• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, báo hiệu trời đã sáng, trong căn phòng đôi của khách sạn, một nam một nữ nằm ôm nhau, thân thể họ được đắp bởi một tấm chăn mỏng, nhưng cánh tay rắn chắc lộ ra và dấu hôn hiện rõ trên cổ người phụ nữ cho thấy đêm qua của họ đã phóng túng như thế nào.

Cố Ninh Du tỉnh lại trước, người đàn ông bên người cô vẫn còn đang ngủ say, hô hấp đều đều, lông mi cũng không có run lên.

Sự ưu ái của tạo hóa dành cho anh thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt, chiếc mũi cao, đôi lông mày rậm, chiếc cằm thon gọn, tất cả đều trông tinh xảo và hoàn hảo, có thể miêu tả là cực kỳ đẹp trai. Đúng vậy, đẹp trai, thực sự rất đẹp trai.

Bất kể khi nào nhìn thấy anh, trong lòng cô cũng sẽ bất giác phát ra một tiếng thở dài như vậy... 

Nhưng biến thái thì cũng thật biến thái.

Đêm qua không có ngoại lệ, cô liên tục bị Bùi Tư Viễn áp bức, nhưng điểm khác biệt so với trước đó là, ngày h hôm qua cô rõ ràng nhìn thấy anh chìm đắm trong dục vọng, trong mắt anh hiện lên vẻ say mê và điên cuồng khiến cô sợ hãi, cuối cùng cô không dám mở mắt nhìn anh.

Nói trắng ra là cô càng sợ hãi anh hơn.

Nỗi sợ hãi này không phải vì khả năng anh sẽ trả thù cô trong tương lai, mà từ chính Bùi Tư Viễn.

Cô cảm thấy anh thậm chí còn điên rồ hơn, mà cô hoàn toàn không biết điều gì đã khiến anh phát điên.

Có phải vì những gì Tạ Ứng Chu nói với anh? Hay vì điều gì khác?

Cô không có ý định tìm hiểu, bởi vì cô cảm thấy dù có làm cũng vô ích mà thôi.

Nhưng hiện tại, cô không muốn quan tâm đến cốt truyện và nhân vật, cô chỉ muốn chạy trốn.

Càng xa anh càng tốt.

Để chắc chắn rằng Bùi Tư Viễn không tỉnh dậy, Cố Ninh Du nhẹ nhàng đẩy anh ra, khi cô vừa định quay người xuống giường, thì người đàn ông ôm cô từ phía sau, hai cánh tay cường tráng dùng sức vòng qua eo, ngăn cản cô rời khỏi giường.

"Em đi đâu?"

"Em..."

Lời còn chưa nói xong, Bùi Tư Viễn đã ôm lấy cô, xoay người lại đè lên người cô, Cố Ninh Du bị hành động bất ngờ của anh làm cho giật mình, nhưng Bùi Tư Viễn chỉ ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô.

"Ninh Ninh, chào buổi sáng"

Bùi Tư Viễn có vẻ rất thích hôn kiểu này, sau khi hôn lên đỉnh đầu, anh tiếp tục đi xuống, để lại một chuỗi nụ hôn tinh tế trên khóe mắt, lông mày và má cô.

Trái tim Cổ Ninh Du run lên - người trước mắt thực sự là Bùi Tư Viễn sao?

Dường như phải, lại dường như không phải.

Hành động thân mật dính người thế này hoàn toàn không giống những gì mà anh có thể làm.

Cố Ninh Du bình tĩnh lại, dùng giọng điệu không chắc chắn gọi anh: "... Viễn Viễn?"

Bùi Tư Viễn nhẹ nhàng trả lời: "Ừm."

Đúng là Bùi Tư Viễn.

Cố Ninh Du ngay lập tức đưa ra kết luận này.

Nhưng hình như có gì đó khác khác…

Cố Ninh Du nhất thời không thể đoán ra, nhưng thấy tâm trạng của Bùi Tư Viễn có vẻ rất tốt, cô đột nhiên muốn hỏi anh tại sao hôm qua lại làm như vậy.

Chỉ cần hỏi một câu, nếu anh có biểu cảm tức giận nào, cô sẽ im miệng ngay.

"Viễn Viễn, ngày hôm qua anh giận hả?" Cố Ninh Du vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, thấy sắc mặt Bùi Tư Viễn vẫn như thường lệ, cô lấy hết can đảm bắt đầu giải thích: "Em và Tạ Ứng Chu chỉ gặp nhau hai lần mà thôi, thật sự là không có gì, về phần..."

Vừa nói, cô vừa không biết phải tiếp tục như thế nào.

"Anh biết, anh không tức giận. Nhưng mà, Ninh Ninh, em đừng đi gặp cậu ta nữa." Bùi Tư Viễn nhìn bình tĩnh hơn nhiều so với hôm qua: "Bây giờ em đang là bạn gái của anh."

Từ trước tới giờ Bùi Tư Viễn luôn nói mấy câu ngắn gọn, anh hiếm khi nói với cô nhiều lời như vậy trong một câu, nhưng điều thực sự khiến Cố Ninh Du ngạc nhiên chính là câu cuối cùng của anh.

Ở kiếp trước, Bùi Tư Viễn luôn cảm thấy mối quan hệ của anh với cô là mối quan hệ cưỡng ép, chưa bao giờ thừa nhận "mối quan hệ yêu đương", đây là lần thứ hai cô nghe anh nói rằng cô là bạn gái của anh…

Những gì anh nói ngày hôm qua có thể được giải thích bằng hoàn cảnh, nhưng hôm nay không có người ngoài ở đây, ý thức của anh hoàn toàn tỉnh táo, vậy sao anh lại nói ra những lời này? 

Chẳng lẽ, anh đã... chấp nhận cô rồi sao?

Kiếp trước cô ở cùng anh năm năm, cũng không thể lay chuyển được anh, nhưng sau khi sống lại, đây là lần thứ ba bọn họ gặp mặt, có thể nói là cô chưa hề làm gì... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?

“Ninh Ninh?” Bùi Tư Viễn lại gọi cô.

"À... Được."

Cô không muốn lại trải qua trận chiến như ngày hôm qua nữa, chỉ riêng phương diện này thôi, cô đành phải đồng ý.

Không nghe được câu trả lời của Bùi Tư Viễn, Cố Ninh Du lại nói thêm: "Chừng nào đi học em sẽ tìm lý do để rời câu lạc bộ."

“Ừm.” Bùi Tư Viễn hiển nhiên hài lòng với lời bổ sung của cô, anh hơi cong môi, lại kéo cô vào lòng: “Ngủ một lát đi, còn sớm mà.”

Thình thịch ---

Trong khoảnh khắc cô nhìn thấy anh cười, Cố Ninh Du nghe rõ được tiếng tim mình đập nhanh hơn. Đó không phải là nụ cười lạnh lùng giễu cợt giễu cợt mà là nụ cười chân thật xuất phát từ nội tâm, khóe miệng hơi nhếch lên, lông mày cùng mắt hơi cong, khuôn mặt tuấn tú như vẽ, tuyệt thế vô song.

Cái này cũng quá phạm quy rồi…

Cô nhắm mắt lại dựa vào trong ngực anh, hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lý trí, buộc mình nhớ đi nhớ lại chuyện kiếp trước, lúc này cô mới cảm thấy nhịp tim dữ dội của mình mới chậm rãi bình tĩnh lại.

"Du Du, sao gần đây trông cậu như có tâm sự nặng nề vậy?" Phó Dĩ Phỉ tinh tường chú ý tới, khoảng thời gian này Cố Ninh Du cư xử rất kỳ quái, so với lúc trước thì cô ít nói hơn nhiều, luôn chìm đắm trong thế giới riêng của chính mình, đặc biệt là mấy ngày nay, cô hiển nhiên trông rất chán nản: "Cậu cãi nhau với Bùi Tư Viễn à?"

Nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy chỉ nghĩ đến lý do này.

"Hả? Không có cãi nhau, tớ và anh ấy... Khá tốt." Cố Ninh Du bất đắc dĩ cười với bạn thân, quay đầu nhìn sang một bên.

Ngoài cửa sổ, những chiếc lá trên cây cao đã nhuộm màu vàng óng, làn gió mùa thu thổi qua, lặng lẽ nắm tay vài chiếc lá, đưa chúng lắc lư nhảy múa trong không trung rồi cuối cùng rơi xuống đất.

Tất cả những cảnh tượng trước mặt cho thấy bây giờ là cuối thu, sẽ có những làn gió hiu quạnh tháng 11.

Sau khi sống lại, thời gian trôi qua có lúc chậm có lúc nhanh, chớp mắt một tháng trôi qua trong tầm tay, nhanh đến cô không kịp phản ứng.

Cô và Bùi Tư Viễn... thực sự rất hợp nhau trong thời gian này.

Có thể nói, khoảng thời gian chưa đầy một tháng này là khoảng thời gian yên bình nhất kể từ khi cô quen biết Bùi Tư Viễn.

Ngay cả khoảng thời gian trước khi lãnh giấy chứng nhận giả dối ở kiếp trước cũng không thoải mái bằng lúc này.

Sự thay đổi bắt đầu từ khi nào? Có lẽ là từ sinh nhật cô cách đây một tháng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK