thể nhìn rõ được.

Chính là anh ấy.

Tại sao anh lại ở đây?

Cho dù hai người cách nhau rất xa, cho dù không nhìn rõ mặt anh, nhưng cô chỉ liếc mắt cũng đã nhận ra người đến là Bùi Tư Viễn, cũng là nam chính trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết.

Anh là người đã cùng cô đi hơn mười năm yêu hận tình thù, làm sao cô có thể không nhận ra?

Đến gần với anh dường như đã trở thành bản năng của cô, cô còn chưa kịp suy nghĩ thì đã xoay người chạy xuống lầu như một phản xạ có điều kiện.

Khi Cố Ninh Du hoàn hồn thì Bùi Tư Viễn đã đứng trước mặt.

Gặp lại anh, Cố Ninh Du có cảm giác như đã qua mấy kiếp.

Ở kiếp trước, sau khi Bùi Tư Viễn và cô hoàn toàn trở mặt với nhau, hai người đã có một khoảng thời gian dài gần như không liên lạc. Lần cuối cùng cô gặp anh là cách đây vài tháng, cuộc gặp gỡ lần đó là do nữ chính Giang Dao…

Người đàn ông trước mặt khác với người trong trí nhớ của cô, người cô biết là một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi 30, còn người trước mặt là một thanh niên, nhưng cảm giác vẫn thật giống nhau.

Cho dù là bảy năm trước hay bảy năm sau, khi đối mặt với cô, anh vẫn luôn bày ra một vẻ mặt lạnh lùng, giống như trước mặt anh là một người hoàn toàn xa lạ.

“Viễn Viễn, anh...”

Sau khi buột miệng, Cố Ninh Du có chút hối hận, bởi vì Bùi Tư Viễn rất ghét cô gọi anh như vậy.

Theo anh, mối quan hệ của họ chưa bao giờ gần gũi đến mức để cô có thể gọi anh một cách thân mật như thế. Mỗi lần nghe cô gọi thế này, anh sẽ lạnh lùng đẩy cô ra, mất kiên nhẫn nói: “Đừng gọi tôi như vậy.”

Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, không còn cơ hội để đổi ý nữa, thấy anh không trả lời, Cố Ninh Du đành phải kiên trì hỏi tiếp: “Anh đã ở đây bao lâu rồi, sao không vào?”

“Không mang theo chìa khóa.”

So với sự hốt hoảng của cô, rõ ràng là Bùi Tư Viễn bình tĩnh hơn. Cô không phải là người có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, cho dù có thì cũng chỉ là những cảm xúc hận thù và chán ghét.

Thật ra Cố Ninh Du cũng đoán được câu trả lời của anh.

Nếu là cô của kiếp này, cô sẽ tin lời anh nói, nhưng Cố Ninh Du biết rõ rằng Bùi Tư Viễn hoàn toàn không quên chiếc chìa khóa mà cô đã đưa cho anh.

Ở kiếp trước, trong một cuộc cãi vã kịch liệt, anh đã nổi giận và nói ra sự thật.

“Cái chìa khóa đó, cô vừa đưa cho tôi là tôi ném đi rồi.”

“Ồ...”

Cố Ninh Du không kìm được muốn nắm tay anh.

Từ khi tỉnh lại, cô ở một mình trong phòng đã nửa tiếng.

Sau khi vỗ đầu cảm thấy đau, Cố Ninh Du mới phát hiện đây không phải là hồi quang phản chiếu, cũng không phải là mơ mà là thực tại.

Chết tiệt, rốt cuộc tác giả muốn làm gì đây? Sắp kết thúc rồi, chẳng lẽ nữ phụ ác độc là cô lại sống lại.

Người tốt, chẳng lẽ…

Chẳng lẽ, kịch bản của cô bây giờ không phải là nữ phụ xấu xa, mà là kịch bản tiểu thuyết nữ chính tái sinh sao?

Nhưng cô không muốn làm chuyện nghịch thiên đáng xấu hổ này, nam nữ chính đã đủ khổ sở rồi, họ không hề có chỗ nào có lỗi với cô, ngược lại nhân vật nữ phụ ác độc của cô có tẩy thế nào cũng không trắng nổi.

Hơn nữa, cho dù sự thật đúng là như vậy…

Cố Ninh Du cúi đầu nhìn xuống điện thoại, sắc mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.

Tháng 10 năm 2014.

Cô trở về thời điểm bảy năm trước, nhưng là sau buổi lễ tốt nghiệp.

Cô biết tác giả sẽ không có lòng tốt như vậy, nói tái sinh liền tái sinh, nhưng để cho cô sống lại trở về thời điểm xấu hổ này là có ý gì?

Nếu về sớm hơn mấy tháng, cô đã không gây ra sai lầm lớn rồi.

Quả nhiên cô vẫn đang ở trong kịch bản của nữ phụ xấu xa, cho dù tái sinh, cô vẫn sẽ bị ngược đãi.

Nhưng lần này thì …

“Mẹ kiếp, ai thích đóng vai nữ phụ xấu xa này thì đóng, dù thế nào bà cũng không làm nữa đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang