Mục lục
Sự Trở Lại Của Nữ Kỵ Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Elena quyết định xong mọi thứ, nàng bắt đầu cảm thấy nỗi lo âu đang tiến đến gần mình. Thời điểm mà Thái tử Carlisle bị ám sát rất gần với hiện tại. Mặc dù thời gian chính xác ngài ấy bị giết vẫn chưa được kết luận, may mắn thay, Elena vẫn còn nhớ địa điểm đó bởi sự kiện ám sát này đã được thảo luận rất nhiều trước khi cuộc nổi loạn diễn ra.

Không còn nhiều thời gian để lãng phí. Sẽ thật là thảm họa nếu nàng lỡ cánh cửa (*) cơ hội để cứu mạng được Carlisle. Tòa lâu đài nhà Blaise nằm ở phía nam thủ đô, sẽ mất nhiều ngày từ đây đến đó. Nàng phải thật gấp rút đến đó sớm nhất có thể.

“Anh Derek giờ đang luyện tập phải không?”

“Vâng, luôn luôn là vậy mà. Nếu có một ngày mà anh ấy không đụng vào thanh kiếm, chắc anh ấy sẽ nổi nhọt mất.”

Mirabelle thích thú lè lưỡi và Elena nhìn cô bé với ánh mắt yêu thương. Nàng nhớ em gái rất nhiều. Thật áy náy khi rời mắt khỏi con bé, và còn hơn thế nữa, nhưng hiện tại nàng rất gấp gáp. Nàng vỗ vào mái tóc mềm mại của Mirabelle và buồn bã nói:

“Mirabelle, chị sắp sửa phải đi đến nơi này trong một thời gian.”

“Hả? Chị sẽ đi đâu ạ?”

“Nó sẽ mất vài ngày.”

“Lâu như vậy ư? Em sẽ đi với chị.”

Mirabelle bám chặt lấy chiếc áo ngủ của Elena. Có lẽ bởi vì Mirabelle không hề nhớ được gì về mẹ mình, một phụ nữ đã mất sớm, nên cô gái nhỏ rất không thích phải xa chị gái mình kể từ khi còn bé. Elena không ghét việc em gái cứ xem nàng như một người mẹ, và họ có rất ít kỉ niệm về việc tách xa nhau cho đến khi gia đình bị hủy hoại ở kiếp trước.

“Chị phải đi một mình.”

Nàng rất nhanh quay đầu đi. Nàng phải đi xa ít nhất là vài ngày để cứu Carlisle Điện hạ, nhưng nàng không thể biến mất mà không có lí do. Bây giờ không còn là cuộc sống khi không có ai ngăn cản nàng trở thành một nữ kiếm sĩ nữa, bất kể là nàng làm gì. Nàng là con gái của một Bá tước, người phải kể với tất cả mọi người mọi hành động của con gái mình.

Một kỉ niệm lướt qua trong tâm trí nàng và Elena nảy ra một ý tưởng.

“Chị phải đến chỗ Glenn, và em không thể đi xa như vậy với chị được.”

“Glenn ư?”

“Phải. Chị đã nghe phong phanh về cô âý qua lá thư thời gian trước, nhưng chị nghĩ mình nên đi một mình thì hơn.”

Glenn là một Nữ Nam tước sống trong một lãnh địa ở vùng thôn quê và là một người bà con xa của nhà Blaise. Cô yêu mến cả Elena lẫn Mirabelle và mặc dù không phải một vị khách thường xuyên, cô vẫn luôn chắc chắn rằng mình có thể ghé thăm lâu đài Blaise mỗi lần đến phía nam. Elena còn nhớ Glenn rất lo lắng để chuẩn bị cho đám cưới của mình. Ở kiếp trước của Elena, nàng chỉ có tham gia đám cưới của Glenn để chúc mừng cô ấy, nhưng bây giờ nàng phải rời Lâu đài Blaise với bất kì lí do nào có thể dùng được. Glenn, một người thân thân thiết đáng mến của nàng từ thời ấu thơ, sẽ là một cái cớ hoàn hảo.

Elena nhìn thoáng qua khuôn mặt của Mirabelle với một nét e sợ, sợ rằng kí ức của nàng sẽ sai. May mắn làm sao, Mirabelle trả lời nàng với một ánh mắt đã dịu hơn ban nãy như thể đứa trẻ này đã biết về Glenn trước đó.

“Chị vẫn phải tự đến đó một mình à? Nếu chị lo lắng, chị nên để ai đó đi cùng.... Chị không thể đi xa như vậy chỉ để thấy một cái gì đó đang diễn ra. Bên cạnh đó, căn nhà này chẳng có gì trừ chị của em....”

“Tuy nhiên nếu nghĩ theo một cách khác, đám cưới là sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời người phụ nữ. Chị phải đi thăm cô ấy một mình.”

“Nhưng....”

“Tóc của Glenn rất dày và cô ấy lo lắng cho việc chăm sóc tóc mỗi ngày. Nếu chị chỉ đến đó một mình, chị có thể giúp cô ấy làm cho mái tóc tuyệt vời hơn.”

“...Chậc”

Mirabelle tặc lưỡi hờn dỗi có vẻ phản đối, và Elena thở dài một tiếng. Nếu như tương lai không phụ thuộc vào việc nàng có cứu được Carlisle Điện hạ hay không, nàng cũng sẽ không phải rời xe em gái trong thời gian quá lâu.

“Chị của em đối với mọi người quá mức tốt so với chính bản thân chị ấy.”

Elena yếu ớt cười khi nghe câu nói vừa xong. Nàng không quan tâm về thế gian này dù nó sẽ ngập trong máu tanh bởi lợi ích của gia đình nàng hay cái gì đi chăng nữa, nên từ “tốt” đó có lẽ đã không phù hơp rồi. Không có khả năng ước tính được bao nhiêu máu tanh bàn tay nàng sẽ vấy vào để cứu được Carlisle Điện hạ.

Nhưng Elena chỉ hồn nhiên mỉm cười.

“Chị sẽ mang cho em một món quà khi chị đi về.”

“Thật á? Em chờ mong nó đấy.”

“Uh, chị sẽ chọn một thứ em thích. Nên hãy kiên nhẫn, nha!”

“Yay!”

Như thể con bé hoàn toàn quên mất rằng nó đã phản đối việc Elena đi như thế nào, Mirabelle nở nụ cười rực rỡ tựa như bông hoa sắp nở rộ. Đúng vậy, Elena mặc kệ mình có hay không sẽ trở thành một con ác quỷ địa ngục, nàng chỉ cần bảo vệ nụ cười này.

“Em phải ở nhà đợi và phải giữ yên lặng nhé. Khi cha trở về, chị sẽ nói với ông ấy là chị đã đến tiệc cưới của Glenn.”

“Okay. Và chị phải trở về càng sớm càng tốt đấy nhé, chị của em.”

“Chị hứa mà. Chị chỉ cần chào Derek một tiếng và chị sẽ đi ngay đây.”

“Bây giờ đã phải đi rồi ạ?”

Biểu cảm của Mirabelle lập tức trở nên rầu rĩ, nhưng rồi sau đó khuôn mặt cô bé bừng sáng với một ý tưởng.

“Em sẽ yêu cầu đầu bếp làm bữa trưa, vậy thì chị có thể ăn trưa trên đường rồi.”

“Không cần thiết phải-“

“Sau đó hẵng nói lời chào với anh Derek.”

Mirabelle rời đi với tốc độ nhanh nhất con bé có thể, Elena buồn bã nở nụ cười khi nhìn theo bóng em gái. Mirabelle là một đứa trẻ yếu ớt không thể chạy nhảy bình thường được, và mặc dầu đứa trẻ này đã mười bảy tuổi đầu, nó trông nhỏ người và gầy yếu như mười bốn tuổi vậy. Elena có chút lo lắng khi nhìn con bé chạy chầm chậm đi, nhưng lại cảm nhận được một sự nỗ lực từ phía đứa trẻ. Khi nàng thấy chút tử tế nhỏ nhỏ này, nàng không thể không nhận ra cảm giác mình đã thực sự trở lại.

Sau vài phút cảm thấy biết ơn thì Elena lại nhanh chóng trở về thái độ ban đầu và ngồi xuống bàn, lên kế hoạch rời nhà với cái cớ là đi dự đám cưới Glenn, nhưng nàng không chắc lắm có đi được hay không. Nàng định sẽ gửi Glenn đến chỗ một người thợ trang điểm trong trường hợp không thể, và để cô ấy biết trước chuyện này, từ đó cũng dễ dàng tránh được các tình huống phát sinh sau này hơn. Elena viết một lá thư cho Glenn rằng sẽ đến sự hôn lễ, đồng thời viết một lá khác cho người thợ làm tóc nổi tiếng ở thủ đô. Cả hai lá thư đều được gửi đi ngay lập tức và đều được đóng con dấu Gia tộc Bá tước Blaise.

(*) Bản gốc ghi là ‘cửa sổ’ nhưng mình thấy người Việt mình hay dùng ‘cánh cửa’ khi nói về cơ hội nên thay bằng ‘cánh cửa’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK