"Ừm... Bùi Tư Viễn... Viễn Viễn..." Bùi Tư Viễn đột nhiên nặng nề hít một hơi vào ngực cô, Cố Ninh Du cảm giác hồn mình sắp bị anh hút đi, "Anh nhẹ một chút nha..."
Bùi Tư Viễn không để ý tới cô, vẫn dây dưa với cô không buông, qua hồi lâu mới buông núm vú bị anh ngậm ướt đẫm.
"Em không thích như vậy sao?"
Bùi Tư Viễn đặt câu hỏi, nhưng cũng không đợi cô trả lời, một bàn tay rảnh rỗi khác của anh duỗi vào trong váy cô, anh vuốt ve đùi cô, sau đó kéo quần lót xoa xoa mật huyệt ẩn giấu phía dưới.
"Nhưng phía dưới của em chảy rất nhiều nước."
Nói xong, anh đẩy hai cánh môi âm hộ ra, hoa huy*t mềm mại ướt sũng hoàn toàn không kháng cự anh tiến vào, rồi lại cắn chặt ngón tay anh không buông.
"Em... Mới không có..." Cố Ninh Du bị anh vừa hôn vừa xoa, ngón tay của anh còn đang khuấy đảo trong huyệt nhỏ, bắt chước lúc tính khí ra ra vào vào, điều này làm cho mấy phần lý trí còn sót lại của cô cơ hồ biến mất không còn gì, "Còn không phải bởi vì anh quyến rũ em..."
Nghe cô nói như vậy, Bùi Tư Viễn dừng động tác trên tay, "Anh quyến rũ em? ”
"Hình như anh nhớ, người hỏi anh có muốn làm không là em cơ mà." Âm cuối của anh hơi vang lên, hiển nhiên cũng không đồng ý với cách nói của cô.
"Em..." Cố Ninh Du tự biết đuối lý, nhưng vẫn muốn tìm lại cho mình một chút thể diện, "Bởi vì... Bởi vì anh quá đẹp trai, cho nên..."
"Cho nên?"
"Cho nên em vừa nhìn thấy thân thể của anh sẽ trở nên không khống chế được, muốn tới gần anh, muốn cùng anh làm chút chuyện thân mật..."
Cố Ninh Du cũng không muốn như vậy, nhưng sự thật chính là như thế, thân thể cô hy vọng được anh chạm vào, thậm chí có thể nói là khát vọng, cô giống như trúng một loại thuốc phiện mang tên Bùi Tư Viễn, bỏ không được, trốn cũng không xong.
Hiện tại cơn nghiện của cô đã hoàn toàn bị anh gợi lên, nhưng anh chỉ dừng lại bất động, trong lòng Cố Ninh Du đột nhiên dâng lên một trận ủy khuất, cô lại dựa vào người anh như nghênh đón, dùng giọng điệu lấy lòng cầu xin anh, "Viễn Viễn, anh tiếp tục sờ sờ em đi, em..."
Hai tròng mắt Bùi Tư Viễn tối sầm, không đợi Cố Ninh Du nói xong liền hôn lên. Lần hôn môi này, anh dùng lực gần như nghiền ép, lưỡi dài tách răng cô ra, ở trong miệng cô quấy nhiễu phong vân, đầu lưỡi quấn lấy cô đều có chút tê dại, cùng lúc đó, anh rút ngón tay ra khỏi cơ thể cô, ngay sau đó một thứ thô to và nóng bỏng hơn liền đâm vào huyệt khẩu.
Tính khí cứng rắn nóng rực kia không biết từ lúc nào bị anh phóng thích ra, lúc này đang ở chỗ riêng tư của cô, nóng lòng muốn tiến vào.
Anh còn nói cô, chính mình không phải cũng cứng rồi sao?
Nếu không phải bây giờ không có cách nào nói chuyện, Cố Ninh Du thật sự muốn hỏi ngược lại anh.
Bùi Tư Viễn buông môi cô ra, khàn giọng hỏi: "Có muốn không? ”
"Muốn..." Cố Ninh Du bị anh làm cho không nổi, cũng sắp khóc, "Viễn Viễn... Em muốn anh..."
"Vậy ban nãy có phải anh quyến rũ em trước không?"
Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm tình tranh giành cái này với cô?
"Ừm hừ... Không phải... Là em... Là em đang quyến rũ anh..."