“Đúng vậy, là buổi trưa ngày mốt. Hiệu trưởng trường chúng ta có mối quan hệ tốt với hiệu trưởng trường trung học cơ sở số 1 bên cạnh, cho nên hàng năm đều sẽ có mục này.” Tạ Ứng Chu nghiêng người dựa vào bàn học nhìn anh: “Sao nào, có hứng thú tham gia không? Mặc dù chúng ta đã học cấp ba rồi, nhưng thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng không sao.”
Trường cấp hai số 1... Đó không phải là trường học của cô sao?
Cơ hội tốt như vậy Bùi Tư Viễn đương nhiên không thể bỏ qua, vì vậy anh đã dứt khoát ký tên lên phiếu đăng ký: "Đi."
Mỗi lần gặp lại cô đều khiến anh quý trọng, bởi vậy những ngày chờ đợi luôn vô cùng dày vò, nhưng khi ngày đó thật sự đến, trong lòng Bùi Tư Viễn lại không ngừng thất vọng.
Anh không cảm nhận được lực lượng thần bí kia ngăn cản.
Cô không đến xem trận đấu bóng rổ.
Lực lượng kia tuy rằng đáng ghét, nhưng lại là công cụ để anh phán đoán xem cô có xuất hiện hay không, mà hôm nay anh không có cảm giác gì, vậy thì đương nhiên là cô không có mặt trên sân bóng rổ này.
Phỏng chừng sau đó cô cũng sẽ không tới…
Sau khi đưa ra kết luận này, Bùi Tư Viễn không còn tâm trạng chơi bóng rổ nữa, chỉ tiếc hiện tại trận đấu đang tiến hành đến lúc cao trào, cho dù không kiên nhẫn cũng phải phối hợp với người khác đánh tiếp.
Trong lúc đang chạy, một khuôn mặt quen thuộc đột nhiên lóe lên trước mặt anh, bước chân của anh dừng lại, thời khắc này, trái tim vốn đang đập dữ dội vì gắng sức lại đập nhanh hơn nữa, gần như muốn phá vỡ lồng ngực của anh, mọi thứ xung quanh cũng trở nên hư ảo, chỉ có hình bóng cô vẫn còn rất rõ ràng.
Là cô, là cô... chính là cô!
Cô thực sự đã đến!
Tại sao cô lại tới? Cảm giác của anh sai rồi sao?
“Bùi Tư Viễn, bắt bóng!”
Trong lúc tim đang loạn nhịp, đồng đội ném quả bóng về phía anh, Bùi Tư Viễn theo bản năng đưa tay nhận lấy, chạy hai ba bước đến khung bóng rổ, nhảy lên ném quả bóng rổ vào.
“Trận đấu kết thúc, đội đỏ chiến thắng!”
Vào lúc trái bóng rơi vào trong rổ, Bùi Tư Viễn nghe thấy trọng tài thổi còi thông báo đội mình đã giành chiến thắng. Đồng thời trên sân bóng rổ cũng có những tràng pháo tay cổ vũ nồng nhiệt.
“Ném hay!”
“Thật giỏi!”
Bùi Tư Viễn cúi xuống thở hổn hển, nhưng ánh mắt không tự chủ được mà liếc ra phía ngoài sân, tìm kiếm cô trong đám đông.
Cô đi chưa?
Cô chưa đi, cô vẫn ở đó!
Lúc này cô đang cười đùa nói chuyện phiếm với cô gái bên cạnh, không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh cảm giác cô đột nhiên nhìn thoáng qua về phía anh, sau đó liền cúi đầu xuống, anh thấy khuôn mặt trắng bệch của cô bỗng đỏ bừng, xinh đẹp động lòng người, giống như ánh hoàng hôn rực rỡ vùng núi phía tây lúc xế chiều.
Bùi Tư Viễn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều vô cùng hư ảo, anh ngây ngốc nhìn cô, không dám chớp mắt vì sợ đây chỉ là tưởng tượng của anh… Sao cô có thể xuất hiện trước mặt anh lâu như vậy? Tất cả những khoảnh khắc anh đã nhìn thấy cô trong quá khứ cũng không nhiều như ngày hôm nay.
Bùi Tư Viễn đột nhiên nhận ra điều gì đó- Hóa ra là vậy, hôm nay chính là lần đầu tiên anh và cô chính thức gặp nhau sao?
Bùi Tư Viễn muốn đi tìm cô nhưng lúc này đồng đội của anh đều vây quanh chia sẻ niềm vui thắng lợi với anh, Bùi Tư Viễn chỉ đành trơ mắt nhìn cô xoay người rời đi, lần nữa biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
Phiền não.
Thật khó chịu.
Sau trận đấu bóng rổ ngày hôm đó, sức mạnh từng dùng mọi cách để ngăn cản anh đã không còn nữa, anh cũng mất đi phương pháp để phát hiện ra sự tồn tại của cô, mấy ngày nay, bất luận anh đi đâu cũng đều thuận lợi, không có trở ngại, nhưng anh chưa một lần gặp lại cô.
Anh không tìm thấy cô nữa.
Điều này thực sự quá tồi tệ.
Sau khi suy nghĩ, Bùi Tư Viễn đến lớp bên cạnh đợi Cố Ninh Thừa cùng tan học, anh nhớ rằng cô đã đến trường học tìm Cố Ninh Thừa vài lần, hy vọng hôm nay sẽ gặp được cô…
Bùi Tư Viễn đứng ở cổng trường một mình, thì có người đi đến phía sau anh, nắm lấy tay anh và lắc lắc.
“Anh ơi! Anh đợi lâu chưa?”
Là cô.
Trái tim của Bùi Tư Viễn lại đập loạn xạ, vừa nghe thấy giọng nói của người mới đến, anh liền nhận ra là cô, giọng nói của cô gái rất dễ chịu, bàn tay mềm mại kia khiến anh càng thêm bối rối.
“Anh, sao anh không nói gì?”
Giọng nói của cô gái trở nên hơi bối rối, cô đi vòng qua anh, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của anh mới phát hiện ra mình đã nhận nhầm người, vội vàng buông tay Bùi Tư Viễn ra, lùi lại một chút: “Em xin lỗi, em... em nhận nhầm người...”
Bùi Tư Viễn thấy cô cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng, anh cảm thấy trong lòng như bị mèo cào vậy, có chút ngứa ngáy, rõ ràng đây là cảnh tượng mà anh đã mong đợi cả ngàn lần, nhưng lúc này bộ não thông minh của anh dường như đột nhiên ngừng hoạt động, khiến anh không biết phải nói gì.
Tại sao cô lại có thể dễ thương như vậy?
Bùi Tư Viễn cố gắng kiềm chế ý định muốn tiến tới ôm cô, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu.”
Hai người họ đứng đối diện nhau, không ai biết phải nói gì, lúc Cố Ninh Thừa trở về, nhìn thấy cảnh tượng lúng túng trước mặt, anh ấy liếc nhìn Bùi Tư Viễn và Cố Ninh Du, nghi ngờ hỏi: “Hai người làm gì ở đây?”
“Vừa rồi em ấy tưởng tôi là cậu.” Bùi Tư Viễn chủ động giải thích nhưng không đề cập đến chuyện Cố Ninh Du nắm tay mình.
“Em không để ý mà... anh hai, sao anh lại để người khác đeo cặp của anh? Hại em nhận nhầm người, thật là xấu hổ.” Cố Ninh Du chạy ra sau lưng Cố Ninh Thừa, núp khuôn mặt xinh đẹp sau lưng anh ấy, điều này khiến Bùi Tư cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Vừa rồi anh đi mua nước, tiện thể mua giúp cậu ấy một chai, cho nên cậu ấy đeo cặp giúp anh một lúc.” Cố Ninh Thừa đưa chai nước trong tay cho Bùi Tư Viễn, đồng thời nhận lại cặp của mình.
“Ồ...” Cố Ninh Du ló đầu ra dò xét, thấy Bùi Tư Viễn đang nhìn mình, lại xấu hổ nấp sau lưng anh trai: “Anh à, anh ấy là ai?”
“Cậu ấy là bạn học ở lớp bên cạnh lớp anh, tên là Bùi Tư Viễn.” Cố Ninh Thừa suy nghĩ một lúc rồi nói với Bùi Tư Viễn: “Đây là em gái tôi, Cố Ninh Du.”
Có Cố Ninh Thừa ở đây, Bùi Tư Viễn dù rất muốn cũng không thể làm được gì.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn với nhau, anh em họ chào tạm biệt anh, Bùi Tư Viễn nhìn họ rời đi, cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, anh mới di chuyển được bước chân.
Đêm đó, Bùi Tư Viễn nhận được tin nhắn từ Cố Ninh Thừa: [Em gái tôi nói muốn thêm bạn với cậu.]
Bùi Tư Viễn trả lời: [Được.]
Anh vẫn đang suy nghĩ tìm một cái cớ để hỏi thông tin liên lạc của cô, nhưng anh không ngờ cô lại là người chủ động trước.
Sau khi thêm bạn bè, hai người bọn họ căn bản không tán gẫu nhiều, chỉ có vài câu nói ngắn ngủi khiến Bùi Tư Viễn cảm thấy không đủ.
Thích cô, thích cô, thực sự rất thích cô…
Đầu óc Bùi Tư Viễn nóng lên, chủ động gửi một lời mời: [Chiều thứ bảy có rảnh không, em có muốn đi uống trà chiều với anh không?]
Cố Ninh Du đã gửi một câu trả lời: [Được rồi. ]
Sau khi nhận được câu trả lời của Cố Ninh Du, tâm trạng của Bùi Tư Viễn càng trở nên vui vẻ.
Anh biết mình có hơi vội vàng.
Cô còn rất nhỏ, mà anh và cô mới chính thức gặp mặt có mấy ngày, thập chí còn chưa gặp gỡ được bao nhiêu lần, nhưng anh thực sự rất thích cô, anh muốn thể hiện tâm ý của mình với cô, anh muốn ở bên cô.... Anh không muốn đợi thêm dù chỉ một giây!
Cô xinh đẹp như vậy, anh sợ nếu anh không chủ động nữa thì cô sẽ thuộc về người khác.
“Không được.”
Bùi Tư Viễn đang nghĩ xem đến lúc đó sẽ bày tỏ thế nào thì một giọng nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Bùi Tư Viễn nghi ngờ nhìn quanh phòng, nhưng không thể tìm thấy giọng nói đó đến từ đâu.
Bùi Tư Viễn đã biết thế giới này không khoa học từ lâu, vì vậy anh lập tức nghĩ đến sức mạnh thần bí đã ngăn cản anh gặp Cố Ninh Du, trong lòng có chút cảnh giác: “Anh ở đâu? Anh là ai?”