Trong đống lửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng lốp bốp thanh thúy.
Phương Lăng xếp bắng tu luyện bên cạnh đống lửa, ánh lửa chiếu rọi làm mặt hẳn đỏ ửng lên.
Dưới người hắn xếp bằng tu luyện bên cạnh đống thạch, những linh thạch này là hắn lấy được từ Tần gia
Chỉ chốc lát sau, đống linh thạch này đã hóa thành bột mịn,
Hắn lập tức mở mắt ra rồi hài lòng khẽ gật đầu.
“Khó trách các sư phụ bảo ta xuống núi, dưới núi đúng là có không ít đồ t(
“Nếu từ nhỏ ta có những linh thạch này thì tu vi nhất định không chỉ như thế”
Hắn lẩm bẩm, sợ hãi thán phục về hiệu quả của linh thạch.
“Đáng tiếc hơi ít, sau này phải kiếm nhiều thêm mới được”
Lúc này hẳn quay đầu nhìn về hướng Đông, cảm giác có người tới.
Hấn tuỳ tiện vung tay lên, đánh bay đống bột mịn trên mặt đất đi.
Chỉ chốc lát sau, hai bóng người đần dần hiện rõ.
Người đến có một lớn một nhỏ, người lớn trông khoảng ba mươi tuổi có dáng người nở nang, quyến rũ vô song.
Búi tóc của nàng cuộn lên cao, trên người có khí chất của một nữ nhân trưởng thành.
Nàng đang nằm tay một nữ hài, nữ hài này cột hai búi tóc trông rất đáng yêu.
“Thanh di, đại ca ca này thật tuấn tú!” Nữ hài nhìn thấy Phương Lăng ngồi bên cạnh đống lửa thì cười hì hì và nói
Nữ nhân được gọi là Thanh di liếc nhìn Phương Lăng một cái rồi trực tiếp dẫn nữ hài đi tới.
“Đêm đã khuya, tiểu nha đầu nhà ta thân thể yếu đuối, có thể mượn lửa qua đêm ở đây không?" Nàng nhìn về phía Phương Lăng mà hỏi.
Phương Lăng khẽ gật đầu rồi đi qua bên cạnh để nhường vị trí cho bọn họ.
“Nữ nhân này có tu vi không tệ..” Phương Lăng nghĩ thầm.
Ở Liễu Thành, người mạnh nhất mà hắn cảm giác. được chính là gia chủ Tân Hội của Tân gia
Nhưng Tần Hội lại hoàn toàn không đáng nhắc tới so với mỹ phụ trước mất.
Tân Hội chỉ là Thiên Xu cảnh đại viên mãn mà. thôi, mà nữ nhân trước mắt đã là Thiên Cơ cảnh trung kỳ!
Một người là cảnh giới đầu tiên của Võ Đạo, một người ở cảnh giới thứ ba.
“Đại ca ca có muốn ăn bánh không? Chỗ ta có. bánh ngon lầm, vừa hương vừa giòn!”
Tiểu nha đầu này rất hoạt bát, không biết móc ra một nửa cái bánh từ đâu rồi đưa cho Phương Lăng.
Phương Lăng mỉm cười nhận lấy nửa cái bánh từ bàn tay nhỏ của cô bé: “Cảm ơn”
Mỹ phụ được gọi là Thanh di kia yên lặng nhìn, cũng không nói cái gì.
Trong mắt nàng, Phương Lăng chỉ là một con cháu thế gia có chút lai lịch mà thôi, không đáng để nàng để ý.
“Đại ca ca, sao ngươi lại đi một mình ở chỗ này?”
Tiểu nha đầu tiến đến trước mặt Phương Lăng, mở to hai mắt hiếu kỳ hỏi.
“Ta phải vào núi tìm một vài thứ” Phương Lăng trả lời
Tiểu nha đầu chu miệng ra, lắc đầu liên tục: “Đừng! Đừng vào trong núi! Thanh di nói ngọn núi này rất nguy hiểm, bên trong có yêu ma ăn người!"
“Nếu nơi này nguy hiểm như vậy thì vì sao các ngươi lại lên núi chứ?” Phương Lăng cười hỏi.
Tiểu nha đầu không biết giữ bí mất nên nói huyện thuyên ra: “Chúng ta cũng muốn lên núi tìm đồ! Nhưng Thanh di nhà ta rất lợi hại! Có người ở bên cạnh thì không ai tổn thương được ta!”
“Vậy các ngươi muốn vào núi tìm bảo bối gì?” Phương Lăng lại hỏi.
Tiểu nha đầu đang muốn trả lời thì nghe mỹ phụ bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
Tiểu nha đầu lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh rồi nằm nhoài bên chân nàng.
Mỹ phụ nhìn về phía Phương Lăng, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi, đừng quá hiếu kỳ. Núi Thiên Đoạn không phải nơi ngươi nên tới, nếu không muốn chết thì mau về nhà đi!"