Thanh Diệp Sư khẽ gật đầu rồi trả lời: “Tối hôm qua ta đã âm thầm kiểm tra rồi. Trên người nàng thật sự chảy huyết mạch của giáo chủ. Hổ Tôn, nếu ngươi thật sự muốn Thiên La giáo phục hưng thì làm theo lời Mị sứ nói đi”
“Ngươi cho rằng nàng tốt bụng như vậy?” Hổ Tôn hừ lạnh: “Tiểu nha đầu này do nàng nuôi lớn nên đã thân cận với nàng, về sau nhất định càng nghe lời nàng nói. Nói cho cùng thì sau này nó chỉ là một con rối trong tay Vân Thủy Thanh mà thôi!”
“Dù là thế cũng giúp đoàn kết hơn ngươi đảm nhiệm giáo chủ” Thanh Diệp Sư nói
“Ngươi!” Hổ Tôn tức giận đến siết chặt nằm đấm.
Lúc này Thuỷ Vệ U Vũ tư thế hiên ngang sau lưng Hổ Tôn bỗng nói xen vào: “Chờ một chút, vừa rồi có. phải bên cạnh các ngươi còn có một người trẻ tuổi không?”
Mấy người Vân Thủy Thanh vội vàng nhìn lại, Phương Lăng thật sự đã biến mất rồi!
Còn biến mất từ khi nào thì không ai biết.
“Gặp quỷ, vừa rồi không phải hẳn luôn ở đây sao?" Mãn Thiên Ninh nghĩ hoặc sờ lên cái đầu trọc của mình.
Thanh Diệp Sư biến sắc, trầm giọng mà nói: “Người này thật đáng sợ, có thể lặng lẽ chạy trốn ngay. trước mặt chúng tai"
Vân Thủy Thanh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sững sở nhìn vẽ hướng Tiểu Dao.
'Vừa rồi nàng nhớ Phương Lãng luôn canh giữ bên cạnh Tiểu Dao mà.
“Mị sứ, người kia là ai?" Hổ Tôn nghiêm nghị hỏi.
'Vân Thủy Thanh: “Gặp được trên đường, vốn cho. rằng chỉ là một công tử thế gia...”
“Người này biết được không ít bí mật của giáo ta, không thể để hắn đi như vậy.
“Hổ Tôn, vị trí giáo chủ để sau rồi bàn tiếp được. chứ? Tìm người này về trước lại nói!"
Hổ Tôn trịnh trọng khẽ gật đầu: "Được!"
“Chắc tiểu tử này đi không xa, còn trong núi Thiên Đoạn thôi”
Bỗng nhiên, một tiếng thú rống đáng sợ truyền đến từ trên núi Thiên Đoạn.
Vân Thủy Thanh sẽ không quên được tiếng rống này, đó là âm thanh của U Minh Thú!
Tiếng rống cứ kéo dài liên tục như đang kêu rên, làm lòng người không yên.
“Thiên La thần công quan trọng hơn! Đi xem U Minh Thú thế nào trước” Vân Thủy Thanh nói
Hai nhóm người vốn đang hết sức căng thắng lại vì tình hình đột nhiên thay đổi mà hợp binh lại, trực tiếp đi lên núi Thiên Đoạn.
Lúc này sâu trong núi Thiên Đoạn, ở sào huyệt của U Minh Thú.
Phương Lăng đột nhiên biến mất đang đứng trong sào huyệt nguy hiểm này.
“Vật nhỏ, ngươi vẫn không chịu thần phục thì ta ăn ngươi vậy!" Phương Lăng vỗ nhẹ lên đầu U Minh Thú, dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng mà nói.
Trước đây không lâu hắn còn đang xem trò hay của Thiên La giáo, nhưng đột nhiên lại cảm ứng được U Minh Thú muốn chạy trốn.
Ở đây cũng chỉ có nó thích hợp làm thú cưỡi nên Phương Lăng không thể để nó chạy đi như vậy, thế là lặng lẽ mò tới.
Lấy tu vi Thiên Quyền cảnh của hắn thì chỉ đưa tay thôi là trấn áp được nó.
Nhưng phần lớn yêu ma trời sinh tính tình cao. ngạo, mặc dù bị lập tức chế ngự nhưng U Minh Thú lại không chịu khuất phục.
Kết quả là Phương Lăng hung hãng đánh nó mấy.
trận, tiếng kêu rên liên tục vừa rồi cũng đến từ đó.
Phương Lăng thấy nó vẫn không chịu nghe lời thì muốn dùng nó để luyện công.
“Thôi vậy, con tiếp theo sẽ càng ngoan."
Nhưng vào lúc này, U Minh Thú bỗng ô ô ô kêu lên, ánh mắt nhìn về phía hẳn tràn ngập nịnh nọt.
Cuối cùng nó vẫn khuất phục khi đối mặt với cái chết, nguyện ý trở thành thú cưỡi của Phương Lăng.
“Lạc đường biết quay đầu lại là giỏi" Phương Lăng lộ ra nụ cười: "Vậy thì tha cho ngươi một mạng”
Hình thể U Minh Thú hơi giống báo đen, nhưng. trên đầu nó có một đôi sừng màu vàng.
- Trên thân thể nó bao trùm vảy giáp màu đen dày đặc, trong nanh vuốt mơ hồ có lôi đình chớp động, trông rất kỳ dị.
Nó không chỉ có được lực công kích đáng sợ mà còn có thể hòa thành một thể với bóng đêm.
Trong đêm tối âm u, nó sẽ có tốc độ không có gì sánh kịp.
Bản thể của nó cao vài trượng, nhưng bây giờ vì phối hợp với Phương Lăng nên chỉ có thể co lại thành kích thước một con ngựa.