Mục lục
Sự Trở Lại Của Nữ Kỵ Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Haa, haa... haa....”

Nàng không thể thở nổi. Nàng có thể cảm nhận được ý thức dần biến mất.

Nhưng vẫn không muốn từ bỏ. Nàng không muốn mọi thứ kết thúc như thế này. Nàng quỳ xuống trên sàn, và chống thanh kiếm xuống để giữ cơ thể không ngã. Làm ơn đi! Chỉ một chút nữa thôi...

Trước mắt nàng là người đàn ông đã giết cha và anh trai nàng, kẻ đã treo xác họ lên tường thành làm một trò tiêu khiển cho người dân. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Chính vì hắn, em gái của nàng, một cô bé đáng yêu và thanh thã như chú chim nhỏ, đã bị cưỡng hiếp và chết một cách bi thương.

Nàng chịu đựng một cuộc sống địa ngục để có được những giây phút này. Tất cả là vì để có thể cứa tiết kẻ thù với chính đôi bàn tay của mình.

Nhưng dù mục tiêu đang ở gần ngay đó thôi, nàng không có chút sức lực nào để giữ thanh kiếm. Làm ơn đi, làm ơn, xin đấy! Nàng ước gì có thể lôi hắn xuống địa ngục chung với mình, nàng cũng chẳng sợ gì cái chết. Khi đang cố gắng hết sức bình sinh để nhấc lên thanh kiếm, nàng nghe tiếng những bước chân đang chậm rãi đến gần, và một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong không trung.

“Hạng chó đẻ như nhà ngươi đã làm rất tốt để đi được đến đây.”

Tiếng bước chân vẫn không hề dừng lại cho đến khi hắn đến trước mặt nàng. Trước khi nhận thấy điều đó, nàng nhìn thấy một đôi chân cường tráng. Và bởi vì đã cố gắng để ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục của nàng phản chiếu bóng dáng cao lớn của hắn.

Với cái liếc nhìn sơ qua đầu tiên, hắn là một người đàn ông trung niên với những cơ bắp vạm vỡ đầy đáng sợ và một bộ râu rậm, nhưng sự xuất hiện của hắn vẫn có cái gì đó đáng chú ý.

Dẫu sao thì cánh tay trái của hắn ta đã bị đứt lìa. Máu không ngừng chảy ra từ vết thương, nhưng điều kiện của hắn bây giờ tốt hơn rất nhiều so với nàng. Đối với việc mất đi một cánh tay, cái giá nàng phải trả đắt hơn nhiều.

Người phụ nữ ấy là một trong những nữ kiếm sĩ mạnh nhất hàng thập kỉ nay. Chỉ là, nàng không thể vượt qua được sự thật rằng kẻ này được ca ngợi như một thiên tài.

Cả cơ thể gần như bị thương ở mọi nơi và sàn nhà bị nhuốm đỏ máu của chính bản thân nàng. Đôi mắt nàng chứa đầy thù hận nhìn về phía hắn. Đôi mắt ấy chìm trong những tia chết chóc, tựa như chẳng thèm quan tâm đến những vết thương trên người chính mình.

“Bằng chính đôi tay của mình.... ta sẽ.... giết ngươi....”

“Sẽ không. Dù cho nhà ngươi có được tái sinh, mọi thứ cũng chẳng khác gì đâu.”

Nàng nghiến răng. Chính người đàn ông này đã cướp đi mọi thứ của nàng. Nàng sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho hắn được.

“Aaaaah!”

Nàng bật dậy và lao tới với thanh kiếm trên tay.

Xoẹt!

Với một âm thanh kinh tởm, thanh kiếm rạch ngang qua cổ nàng.

Khoảng khắc cuối cùng của cuộc đời nàng trôi qua cực kì chậm. Xa xa nơi nao, nàng có thể mơ màng trông thấy cha và anh trai và cô em gái Mirabelle.

“Xin... lỗi....mọi người....”

Đó là năm 387 Đế chế Ruford.

Elena, người có cấp bậc kiếm sĩ cao nhất, ra đi trong Cuộc Nội chiến thành Huilena, chẳng thể giữ lại ý chí báo thù đẫm máu của mình.

*

*

Lóe...

Elena mở mắt.

Có gì đó kì lạ.

Cảm giác mềm mại quanh thân thể và những tia nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ rọi vào là một sự tương phản rõ rệt so với những gì nàng vừa mới trải qua.

“Mình... mình đáng lẽ phải chết rồi chứ.”

Nàng cay đắng nhắm mắt lại. Sự tức giận dâng trào khi nghĩ rằng mình không thể trả thù cho gia đình đang thiêu đốt trái tim nàng, nhưng nàng ý thức được rằng bản thân đang ở một nơi hoàn toàn khác biệt.

Ít nhất thì nó dễ chịu hơn cái địa ngục mà nàng phải sống bao năm qua. Nàng chưa bao giờ được nằm trên một chiếc giường êm ái kể từ khi gia tộc nàng bị tuyệt diệt, và nàng chưa từng được yên giấc bởi cơn ác mộng giày vò.

Như thể nàng được trở lại thời điểm thanh xuân vậy, thời điểm trước khi gia tộc nàng sụp đổ.

“Nó giống như là mình đã trở lại quá khứ.... Sao chứ?”

Elena lao xuống giường. Tấm nệm cỡ đại và êm ái trở nên nhàu nhĩ khi nàng bước xuống. Mặc dù nó khó để những ai quen biết Elena tin, rằng tuy làn da ấy thật nhạy cảm, nàng chỉ dùng những tấm nệm tốt nhất.

Dù là vậy, nàng vẫn đang ở trong một trạng thái sợ hãi.

“Điều này thật phi lý.”

Khuôn miệng nàng há hốc như một con ngốc khi quan sát căn phòng của mình. Đó là căn phòng nàng từng ở thời còn là thiếu nữ. Những chi tiết quá hoàn hảo và thật không thể tin được nó là một nơi để nghỉ ngơi.

Trên tường là những đường kẻ nàng vẽ lên để đo chiều cao của em gái vào lúc con bé bảy tuổi, sau đó là mười và mười lăm. Những con chữ trên tường đều là chữ viết tay của nàng. Nàng thật tình chẳng thể tưởng tượng được làm sao chuyện này có thể diễn ra.

Sau khi đã ngồi chết lặng một lúc, Elena rời giường với tinh thần như thể hồn lìa khỏi xác. Nàng từ từ bước lại gần cửa sổ và nhìn ra ngoài. Nàng thấy những bông hoa trong vườn đang nở rộ, với những màu sắc chói lòa của nó dưới ánh mặt trời ban sáng. Nàng chưa từng quên được căn nhà của mình. Quang cảnh chẳng có gì thay đổi so với ngày xưa.

“Mình đã lỡ những khoảnh khắc này rất nhiều lần.... và mình đã được khai sáng trước khi chết?”

Elena Blaise. Người thiếu nữ luôn dùng họ của mình một cách kiêu hãnh.

Mặc dù nàng không phải lớn lên trong một sự quá mức xa hoa, gia tộc Blaise đã qua nhiều thế hệ sống ở khu phía nam thành phố thủ đô. Gia tộc nàng là một gia tộc bá tước được đưa trong sử sách và phục vụ hoàng thất dưới tư cách là đời thứ tư gia tộc kỵ sĩ hoàng gia.

Là con gái lớn trong gia đình, nàng chăm sóc cha mình thay cho người mẹ đã mất, cũng như giúp anh trai trở thành một kỵ sĩ giỏi hơn. Đôi khi thật khó khăn khi chăm sóc cô em gái ốm yếu đồng thời quán xuyến mọi việc trong gia tộc, nhưng đó là một cuộc sống êm ả và chẳng bao giờ có cái gì để phàn nàn cả.

Không phải là cho đến khi mất tất cả sau này, nàng mới nhận ra hạnh phúc làm sao những điều bình thường ở nơi đây. Nàng còn nhớ cái ngày mà bao xui xẻ dồn dập ập đến. Lần cuối cùng mà nàng thấy khu vườn này chẳng có bông hoa nào cả, nhưng ngọn lửa đỏ rực thì bao trùm lấy tòa lâu đài. Ngọn lửa dường như đến mỗi lúc một gần nàng hơn. Nàng không thể đem những hình ảnh đau đớn đó chui ra khỏi đầu mình, dù hiện tại chẳng có gì ở đó cả.

Những kỉ niệm tồi tệ ấy chầm chậm ùa về, Elena lắc đầu và ngoảnh mặt đi tránh nhìn ra cửa sổ. Khi quay lại, đôi mắt nàng bất chợt chạm đến chiếc gương treo trên tường.

“A...”

Phản chiếu bên trong tấm gương là một thiếu nữ quý phái trong bộ đồ ngủ bằng lụa, với mái tóc vàng hoe óng mượt và nước da trắng như tuyết. Đôi mắt nàng đỏ như viên ruby đẹp nhất, sống mũi thẳng và đôi môi màu cánh sen tạo nên vẻ đẹp tựa như búp bê sống.

Đó là nàng.

Hình ảnh cuối cùng của chình mình mà nàng nhớ thực sự rất khác so với hình ảnh chiếc gương phản chiếu lại. Trong khi nàng nhìn chằm chằm vào bản thân, đôi đồng tử đỏ thẫm co giãn bất định. Sự thật này vượt xa những điều kỳ thú nhất. Mặc dù cơ thể nàng vẫn chưa phát triển xong, nàng chưa bao giờ có một số đo hoàn hảo suốt sự nghiệp làm kiếm sĩ của mình.

Từ cái lúc mà nàng quyết định báo thù, cái lúc mà nàng nhấc lên thanh kiếm, nàng đã cắt đi mái tóc dài của mình và bàn tay nàng phồng rộp đầy vết chai sạn do những buổi luyện tập gây nên. Thời gian trôi, đôi mắt nàng dần trở nên tàn độc, làn da màu sữa của nàng bắt đầu nhợt nhạt đi một cách ma quái rồi mất màu. Chỉ còn lại một người phụ nữ với con tim băng giá và cứng rắn. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nàng chẳng còn có thể xây dựng lại hình ảnh hoàn hảo trước kia.

Nhân danh Chúa, rồi điều gì sẽ xảy đến đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang