Mục lục
Vô Địch Hắc Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền và trang bị bị mất hết!

Nếu như là một người bình thường nghe chuyện sấm nổ giữa trời quang như thế này, chắc chắn phải nhảy lên chửi bới om sòm, chém giết tứ bề. Nhưng Tam Xảo thì không, nàng vẫn đứng lặng yên trước cổng vào của khu mỏ quáng. Toàn bộ đã bị mất sạch, nhưng thần sắc của nàng lại có vẻ rất bình tĩnh. Lòng nàng vẫn không có chết nên mắt cứ nhìn chằm chằm vào một gã nam nhân đang dựa cái cuốc vào cửa động.

- Anh cho rằng anh trốn là em không tìm được sao? Vô ích thôi!
Tam Xảo đã trầm mặc hơn ba phút rốt cuộc cũng không chịu nỗi nữa
- Nam nhân như anh, bất kỳ ở chổ nào cũng nổi bật. Giống như quáng thạch trong sơn động, bọ rầy trong ruộng đất. Vô cùng tươi sáng, vô cùng xuất chúng. Ánh mắt u buồn của anh, thân pháp phiêu dật, công pháp thần kỳ, lại còn thêm nửa điếu thuốc Hồng tháp sơn nữa chứ, thật là làm cho em mê mẩn..

Diệp Sảng phà ra một làn khói liếc nàng một cái. Hắn bỗng phát hiện sau lưng nàng còn có thêm một người chơi mặc áo vải màu trắng, trong lòng thầm kêu hỏng bét, các nàng chơi trò 2 vs 1. Phen này tiêu rồi, bình tĩnh, ta phải bình tĩnh.

Biểu tình của Tam Xảo bỗng nhiên phút chốc hóa bi phẫn:
- Có điều là cho dù anh có giỏi đến mấy thì làm gì cũng phải có luật lệ. Dù gì đi nữa cũng đừng nên giành quặng của em chứ, chẳng lẽ nữ nhân đi đào quặng lại dễ dàng bị khi dễ như vậy sao?

Diệp Sảng thả cái cuốc xuống, thở dài vẻ cam chịu:
- Anh nghĩ cùng chung một thôn thì vẫn có thể nói chuyện tình cảm với nhau cơ mà, sao lại lôi chuyện mua bán ra làm gì.

Hai mắt Tam Xảo híp lại:
- Có nói chuyện tình cảm thì cũng phải chia tiền cho em.

- Hiểu rồi!
Diệp Sảng ném nữa điếu thuốc xuống đất
- Có điều này anh muốn nói với em, quặng sắt gần đây rất thông dụng, tinh quáng không đáng bao nhiêu tiền. Thôi thì thế này vậy, em cầm tạm mớ thảo dược này coi như là tiền tinh quáng đi, được chưa nào, cầm lấy đi, anh ném sang cho em nhé.

Tam Xảo nổi giận:
- Anh giỏi lắm, rồi sẽ còn gặp nhau!
Nói xong, nhặt mớ thảo dược quay đầu đi.

Diệp Sảng vẫn cứ điềm đạm:
- Có hứng thì tối nay ở chỗ đào quáng cũ nhé, hĩ hĩ!

- Đi con mẹ anh ấy!
Tam Xảo nổi khùng xoay người ném mớ thảo dược trở lại.

Diệp Sảng vươn tay chụp lấy thủ pháp rất thuần thục:
- Lợi hại quá, của ta lại trở về ta rồi!

Nữ lang áo trắng vọt tới, vẻ mặt vô cùng tức giận:
- Tam Xảo, cái tên đào quáng kia không chịu trả tiền, em giúp chị tìm người chặt hắn làm mấy khúc.

- Bỏ đi! Tứ muội!
Tam Xảo đầy u oán:
- Bất kể thế nào đi nữa, hắn là người độc nhất vô nhị mà ta có cảm tình, quáng thạch vương tử phong độ ngời ngời!

Tam Xảo vừa rời đi, Diệp Sảng quay người ngoạc mồm la lớn:
- Bán tinh quáng độ thuần khiết 12% vừa mới đào đây!!. Tự mình ra giá, hỏi giá không trả, ai cần hô to, giá cao ắt được….Mại dzô!!!

Vừa hô dứt câu, một bầy người khai quáng trong sơn động lập tức ồn ào hẳn lên, rồi tầng tầng lớp lớp vây quanh Diệp Sảng.

- Huynh đệ, bán cho ta. Ta trả 5 tiền!

- Ta trả 10 tiền!. Ai dám tranh với ta, ta chặt, ta chặt!!

- Một phát 15 tiền, khỏi ồn ào..

Một phút sau, Diệp Sảng đem khối tinh quáng bán cho một người chơi trọng giáp chiến sĩ với giá 15 tiền rồi nhanh chóng xách cái xẻng công binh lên nhằm thôn cắm đầu mà chạy. Sở dĩ hắn chạy nhanh như vậy là vì hắn đã đói đến xanh mặt rồi. Nếu không có gì dằn bụng đừng nói đến chuyện đánh quái luyện cấp mà lập tức lăn đùng ra chết đói ngay lập tức. “Đệ Nhị Thế Giới” đã chính thức ra mắt hơn mười ngày, rất nhiều người chơi đều có chung một vấn đề, chuyện chính phải làm đó chính là lên cấp, nhưng vấn đề ở chổ không tiền làm sao lên? Cho nên, lão ca mới hát rằng: “Không có tiền một bước cũng khó đi, ta đành chịu nhân thế khinh khi”

Thôn nằm ở phía Tây của thảo nguyên Tịch Tĩnh, tên gọi là thôn Nguyệt Lượng, ba mặt là nước, phong cảnh mê người. Thôn Nguyệt Lượng có diện tích khoảng 100.000 m2, phong cách kiến trúc khá cổ xưa, khắp nơi đều là tường gạch mái ngói, thấp lè tè nhưng cũng có quầy tạp hóa, cửa hàng cho thuê trang bị và hơn ba mươi NPC trí năng để trợ giúp những người chơi mới bắt đầu. Những thôn xóm như thế này có khắp nơi trong Đệ Nhị Thế Giới. Diệp Sảng lao đến quầy tạp hóa như một cơn lốc, vội vàng mua ba hộp bánh ép khô và một bình nước, rồi trợn mắt trợn mũi nhai nhai nuốt nuốt. Một khi độ đói khát của người chơi lên đến 80% thì thuộc tính “Tinh thần” sẽ nhanh chóng bị hạ xuống, người sẽ cảm thấy mệt nhọc vô cùng, động tác cũng sẽ trở nên chậm chạp, nếu không kịp ăn uống thì chuyện trở thành con ma đói là hiển nhiên. Người chơi trong thôn cứ tới tới lui lui, Diệp Sảng thì cứ cắm cúi mà ăn. Trong dòng người vội vã đó bỗng xuất hiện một người chơi mới trên người mặc một tấm áo giáp cũ, phía dưới thì quần vá chùm vá đụp, trong tay cầm một cái bao dệt từ vỏ cây, hắn đến cạnh Diệp Sảng hét lớn :
- Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão! (trời nếu có tình trời cũng già)

Một tiếng Cạch khô khóc vang lên, miếng bánh ép khô rơi xuống đất, ánh mắt Diệp Sảng trở nên ngốc trệ :
- Nhân nhược hữu tình tử đắc tảo! (Người nếu có tình ắt chết sớm)

A Ngưu tiếp tục hô ám hiệu:
- Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì (Hai tình ví phỏng mãi lâu dài)

Diệp Sảng lập tức đáp:
- Tiện thị lưỡng nhân thành hôn nhật! ( Là ngày hai người thành hôn đó)

Ám hiệu phù hợp, A Ngưu gấp gáp hô :
- A Ngân!

Diệp Sảng ngẩng cao đầu:
- A Ngưu!

A Ngân vô cùng kích động:
- A Ngân, lão đại đã tới.

Diệp Sảng cũng xúc động không thua:
- Thật ư?

A Ngưu đáp:
- Lão đại đang ở ngoài thôn chờ ngươi.

Hai mắt Diệp Sảng sáng ngời:
- Lão đại đích thân đến gặp ta sao?

- Không! A Ngưu nghiêm mặt nói
- Lão đại có nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi.

- Thật vậy ư?
Diệp Sảng mừng rỡ vô cùng
- Cuối cùng cũng đến phiên ta!
Nói xong vung cuốc lên nện miếng bánh ép khô thành hai mảnh.

Cầu nhỏ cong cong, nước trôi róc rách, một người chiến sĩ toàn thân mặc áo giáp mây cũ mèm, thắt lưng giắt sài đao đang đứng trên cầu ngẩng đầu ngắm nhìn mây trắng nơi phương xa, thần thái vô cùng tiêu sái chỉ hiềm một nỗi, giáp mây thì hơi nát mà sài đao thì cũng quá rỉ sét. Đối với lão Đại, Diệp Sảng rất tôn trọng, khi “Đệ Nhị Thế Giới” chính thức phát hành, lão Đại đã mời hắn gia nhập “Túy Ngân hội”, sở dĩ hắn gia nhập hội này là vì cảm giác thân thiết. Phải, chính là cảm giác thân thiết. Bởi vì ID trong game của Diệp Sảng cũng có một chữ “Ngân” mà nhân phẩm của lão Đại cũng không tệ. Hắn vừa gia nhập, lão Đại đã phong cho hắn một chức rất oách – Phó hội trưởng. Ngoài ra còn cho Diệp Sảng 10 tiền phí gia nhập. “Tiền” trong Đệ Nhị Thế Giới không dễ mà có. “Tiền” được làm từ một dạng kim loại như tiền xu, vô cùng tinh vi. Ngoại trừ đánh BOSS còn các loại quái vật bình thường giết chết cũng chẳng có. Nhưng người chơi có thể đem tài liệu hoặc trang bị bán cho NPC để lấy tiền. Phải biết là một gói thảo dược chữa thương cho người mới chơi đã có giá 3 tiền, lão Đại cho Diệp Sảng 10 tiền, đối với người mới chơi là một khoản không nhỏ. Vừa vào game mà đã thăng quan và phát tài, rõ ràng Diệp Sảng được đãi ngộ rất cao. Chỉ là, Túy Ngân hội qua hơn mười ngày khuếch trương, thế lực tuy không thể so sánh với các công hội chính quy ở các thành thị lớn nhưng về mặt phát triển cũng đã có quy mô. Cơ cấu của Túy Ngân hội như sau : lão đại Mãnh Nã Lực Sát – Hội trưởng, Diệp Sảng – Phó hội trưởng, Tây Môn Xuy Ngưu – hội viên hoàng kim VIP (chắc bà con với Tây Môn Xuy Tuyết quá ). Thật sự chỉ có ba người, điều này quả là vô cùng kinh người. Ngửa cổ đón làn gió nhẹ mơn man mái tóc, Diệp Sảng chậm rãi đi lên đầu cầu :
- Lão Đại!

Lão Đại xoay người lại, mỉm cười rạng rỡ. Vừa nhìn qua lão Đại cũng là người chơi giống như Diệp Sảng và A Ngưu: mặt bẩn thỉu, tóc rối bù, áo quần rách nát, đặc biệt là Diệp Sảng. Nếu như không có khuôn mặt dính đầy bụi quáng. Nếu như không mặc áo giáp của người mới chơi thì tính ra Diệp Sảng cũng có nét đẹp trai. Vấn đề hiện tại là nhìn ba người bây giờ rất có tiềm lực để trở thành đệ tử Cái Bang.

- A Ngân, ngươi đã đến!
Lão Đại trông rất có sức hút.

Diệp Sảng cảm thán thốt lên:
- Mười ngày, đã tròn mười ngày, ta còn tưởng lão Đại đã quên mất ta rồi chứ.

Lão Đại trả lời với vẻ áy náy:
- Sao có thể như vậy được? Cho dù là một thanh cời lửa, cho dù là một cái cuốc gãy cũng sẽ có lúc dùng đến mà.

Diệp Sảng nghe vậy vô cùng phấn chấn:
- Ví dụ này rất hay. Ta đã sẵn sàng chấp hành bất cứ nhiệm vụ gì.

Lão Đại gật gật đầu:
- Có câu đào quáng mười ngày, dùng một lần. (Tác giả hay sửa thành ngữ vãi)

Diệp Sảng cảm thấy rất kích động, lão Đại quả là lão Đại, thật hiểu rõ ta mà, không gặp mặt mà cũng biết ta đào quáng khổ cực nhiều ngày
- Có việc gì lão Đại cứ việc giao phó!

Lão Đại nói:
- Ta vừa biết tin, ở sơn mạch phía Tây của Tĩnh Tịch thảo nguyên, tọa độ 1860 : 10086 có một động nhỏ tinh quáng độ thuần khiết 22%, đây là phát hiện bí mật của ta.

- Oa!!!!
Diệp Sảng và A Ngưu đều há hốc miệng
- Bảo tàng cỡ này mà ngươi cũng có thể phát hiện, thật là quá giỏi mà!

Hai người kinh ngạc cũng là có nguyên nhân, đây là lúc game mới bắt đầu chính thức, tiền không dễ mà tìm. Đối với các chức nghiệp chính như nguyên tố sư của hệ ma pháp, trọng giáp chiến sĩ của hệ chiến sĩ, tay súng của hệ du hiệp mà nói luyện cấp là việc cực kỳ tốn tiền. Bởi vì nguyên tố sư cần ma lực thủy, trọng giáp chiến sĩ thì phải có trang bị, còn tay súng thì không được thiếu đạn dược. Cho nên lợi dụng kỹ năng sống để kiếm tiền mới là chuyện quan trọng trước mắt. Trong ba người, kỹ năng sống của Diệp Sảng là đào quáng, dù rất cực khổ nhưng tốt xấu gì cũng có thể kiếm tiền. Nhưng nếu đào quáng đã khổ thì kỹ năng sống của lão Đại và A Ngưu càng kinh dị hơn nữa. Lão Đại luyện “Câu cá thần công”, hiện giờ quanh tân thủ thôn (thôn của người mới chơi), mười con cá chép mới được 1 tiền, bình quân lão Đại 30 phút mới câu được 1 con, mà cần câu với mồi câu cũng phải tốn tiền, một ngày gian khổ mới kiếm được 2,3 tiền. Còn A Ngưu lại luyện “Trồng rau đại pháp”, trước tiên cày ruộng, sau đó giẫy cỏ, rồi lại tưới nước. Một quá trình phức tạp và nhiều rối rắm, hai ngày sau rau mới lớn để có thể thu hoạch. Nhưng kết quả thường là
“Trồng rau cực khổ một vạn năm
Chợp mắt một đêm là sạch tiền”
Vì hiện nay trộm rau nhiều vô kể, phải trông coi 24h miếng đất trồng rau. Do đó con đường phát tài từ trồng rau bị A Ngưu một phiếu đập bẹp.

- Cho nên ta quyết định, kỹ năng đào quáng của A Ngân đã là trung cấp nên nhiệm vụ này chắc chắn phải giành cho ngươi. Một khi thành công, lão Đại ta và ngươi kẻ ba người bảy!
Lão Đại nghiêm nghị nói, rồi sau đó mở ra bảng giao dịch
- A Ngân, đây là tiền riêng của ta tài trợ ngươi 10 tiền, đi mua một cái xẻng công binh cho tốt, đừng làm mất mặt Túy Ngân hội chúng ta!

Diệp Sảng run run cầm tiền, A Ngưu ở bên cạnh tròng mắt thấy muốn lồi ra, lão Đại ra tay thật là hào phóng a.

- A Ngưu!
Lão Đại liếc mắt nhìn hắn.

A Ngưu mừng lớn, lập tức dạ ran:
- Yes sir!

Lão Đại lại lấy ra mấy đồng xu giao cho hắn:
- A Ngân đi chuyến này phải 2,3 ngày mới về. 3 tiền này ngươi cầm đi mua 21 cái bánh bao trắng để A Ngân làm lương thực ăn đường.

Hai mắt A Ngưu tối sầm:
- Vâng.. lão Đại!

Diệp Sảng cất tiếng hỏi :
- Lão Đại khi nào thì ta khởi hành?

Lão Đại trả lời đầy quyết đoán:
- Ngay bây giờ!

Diệp Sảng hít sâu một hơi:
- OK, ta lập tức đi ngay! Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang