Hàn Sơn Tự năm trên núi cao nên có thể nhìn thấy hoa đào nở rộ vào thời tiết này.
Trước cửa ngôi chùa có một nữ tử mặc áo lam bẻ một nhánh cây bỏ vào cái bọc vải ôm trong ngực.
Đứa trẻ trong bọc vải có hoa đào làm bạn nên hơi hoạt bát một chút, mí mắt trái khế nhúc nhích như muốn mở ra.
Nữ tử áo lam thấy vậy thì âm thầm bi thương: “Kiếp sau đừng đến nhân gian...”
“Nghe thôn dân gần đây nói trong Hàn Sơn Tự này có mấy vị cao tăng đắc đạo.”
“Cứ để bọn họ... Siêu độ cho ngươi đi!”
Nữ tử không gõ cửa mà nhẹ nhàng đặt cái bọc trong ngực trước cổng chùa.
Sau đó một làn gió mát lướt qua, nàng cũng lặng yên biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện.
Qua nửa ngày, một người vóc dáng cường tráng ăn mặc như Võ Tăng đi ra từ Hàn Sơn Tự.
Hản ta ôm lấy đứa trẻ trên mặt đất rồi trở vào trong chùa. “Này! Các ngươi tới xem này, có một tiểu hài tử ở đây!” Trong viện, Võ Tăng cường tráng lớn tiếng nói.
Cách đó không xa có một thanh niên tà ác cười: “Ta ghét nhất là tiểu hài tử, Triệu Man Tử, ngươi mau ăn nó đi!”
Võ Tăng tên là Triệu Man Tử sờ cái đầu trọc bóng lưỡng của mình mà lầu bầu nói: “Nhưng từ trước tới giờ ta không ăn tiểu hài... Tiểu hài tử sẽ lớn thành người lớn, trưởng thành rồi ăn thì nhai đã hơn.”
“Bàn Tử, hay ngươi cầm cho đám tiểu bảo bối của ngươi ăn đi?” Thanh niên tà ác kia quay đầu nhìn về phía nhà bếp, không kiên nhẫn mà hỏi.
Nhưng người đang bận rộn trong bếp lại không trả lời.
Lúc này trong đại điện có một người trung niên tiên phong đạo cốt cực kỳ tuấn tú đi ra.
Ông đi đường không giống người bình thường, bước chân vững vàng thư thả giống như thần tiên trên trời.
Ông đi thẳng tới trước bàn đá rồi quan sát kỹ đứa trẻ này một chút.
Sau đó ông nhẹ nhàng lắc đầu và thở dài: “Đáng tiếc, Hỗn Độn Thánh Thể lại bị phá hoại thành như vậy.”
“Hỗn Độn Thánh Thể? Ta còn tưởng rằng nhãi con này là Trường Sinh Bất Diệt Thể nữa chứI” Thanh niên tà ác vừa rồi ồn ào muốn xử lý sạch sẽ đứa nhỏ bước nhanh tới.
“Đây chính là thể chất đỉnh cao! Người bên ngoài càng ngày càng tỉ tiện, nhìn chúng hại đứa nhỏ này thành dạng gì kìa?
“Trái tim bị khoét đi, mắt phải cũng bị moi mất, cả xương cốt cũng không buông tha, thiếu mất hai khúc rồi.”
Người trong nhà bếp cũng đi ra, không biết có phải do nghe được bốn chữ Hỗn Độn Thánh Thể hay không.
Người này là một tên béo, khi đi đường gương mặt dữ tợn cứ run lên, cái bụng to mọng kia như sẽ nổ tung vào bất cứ lúc nào.
“Ta đoán được là Hỗn Độn Thánh Thể, nhỏ như vậy mất tim mà còn sống sót, Trường Sinh Bất Diệt Thể không làm được” Tên béo nói, cũng tiến lên trước nhìn mấy lần.
“A di đà phật! Thiện tai, thiện tai!”
Bỗng nhiên, không biết từ đâu lại có một lão hòa thượng xuất hiện.
Lão hòa thượng này có cặp lông mày trắng rất dài, dài đến mức có thể trực tiếp rũ xuống vai mình.
“Đáng thương, đáng thương! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Bốn người các ngươi có ai có cách cứu đứa nhỏ này không?” Lão hòa thượng lông mày trắng hỏi.
Thanh niên tà ác chống nạnh cười nói: “Đại sư, người không có tim sao mà sống được, căn bản không có cách cứu."
Người trung niên tiên phong đạo cốt kia bấm ngón tay tính toán, cũng lắc đầu: “Trái tim đã bị người ta khoét mất vào một tháng trước, quá lâu, nếu sớm một chút còn có thể giúp nó sống thêm mấy năm”
“Ta có thể giúp nó kéo dài tính mạng, nhưng cũng chỉ kéo dài mà thôi, một khi dừng lại thì nó sẽ chết!” Triệu Man Tử nói.
Tên béo thì cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “Nói trước, chờ nó chết thì giao thi thể cho ta. Giòi độc nuôi từ Hỗn Độn Thánh Thể chắc sẽ có hiệu quả rất tốt.”
Lão hoà thượng lông mày trắng thấy bốn người bọn họ đều không có cách thì bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra đây là số mạng của nó.”
“Khổ thay, buồn thay!”
“Tiểu thí chủ, lão nạp siêu độ cho ngươi. Để tránh ngươi sống mà chịu tội!”
Lão hoà thượng lông mày trắng buông tràng hạt trong tay xuống, nâng bàn tay già nua lên che lên đầu đứa trẻ.
Trên người ông hiện ra ánh sáng vàng, đang muốn ôn hoà bóp chết đứa trẻ này thì ngay vào lúc này, một năng lượng tà ác bừng lên từ trong đại điện.
Năm người vốn đang bình tĩnh đều biến sắc, vội vàng vọt vào đại điện.
Năm người hợp lực muốn ngăn chặn thứ bị trấn áp dưới tượng phật kia.
Nhưng lần này lại khác với lúc trước, cường độ phản công của vật kia quá lớn, bọn họ áp chế không nổi nữa.
“Đúng là Ma Tổ có khác, quả tim này bị trấn áp vô số năm tháng mà vẫn mạnh như vậy!” Lão hòa thượng lông mày cũng bay lên, trông có vẻ đã cố hết sức.
“Chúng ta đã bị lừa, thì ra nó còn mạnh như thế...” Thanh niên tà ác mặt mày dữ tợn nói.
“Bạch Đế trời đánh, nói rằng lấy thực lực của năm người chúng ta thì dư sức.”
“Ta khinh! Hắn đang trêu cợt chúng tal”
Võ Tăng trầm giọng mà nói: “Tranh thủ nghĩ xem có cách gì không, một khi nó trốn ra rồi phát động Thập Phương Câu Diệt Đại Trận thì chúng ta đều phải chết!”
Tên béo: “Kiếm Ma, tại sao ngươi không nói gì?”
Người trung niên tiên phong đạo cốt kia chính là Kiếm Ma mà Bàn Tử đang gọi.
Mặt ông sầm xuống, nói: “Ta nghĩ ra một cách, nhưng nó hơi mạo hiểm”
“Ngươi mau nói! Nếu không chúng ta xong đời luôn đấy!” Thanh niên tà ác thúc giục.
Kiếm Ma quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt tập trung lên cái bọc trên bàn đá.
“Đứa trẻ này chính là Hỗn Độn Thánh Thể, hơn nữa cũng sắp chết rồi.”
“Có thể để nó hấp thu năng lượng của trái tim Ma Tổ, phân tán áp lực thay chúng ta.”
“Như vậy thì chúng ta có thể ngăn chặn ma tâm bùng nổ” Đám người nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng.
“Ý kiến hay, ta lập tức đi ôm đứa nhỏ này đến!” Thanh niên tà ác vội nói.
“Triệu Man Tử, ngươi chống đỡ cho ta một chút, chịu nổi không?”
Triệu Man Tử khẽ gật đầu, sau đó phát ra tiếng gầm giận dữ.
Giây lát sau, khổ người của hắn ta to lên không ít.
Cơ bắp trên người phồng lên, đồng thời làn da cũng đổi thành màu đỏ rực, trên đó còn hiện đầy hoa văn màu đen.
Thanh niên tà ác thấy thế thì lập tức tách ra rời khỏi đại điện.
Hắn ta ôm đứa trẻ đến rồi đặt trước tượng phật.
Quả nhiên, một phần năng lượng thay đổi phương hướng, trực tiếp tràn vào cơ thể đứa trẻ.
Áp lực của năm người lập tức giảm mạnh, trên mặt ai cũng lộ vẻ vui mừng.
“Mau! Nhân lúc này đè ma tâm xuống!” Lão hòa thượng vội vàng hô to.
Nhưng điều làm mọi người bất ngờ đã xảy ra, ma tâm vốn đang thẳng thế bỗng trở nên lặng lẽ!
Cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bọn họ không cảm nhận được năng lượng ma tâm tràn ra ngoài nữa.
Một sự yên lặng như cái chết bao trùm nơi này. Nhưng trong yên tĩnh bỗng vang lên một âm thanh. Phanh... Phanh... Phanh phanh phanh phanh!
Tiếng tim đập, là tiếng tim đập từ yếu đến mạnh đang vang vọng trong cả đại điện này!
“Không xong rồi!" Lão hoà thượng vội vàng tiến lên và ôm lấy đứa trẻ trên phật đài kia.
“Ma tâm... Ma tâm trực tiếp chuyển dời lên người nó rồi!”
“Tâm mạch đã kết nối, hòa thành một thể!”
Những người khác cũng trợn tròn mắt, không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.