“Không sao, vậy đa tạ Đại Hữu huynh
Phương Lăng cười nói.
"Ừ, ngươi đi theo ta đi!" Hà Đại Hữu khẽ gật đầu.
“Nhưng có một số việc ta phải nhắc nhở ngươi trước, Triệu gia rất coi trọng quy tắc”
“Đến chỗ đó thì cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên hỏi thì đừng hỏi, không thì dễ gây ra phiền phức”
“Đã hiểu, Đại Hữu huynh đệ yên tâm!” Phương Lăng trả lời
Không bao lâu sau, Phương Lăng đi theo Hà Ðại Hữu bước vào một ngôi nhà ở thành Tây.
Hà Đại Hữu đi vào trước nửa ngày, một lát sau mới có một người trung niên bụng phệ đi ra cửa lớn.
Người trung niên quần áo hoa lệ này đánh giá Phương Lăng một hồi rồi nói: “Ta là quản gia của Triệu Phú, Triệu Thụy Tường. Các hạ không phải là người bình thường, đến Triệu Phủ là có gì chỉ giáo, nếu không ngại thì cứ việc nói thẳng”
Tu vi của Triệu Thụy Tường không cao mà lại có thể ngồi ổn trên vị trí quản gia mấy chục năm. Bản lĩnh khác thì không nói, nhưng cách nhìn người của ông ta lại không tệ.
Ông ta liếc nhìn một cái đã biết không thể khinh thường Phương Lăng, bởi vậy nói chuyện rất khách sáo, không dám đắc tội.
Phương Lăng: “Tại hạ lưu lạc đến đây nên tạm thời chưa có chỗ đi, bởi vậy muốn làm chút việc ở quý phủ”
Triệu Thụy Tường trầm ngâm một lát, trong lòng. đã có suy tính.
Người trẻ tuổi trước mắt có vẻ rất quỷ dị, nếu tùy tiện nhận vào phủ e là sẽ gây ra phiền toái.
Cho nên chỉ có thể lấy một lý do lấp liếm cho qua để tạm thời đuổi đi, nhưng cũng không thể đắc tội.
Ông ta đang suy nghĩ nên viện cớ gì thì một chiếc xe ngựa bỗng dừng lại trước phủ.
“Đại tiểu thư trở về rồi!" Triệu Thụy Tường vội vàng bước lên nghênh đón.
Trong xe ngựa truyền đến một tiếng ừ khẽ, sau đó một chiếc giày bó màu đen ló ra, tiểu thư Triệu gia đi xuống xe ngựa.
“Thụy Thúc, người này là?” Nàng nhìn về phía Phương Lăng, có chút hiếu kỳ mà hỏi.
“Chuyện là như thế này...” Triệu Thụy Tường lập tức bẩm báo.
“Nếu là người gặp rủi ro, vậy thì giúp đỡ một thời gian cũng không thành vấn đề” Tiểu thư Triệu gia thản nhiên nói: “Ngươi ở lại Triệu gia trước, còn tương lai làm chuyện gì thì bàn lại sau cũng không muộn”
"Đa tạ!" Phương Lăng chấp tay với tiểu thư Triệu gia, sau đó đi theo quản gia tiến vào Triệu Phủ.
Triệu Thụy Tường không sắp xếp hẳn ở chỗ hạ nhân mà lại tới phòng khách cao cấp.
Sau khi ông ta dặn dò qua loa vài câu thì Phương Lăng cũng tạm thời ở lại nơi này.
“Phụ thân, người tìm con sao?" Đêm đến, trong phòng gia chủ Triệu Thiên Long, tiểu thư Triệu gia hỏi.
“Tích Liên, ta nghe Thụy thúc nói con chứa chấp một người xa lạ vào phủ?” Triệu Thiên Long trầm giọng mà nói.
“Người kia không có chỗ đi, nói là muốn ở tạm trong nhà chúng ta một thời gian” Triệu Tích Liên trả lời.
“Vừa rồi ta đã đi xem người đó, phát giác người này không đơn giản...” Triệu Thiên Long nói tiếp.
Triệu Tích Liên: “Nguyên nhân là do người này. không đơn giản nên nữ nhỉ mới để ở lại”
“Những ngày qua Tân gia bức bách quá đáng, "Triệu gia chúng ta căn có nhiều người hơn”
“Con không sợ người này là mật thám do Tân gia phái tới sao?" Triệu Thiên Long nghiêm túc hỏi.
Triệu Tích Liên cười ha ha: “Tần gia không có khả năng có người như vậy, hẳn không có khả năng là mật thám của Tân gia!”
"Triệu Thiên Long cũng cười lên ha hả: “Quả nhiên là nữ nhỉ của ta, nói quá đúng!”
"Lấy gia phong gia giáo của Tn gia thì không có khả năng bồi dưỡng ra nhân vật như vậy. Phụ thân con năm đó vào Nam ra Bắc nên từng gặp rất nhiều người. Người này không đơn giản!”