Mục lục
Sự Trở Lại Của Nữ Kỵ Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng chạm vào gương mặt mình với vẻ bối rối. Bỗng nhiên, cửa phòng bật mở. Thật bất lịch sự khi mở cửa phòng ai đó mà không gõ cửa, mà lại còn là phòng của một người phụ nữ, và Elena quay đầu, khẽ nhăn mày.

“Chị Elena!”

Mirabelle bước vào phòng, mỉm cười ấm áp hơn cả ánh mặt trời buổi sáng. Giống như một giấc mơ vậy. Elena ép bản thân nhìn trong sự tập trung đến nghẹt thở. Mirabelle có mái tóc vàng giống nàng và một đôi mắt sẫm màu giống cha. Cô bé nhỏ người và thanh mảnh, hoàn toàn hợp lí với độ tuổi và điều kiện thể chất ốm yếu.

Mirabelle ngả đầu vào lòng Elena một lát trong khi biểu cảm cực kì ngạc nhiên của nàng, nhưng Mirabelle rất nhanh mỉm cười và vui vẻ nhìn lên.

“Chị không định mắng em bởi vì tự ý vào phòng chứ, phải không chị~? Còn nếu chị định nói về cung cách cư xử, nói sau đi chị. Em có một tin khẩn cấp thật sự này. Chị hẳn sẽ bất ngờ nếu biết.”

Đôi mắt Elena bắt đầu ươn ướt khi nàng thấy Mirabelle ngân nga hát như một chú chim nhỏ trước mắt mình. Đây có phải là một giấc mơ không? Có thể là có. Nếu không, Mirabelle sẽ chẳng xuất hiện trước nàng như thế này một lần nữa. Nếu có thể.... nàng hi vọng nàng không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Nước mắt bắt đầu trượt xuống gò má của Elena. Mirabelle cực kì bất ngờ khi chị mình bất thình lình khóc như vậy.

“Chị? Có gì sai sao ạ?”

Cay đắng nhìn Mirabelle, Elena không thể cất tiếng để trả lời. Nàng cắn đôi môi để ngăn tiếng thổn thức thoát ra khỏi cổ và lặng lẽ vươn cánh tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Mirabelle. Nàng sợ rằng khoảnh khắc này sẽ biến mất mãi mãi nếu nàng gây ra một tiếng động.

Elena nhớ rất kĩ cái lần cuối cùng nàng thấy em gái. Đó là một đêm tối đen như mực, và em gái nàng bị vây quanh bởi những kẻ có ánh nhìn độc địa, con bé đã hét lên với một giọng nói hoàn toàn khác so với bây giờ.

“Chị ơi! Chị Elena! Giúp em với! Giúp em!”

Đó là tiếng khóc của Mirabelle vào đêm đó. Elena không thể quên được tiếng hét đẫm máu đó. Một bi kịch diễn ra qua một đêm trong tòa lâu đài Blaise, nơi yên bình nhất thế giới.

Đó là anh trai Derek đã giữ nàng lại khi nàng định chạy đến chỗ Mirabelle. Anh ấy thì thầm đau đớn nhưng rành rọt bên tai nàng, đã quá muộn....

Nếu Derek không bịt miệng Elena lại và kéo nàng đi, chắc là nàng đã chết cùng em mình ở đó. Thật may mắn làm sao, rồi sau một thời gian dài, nàng lại cảm thấy có lỗi với bản thân.

Đứa em gái đáng yêu của nàng. Nàng đã rất dằn vặt khi không bảo vệ được con bé.

Nàng vòng tay qua ôm em gái và để nước mắt cứ rơi. Nàng nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội thứ hai.

Bây giờ thì không sao, dù là thực tế hay mộng tưởng. Chỉ cần được nhìn lại Mirabelle thôi đã là tất cả đối với nàng rồi.

Mirabelle nhìn những giọt nước mắt của Elena với ánh mắt rối rắm, rồi cô bé vươn tay vuốt lưng cho chị.

“Chị ơi, đừng khóc.”

“Ừm... hức...”

Elena chẳng thể kìm nén tiếng nức nở nữa và òa lên khóc. Mirabelle vừa chờ đợi chị nín hẳn, vừa vuốt ve lưng chị trong khi Elena trút hết những đau thương đã phải chịu đựng suốt một cuộc đời của người nữ kiếm sĩ máu lạnh. Đôi tay nhỏ nhắn kia thật ấm và Elena khó mà dừng khóc được.

Nhưng sau một lúc, sự bình tĩnh hoàn toàn lại trở lại. Mirabelle vẫn còn trong vòng tay nàng và nhiệt độ từ cơ thể con bé rất chân thật. Elena thì thầm với chính mình trong ánh mắt hoài nghi.

“Đây không phải là một giấc mơ chứ?”

Tìm kiếm hi vọng ở một góc nào đó trong trái tim, Elena nhanh chóng nhận ra Mirabelle vẫn còn ở trong vòng tay của nàng, Elena nhanh chóng buông đôi tay đang ôm chặt em gái ra và chộp lấy đôi vai nhỏ nhắn của con bé, kiểm tra cơ thể kĩ lưỡng. Mirabelle cau mày lo lắng nhìn Elena.

“Chị đã vất vả khi phải quản lí mọi việc trong nhà một mình, chị nhỉ? Em không biết về điều đó.... em chỉ có thể xin lỗi rằng em chẳng làm gì ngoài than vãn vì mọi thứ.”

“Gì thế này?”

Elena không thể nói thêm bất cứ cái gì từ cái miệng đang há hốc, khi mà nàng nhìn Mirabelle nói chuyện như thể con bé thực sự ở đó, trước mặt nàng. Đây không phải một ảo giác. Hơn nữa, nó thậm chí không phải một giấc mơ. Một Mirabelle đang đứng trước nàng thực sự quá sống động để chắc rằng đây là một giấc mơ.

Mirabelle tiếp tục nói với khuôn mặt buồn rầu, như thể nàng đã nhầm rằng cái nhìn chết lặng của Elena là để rầy la nàng, vì những hành động ấu trĩ.

“Nó là lần đầu mà Thái tử, đã đi xa rất lâu ở chiến trường, sẽ tham dự dạ hội lần này. Em rất muốn đến đó với chị....”

“Thái tử? Ai cơ?”

“Có chuyện gì với chị hôm nay thế ạ? Là Thái tử của Đế chế Ruford.”

Đầu Elena bắt đầu quay mòng mòng, nàng chẳng thể hiểu về cái Thái tử mà Mirabelle đang nhắc đến. Đế chế Ruford là một trong những thế lực mạnh nhất lục địa. Về mọi phương diện, quân đội của họ hơn hẳn mọi quốc gia nhỏ khác. Từ thế hệ này sang thế hệ khác, các hoàng đế hiếu chiến rất thích chiến tranh, và những truyền thuyết được tìm thấy về đế chế này thậm chí còn gợi ý rằng họ có máu rồng trong người.

Chỉ duy nhất Hoàng đế thập nhị Sullivan có bản tính lương thiện, và ngài đã giúp đế chế phát triển bằng cách quan tâm hơn các vấn đề quốc gia thay vì chiến tranh. Dưới chân ngài là một đế chế đã quá ám ảnh bởi sự đổ máu cho thịnh vượng. Trong khi ngài chinh phục điều này, có người đã nói rằng tiên đế đã cố tình chọn một Sullivan có trái tim nhân hậu để trở thành người kế vị, khác xa so với những hoàng đế khác. Và đúng thật, đó là quyết định sáng suốt.

Vấn đề lại nằm ở anh trai của ngài ấy, Paveluc.

Paveluc ban đầu là người được lựa chọn để kế vị, nhưng rồi cuối cùng hắn bị tước đoạt ngai vàng bởi em trai là Sullivan và sau cùng biến thành Công tước vùng Lunen, được biết đến như một Đại Công tước. Mặc dù từng có rất nhiều người bày tỏ sự lo ngại bởi Paveluc được sinh ra với bản tính tự nhiên của một hoàng đế, hắn ta vẫn phải quỳ xuống và phục tùng em trai.

Trong khoảng một thập kỷ, hắn không hề để lộ ra dã tâm (*) của mình. Hắn chờ đợi cơ hội, sau đó phản bội em trai, cuối cùng là đứng lên nổi loạn rồi thắng. Gia tộc Blaise, đời kỵ sĩ thứ tư phục vụ hoàng gia, đang trong quá trình tìm kiếm người thừa kế, cũng bị huyết tẩy bởi Tân Hoàng đế Paveluc.

Hắn chính là người đàn ông Elena muốn giết trong suốt cuộc đời nàng. Hoàng đế Paveluc, hoàng đế thứ mười ba của Đế chế Ruford.

“... Chết tiệt!”

Đôi mắt Elena trở nên lạnh lẽo khi nàng hồi tưởng lại dĩ vãng tồi tệ đó. Nàng còn nhớ những xúc cảm của Paveluc khi hắn cắt cổ nàng và đặt tay nàng lên chính cổ nàng.

Đã có rất nhiều vụ việc trước khi Paveluc hoàn toàn thành công trong cuộc phản loạn, nhưng hắn không thể chọn ra một thái tử, do sự nhục nhã khi phải làm một hoàng đế phản nghịch.

Theo như Elena nhớ, chỉ có duy nhất một thái tử chính thức, nhưng đã bị sát hại hai mươi năm trước. Mặc dầu đạt được những thành tựu xuất sắc trên chiến trường, anh ta biến mất mà không một lần xuất hiện trước công chúng. Có lời đồn rằng anh ta sẽ trở thành hoàng đế tàn ác nhất trong lịch sử, và nếu anh ta còn sống, cuộc phản loạn của Paveluc chắc chắn sẽ sụp đổ. Tuy nhiên, anh ta đã chết trước lễ công nhận chính thức của hoàng gia, nên phần lớn mọi người không hề biết đến.

Giờ đây thì chẳng còn gì xuất hiện trong đầu nàng nữa.

“Thái tử... có phải là tên hoàng đế tàn bạo đã dùng đội quân của mình để đưa ai đó lên vị trí kia?”

Sẽ vượt qua giới hạn nếu mọi thứ cuối cùng lại diễn ra như vậy. Đế chế Ruford cực kỳ mạnh, và thậm chí với một kẻ cai trị tàn độc, kẻ đã tận dụng hết mọi thứ để đạt được mong muốn.

“Chị, chị đang nói về cái gì thế? Này là phản nghịch đấy. Nếu mà cha biết được những lời xúc phạm đó thốt ra từ miệng chị, dù cho chị bao nhiêu tuổi, chị sẽ gặp nhiều rắc rối cho mà xem.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK