Bận rộn một hồi, lúc này Diệp Sảng đang soạn tin nhắn: “Đã đến hồ Kim Sa. Đợi mọi người ở đây!”
Hồi trước bạn Sảng Sảng đã từng cùng lão đại ném đá chơi ở đây. Nhìn mặt hồ mỹ lệ dưới bóng đêm, Diệp Sảng có chút hoài niệm khoảng thời gian ở tân thủ thôn trước kia.
Lão đại cùng Tây Môn Xuy Ngưu rất nhanh đã chạy tới từ hướng trung tâm Kim Sa trấn. Tạo hình lúc này của lão đại vô cùng phong cách, trên tay cầm một thanh đao dưa hấu. Quần đùi của Tây Môn Xuy Ngưu thì rách rưới, thủng lỗ chỗ, mặt xám mày tro, chật vật vô cùng. Diệp Sảng rất muốn cười, nhưng bây giờ thật sự là hắn không cười nổi. Bởi vì, phía sau bọn họ có một đám tiểu chiến sĩ đuổi theo. Nghĩ lại thì lão đại vẫn là người có thực lực, thế mà bây giờ phải lưu lạc tới đây, tùy tiện mấy chiến sĩ cũng có thể khi dễ bọn họ. Nhưng chuyện này cũng không quá khó tin, mặc dù anh có level cao hơn thế nữa nhưng nếu trên thân không có trang bị thì anh chẳng khác nào con cá nằm trên thớt chờ bị mổ.
“Giao thông cơ bản dựa vào đi!” – Tây Môn Xuy Ngưu cùng lão đại từ xa đã tia thấy Diệp Sảng, chẳng những không lo trốn chạy mà ngược lại đi đối ám hiệu trước.
Quả nhiên là anh em tốt, không luận tình hình mà phải luận ám hiệu trước cái đã.
“Thông tin cơ bản dựa vào hét!” – Diệp Sảng cười.
Tây Môn Xuy Ngưu chạy như con cẩu, cái miệng vẫn không chịu yên, trong lúc tang gia bối rối vẫn không quên lôi ám hiệu có độ khó cao ra: “Trị an cơ bản dựa vào cẩu. Sưởi ấm cơ bản dựa vào đẩu.”
Há có thể làm khó Diệp Sảng?: “Phát tài cơ bản dựa vào thâu. Giải trí cơ bản dựa vào thủ!”
“A Ngân!” – Tây Môn Xuy Ngưu mắt sáng rực.
“A Ngưu!” – Lần này Diệp Sảng rất bình tĩnh.
“A Ngân, chú đã đến rồi!” – Lão đại cũng chạy tới, ra vẻ trấn định lắc lắc cái đầu.
Diệp Sảng không trả lời hắn. Phía sau đã có năm chiến sĩ đuổi tới nơi. Thấy trên đầu năm chiến sĩ này cố ý để lộ ra ID, Diệp Sảng liền cười – Triều Nhân Bang.
“Đồ chó con, còn muốn chạy à? Tưởng có thể thoát khỏi ma trảo của Triều Nhân Bang chúng ta ở Kim Sa trấn này sao?” – Mấy chiến sĩ thở phì phò cười ha hả.
Tên cầm đầu Tiểu Đao Chiến Sĩ lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Là một nhóm với hai người kia? Muốn cứu bọn hắn hả?”
Diệp Sảng cuống quýt xua tay: “Không không không. Các người đừng hiểu lầm! Không phải ta đến giúp bọn hắn!”
Tiểu Đao Chiến Sĩ cười lạnh: “Biết thế là tốt! Nơi này chính là Kim Sa trấn, địa bàn của Triều Nhân bang. Vô luận là ai tới nơi này cũng phải nể mặt mũi Triều Nhân bang. Nếu ngươi dám giúp tội phạm truy nã của Triều Nhân Bang chúng ta thì ngươi chính là kẻ thù của Triều Nhân bang!”
Diệp Sảng cười nói: “Đương nhiên là ta không đến giúp hai người kia mà là đến dọn rác!”
Tiểu Đao Chiến Sĩ nhìn chằm chằm vào Diệp Sảng, tròng mắt lộ hung quang: “Ngươi dám nói ta là rác rưởi?”
Diệp Sảng lại mau chóng xua tay: “Không không không! Ta không nhắm vào ngươi. Ngươi không phải là rác rưởi, mà là cả năm tên bọn mày đều là rác rưởi!”
“Tao giết bọn mày!” – Tiểu Đao Chiến Sĩ đoán chừng là đã quen tác oai tác quái ở Kim Sa trấn, giống như tên điên xông lên chém chém giết giết.
“Đinh” một tiếng, Tiểu Đao Chiến Sĩ chém vào Diệp Sảng. Mũ giáp trên y phục tác chiến SAS tóe ra một tia hỏa hoa.
Hồng thương trị số: “0”.
Tên chiến sĩ kia tê rần! Không ngờ một đao này lại không gây thương tổn cho đối phương.
“Đệt!” – Chiến sĩ đó quát một tiếng, lại vung đao dùng kĩ năng.
Diệp Sảng vẫn đứng không nhúc nhích.
Lại “đinh” một tiếng. Từ đầu Diệp Sảng bay lên một hoàng thương trị số: “0”.
Người này quá yếu ớt, dùng cả bạo kích cũng không tạo ra sát thương gì. Thực ra thì cũng không phải hắn yếu mà do hiện tại trang bị cấp truyền thuyết của Diệp Sảng có phòng ngự quá cao, người bình thường căn bản là không làm gì được hắn.
Diệp Sảng chớp chớp mắt nhìn hắn: “Cố lên!”
“Các huynh đệ, lên!!” – Chiến sĩ đó vung tay lên.
Bốn chiến sĩ còn lại cũng xông lên toàn bộ, vây quanh Diệp Sảng chém lung tung. Nhưng bất kể là bọn chúng chém thế nào thì thương tổn bay ra từ Diệp Sảng vẫn toàn là “0”. Những người lăn lộn trong Kim Sa trấn đều là ma mới level trên dưới 10 cầm vũ khí cấp cường hóa, làm sao có thể địch nổi trang bị cấp truyền kỳ của Diệp Sảng.
“Chém xong chưa?” – Diệp Sảng mỉm cười nhìn mấy người này.
Năm chiến sĩ mệt bở hơi tai, giương ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.
Diệp Sảng chỉ chỉ một cây đại thụ bên hồ, cười nói: “Cậu đi chém cái cây đó thử xem!”
Tiểu Đao mờ mịt nói: “Làm gì?”
Thân ảnh Diệp Sảng bỗng nhiên thoắt một cái biến mất khiến Tiểu Đao thấy mắt mình như hoa lên. Diệp Sảng đã tới bên dưới tàng cây. Miệng Tiểu Đao há hốc thành chữ O. Hắn chưa từng thấy ai có tốc độ cao như vậy.
Ý định của Diệp Sảng là thử xem uy lực của bộ trang bị mới như thế nào, vì thế hắn rút Tam Lăng Thứ ra, xoay tay đâm một cái. Toàn bộ lưỡi chủy thủ đều ngập vào trong thân cây. Cú đâm này không hề liên quan tới thuộc tính lực lượng của Diệp Sảng. Chủy thủ thực sự rất bén, có khi còn hơn cả đao kiếm, hơn nữa còn không chịu ảnh hưởng của phòng ngự nên mới thoải mái đâm ngập thân vào thân cây.
Tiểu Đao nhất thời trợn tròn mắt, đứng đực tại chỗ không nói nên lời.
“Bây giờ thì ai là rác rưởi?” – Diệp Sảng mỉm cười nói.
Tiểu Đao Chiến Sĩ từ chối trả lời. Nói đúng hơn, không phải hắn từ chối mà là không dám.
“Vô luận là ai tới đây cũng đều phải nể mặt Triều Nhân Bang vài phần, phải kiêng kị Tê Lợi Ca nhà chúng mày?” – Diệp Sảng cười lên còn đáng sợ hơn cả nổi giận.
“Không không không, không…” – Tiểu Đao Chiến Sĩ nói lắp.
Diệp Sảng cười: “Cút đi!”
Năm chiến sĩ xoay người, lập tức vắt cặp giò hun khói lên cổ mà lao đi.
Diệp Sảng lặng lẽ lôi súng bắn chim ra, đang chuẩn bị giơ lên thì tay lão đại lại ngăn hắn: “Kệ đi, để bọn chúng đi!”
Diệp Sảng buồn bực: “Bọn chúng đuổi giết huynh tới tận đây mà huynh còn thả bọn họ đi?”
Lão đại cười to: “Chỉ là game thôi, tính toán làm gì.”
Diệp Sảng nhún vai, thu lại súng. Hắn luôn nghe theo lời lão đại.
Màn đêm thẫm hơn. Mặt trời mất hẳn nơi phía tây. Ba người ngồi ở bờ hồ Kim Sa. Diệp Sảng đưa trang bị Ta Là Tiểu Tam tặng cho hai người. Đến lúc này thì hai người bọn họ ít nhất cũng không sợ phải nude mặc người chém nữa.
Không biết Tây Môn Xuy Ngưu kiếm đâu ra một bịch hạt dưa, thoải mái cắn cái tách, sau đó phun vỏ dưa xuống dưới hồ phì phì: “Muốn ăn không? Đây không phải hạt dưa bình thường đâu!”
“Ấy chà?” – Diệp Sảng tò mò – “Chẳng lẽ được thêm thuộc tính?”
“Sai!” – Tây Môn Xuy Ngưu nói chắc nịch – “Đây chính là hạt dưa hiệu Hiệp Hiệp, hàng hịn!”
Diệp Sảng cười. Mặc dù đang ở khốn cảnh nhưng A Ngưu vẫn không quên tìm chút niềm vui cho mình. Hiện thực cũng thế, trò chơi cũng vậy, lạc quan luôn luôn là vũ khí tốt nhất.
“Tại sao ngay cả Triều Nhân Bang cũng truy sát hai người?” – Diệp Sảng ngồi xếp bằng.
Lão đại nói: “Đừng quên Tê Lợi Ca chính là kẻ địch đầu tiên của chúng ta!”
Diệp Sảng nói: “Vậy liên minh bát đại thì sao? Thực sự là vì đệ sao? Đệ nghĩ không đơn giản như thế!”
Lão đại gật đầu: “Bọn chúng muốn giết chú chỉ là cái cớ. Nguyên nhân thực sự đằng sau chuyện này là do ta cùng đám Phản Thanh Phục Minh cướp boss nhiệm vụ nội dung ở khu Long Đằng của bọn hắn.”
“Khu Long Đằng? Trung Hoa đệ nhất đại khu!” – Diệp Sảng tò mò – “Các huynh thật đúng là lợi hại, chu du khắp nơi, không ngờ còn đến cả khu Long Đằng.”
Lão đại nói: “Ừ, chúng ta đoạt mất boss nhiệm vụ nội dung của Thi Phi Vũ, cướp mất tạp phiến, là đạo cụ.”
Diệp Sảng mở tròn hai con mắt: “Tạp phiến? Lão đại, các huynh thật là trâu bò, mấy thứ này mà huynh cũng dám cướp?”
Lão đại cười khổ nói: “Nào có cách gì khác đâu. Anh biết chú là tử địch của Thi Phi Vũ, cho dù chúng ta không cướp thì bọn chúng cũng muốn diệt bọn ta. Vì thế chi bằng cướp luôn cho sướng. Ai ngờ kết quả là anh cùng A Ngưu thật sự cướp được ít đồ, huynh muội nhà Phản Thanh Phục Minh đoạt được hơn 10 món.”
Diệp Sảng nghe đến ngu đi. Hắn chỉ nghe qua đạo cụ tạp phiến. Đó là thứ duy nhất mà mọi người có thể dùng chung. Thứ này có rất nhiều tác dụng, ví dụ như triệu hồi vật phẩm, tăng năng lực các nhân, cũng có thể đề cao thực lực toàn đoàn đội, thậm chí có thể kích hoạt trạng thái vô địch, sửa điểm, tự sát trở về level 0 nhưng có thể bảo lưu tất cả các kỹ năng… Đương nhiên là đa số tạp phiến có hạn sử dụng, phân chia cấp bậc. Website chính thức, fansite của game không hề giải thích về thứ này, duy chỉ có một lần có người nói sơ qua trong thời kì closed-beta, tuy nhiên không có ai tin tưởng vào bài viết đó bởi vì tạp phiến chưa từng xuất hiện. Nhưng cũng có người nói rằng cao thủ của công ty nước ngoài đã sở hữu vật này. Tuy nhiên đây chỉ là truyền thuyết trong giang hồ.
Tạp phiến nói chung được chia thành năm cấp bậc: hồng tinh, lục tinh, hắc tinh, ngân tinh, cuối cùng là kim tinh. Như tên cho thấy, thứ này được phân biệt dựa vào màu sắc, công hiệu mỗi màu khách nhau.
Hồng tinh, nghĩa là máu tươi cùng giết chóc. Công dụng của loại này là đề cao sức chiến đấu cho người chơi theo bội số chứ không lấy theo tỷ lệ phần trăm.
Lục tinh, đại diện cho sinh mệnh tràn đầy, có tác dụng đề cao hiệu quả phòng ngự, ví dụ như thuộc tính, triệu hồi hay ngụy trang che dấu. Nếu có loại này thì chắc chắn là mua một tấm kim bài miễn tử cho level cùng exp của mình.
Hắc tinh, tượng trưng cho sự quỷ dị, tà ác, bất minh, đa số là phát huy hiệu quả mà người ta không ngờ tới.
Ngân tinh, biểu hiện cho phẩm chất trác tuyệt, công hiệu cụ thể thì không ai biết.
Kim tinh, biểu tượng của chí cao vô thượng. Sở hữu loại này chẳng khác nào cầm một kiện thần khí trong tay. Giang hồ đồn rằng kim tinh có tác dụng hồi sinh, tức là người chơi có thể lợi dụng kim tinh tạp phiến lựa chọn tụt về level 1 nhưng trang bị, kỹ năng, tiến giai, điểm thuộc tính có thể bảo lưu. Tóm lại là anh chỉ bị tụt hết level còn lại không thay đổi gì. Anh có thể chơi một nhân vật level 0 mang thuộc tính level max, trời ơi cường đại biết bao, khác gì tái sinh chứ? Nghe nói muốn sử dụng kim tinh thì phải đóng tiền cho công ty game mới có thể tiến hành, thủ tục cũng vô cùng phức tạp. Về phần có phải thật hay không thì chưa một ai có thể chứng thực.
Hiện tại lão đại cùng Phản Thanh Phục Minh lại cướp thứ nghịch thiên này về tay, không thể không nói lão đại, A Ngưu, Phản Thanh Phục Minh, Nhất Đại Nữ Hoàng chó ngáp phải ruồi, đục nước béo cò. Đây mới gọi là thiên phú a! Thiên phú quấy rối!