• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cút đi!"



Đường Cửu hất tay gã đàn ông đang lôi kéo mình rồi lạnh lùng duỗi một ngón ra chỉ vào hắn, "Cảnh cáo lần cuối, đừng để tôi gặp lại anh."



"Cửu Cửu, em nghe anh giải......" Còn chưa nói xong thì Đường Cửu đã tung một đấm ngay giữa mũi hắn, gã đàn ông kêu thảm lùi lại một bước, bưng cái mũi đang từ từ chảy máu qua kẽ tay.



Đường Cửu cười lạnh hừ một tiếng khinh miệt: "Giải thích chuyện anh dan díu với cả tôi và tiểu tình nhân kia ấy à? Giải thích tối qua anh cho tôi leo cây là để hẹn hò với tiểu tình nhân ấy à?"



Gã đàn ông á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể nói thật nhỏ: "Cửu Cửu, anh có lỗi với em......"



"Đừng gọi tôi như vậy, anh không xứng." Đường Cửu mỉa mai, "Dù sao đã chia tay rồi, anh muốn làm gì thì làm, à, nhớ đeo bao kẻo nhiễm bệnh đấy."



Khuôn mặt lấm lem máu mũi của gã đàn ông hết trắng lại xanh, biết đã hết cách cứu vãn đành chuẩn bị rời đi. Ngay khi hắn vừa quay người, Đường Cửu đột nhiên lên tiếng: "Khoan đã".



Gã đàn ông kinh ngạc ngước lên, chỉ thấy Đường Cửu đi tới giật phắt chiếc đồng hồ của hắn rồi giơ lên cao, sau đó ném mạnh xuống đất.



Gã nhăn mặt, kinh ngạc nhìn hắn.



"Hơn hai triệu đó." Đường Cửu lấy gót giày dẫm nứt mặt đồng hồ hàng hiệu phiên bản giới hạn rồi cười khẩy, "Tiểu gia tôi có vứt vào thùng rác cũng không cho loại người cặn bã như anh."



——



Sau khi gã đàn ông ủ rũ bỏ đi, Đường Cửu leo lên siêu xe phiên bản giới hạn của mình phóng như bay đến quán bar Deep Ocean hay ghé. Đuổi xong đám quản lý và nhân viên phục vụ kéo tới ân cần chào hỏi, Đường Cửu ngẩng đầu tự rót rượu vào ly mình. Vị rượu cay nồng xuôi theo cổ họng xuống dạ dày chẳng những không làm tiêu tan cơn giận tích tụ mà còn biến thành chua xót và ủy khuất nghẹn lại trong ngực. Không còn vẻ kiêu ngạo và trấn định giả vờ khi đối mặt với gã đàn ông cặn bã, vành mắt hắn đỏ lên giữa hơi thở dồn dập, khịt mũi một cái rồi cắn mạnh môi dưới.



Đường Cửu, con trai độc nhất của Đường Hoành Diệp - Tổng giám đốc tập đoàn Đường Thị, năm nay hai mươi mốt, có tiền có sắc, tính cách vui vẻ cởi mở, nhiệt tình trượng nghĩa, không có thói quen xấu của phú nhị đại, khuyết điểm duy nhất là hơi mê trai và yêu hết mình.



Giới tính trời sinh của Đường tiểu thiếu gia là cong, vẫn luôn khao khát được cùng soái ca nói chuyện yêu đương ngọt ngào, từ cao trung đến giờ tổng cộng đã quen năm người bạn trai, chân tình cũng cho, tiền cũng bỏ ra, nhưng kết quả luôn là bị phản bội.



Hắn nghi ngờ mình đã phạm vào mệnh hoa đào nát, nếu không tại sao cứ mãi xui xẻo như vậy chứ?



Rượu rót hết ly này đến ly khác, tửu lượng của Đường Cửu chỉ tầm tầm, mọi thứ trước mắt liền trở nên mờ mịt, mê man gục xuống quầy.



【 Đinh! Đã phát hiện túc chủ phù hợp điều kiện.】



Tiếng máy móc linh hoạt kỳ ảo đột ngột vang lên trong đầu, Đường Cửu bỗng chốc giật mình tỉnh rượu: "Cái gì?"



【Xin chào túc chủ thân mến, đây là hệ thống "Đại nghiệp ngược tra". Tôi là hệ thống 233, sẽ phục vụ ngài tận tình! (=^▽^=)】



Đường Cửu lúc này mới phát hiện chung quanh tối đen, mà thanh âm này đúng là vang lên từ trong đầu mình, lập tức có chút sợ hãi: "Có ý gì?"



【 Là như vậy. Hệ thống phát hiện ngài đã nhiều lần gặp phải tra công, vì thông cảm với ngài nên mới cho ngài cơ hội này. Nếu ngài nguyện ý khóa lại với hệ thống, xuyên qua những thế giới khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ của chúng tôi thì có thể tích lũy giá trị may mắn, thay đổi thể chất toàn gặp cặn bã của ngài, tìm được tình yêu đích thực của mình!】



"Tìm được tình yêu đích thực?" Đường Cửu vô thức hỏi, "Người này sẽ không phản bội tôi chứ?"



【 Tuyệt đối sẽ không! Ngoại trừ trung thành một lòng, hắn còn có rất nhiều phẩm chất ưu tú a!】233 cứ như đang quảng cáo sản phẩm, giới thiệu hết sức nhiệt tình, 【 Anh tuấn, nhiều tiền, hàng to xài tốt, dũng mãnh bền bỉ...... Chỉ có ngài nghĩ không ra chứ không có gì hắn không làm được!(≧▽≦)】



Tiểu xử nam Đường Cửu chợt đỏ mặt.



Mặc dù hắn từng quen rất nhiều bạn trai nhưng mối quan hệ nào cũng chỉ dừng ở nắm tay và ôm ấp mà thôi. Đường tiểu thiếu gia mê trai là sự thật nhưng cũng rất đơn thuần, hắn rất nghiêm túc đối đãi mỗi một đoạn tình cảm, cho rằng yêu đương là phải tiến hành từng bước, có một số việc chỉ sau khi có nền tảng tình cảm mới làm được. Nhưng đám bạn trai hắn lại không nghĩ vậy, Đường Cửu không cho đụng, bọn họ không nhịn được nhưng lại không nỡ chia tay hắn, thế là ra ngoài ăn vụng.



Đại khái trong mắt những kẻ đó thì hắn chính là một cái máy ATM di động, chỉ có hắn mới ngốc như vậy, lúc nào cũng dốc hết tâm ý của mình ra.



Cố nén xuống nỗi bất lực và khổ sở đột nhiên dâng lên trong lòng, Đường Cửu khẽ cắn môi hỏi: "Nhiệm vụ này...... cụ thể phải làm thế nào?"



【 Ngài phải xuyên qua những thời gian và không gian khác nhau, nhập vào thân thể tiểu nhược thụ đáng thương để thay họ hung hăng giáo huấn tra công! Hệ thống chúng tôi sẽ giám sát giá trị hối hận của tra công theo thời gian thực, đợi giá trị hối hận của tra công đạt tới một trăm thì nhiệm vụ của ngài xem như hoàn thành! Mỗi lần đi vào một thế giới ngài sẽ nhận được giá trị may mắn rất cao, đồng thời tiểu thụ bị tra cũng sẽ có được cuộc sống mới! Đây là nhiệm vụ vừa giúp người vừa lợi mình, vô cùng ý nghĩa, hy vọng ngài suy nghĩ kỹ một chút ~(=^▽^=)】



Đường Cửu không còn lời nào để nói với mấy cái icon và ngữ khí phục vụ khách hàng Taobao của hệ thống này, đành phải suy nghĩ thông tin mà hệ thống cung cấp. Ngược tra cứu người đồng thời mình còn có thể tìm được chân mệnh thiên tử, phúc lợi này quả thật không tệ.



【 Xin nhắc nhở, do chênh lệch tốc độ thời gian và không gian nên một năm ở thế giới ngài làm nhiệm vụ tương đương với một phút ở thế giới hiện thực, vì vậy ngài hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề thời gian ~】



Nỗi lo lắng cuối cùng đã bị xóa bỏ, Đường Cửu quyết định thử một lần: "Được, tôi bằng lòng!"



【 Chúc mừng túc chủ thành công khóa lại với hệ thống ngược tra! Nhiệm vụ bắt đầu, hiện giờ đang gửi......】



Bóng tối chung quanh dần dần rút đi, ý thức của Đường Cửu lại rơi vào trạng thái ngủ say. Đợi hắn tỉnh lại lần nữa thì mọi chuyện đã đảo lộn trời đất.



Nhìn kiến trúc cổ xưa hoàn toàn lạ lẫm ở chung quanh, Đường Cửu mới chịu tin trước đó mình không phải nằm mơ.



【233, bạn vẫn còn ở đó chứ?】



【 Thân mến, tôi ở đây! Tư liệu thế giới đã download xong, mời ngài tiếp thu!】



Đường Cửu dùng ý niệm tiếp thu, tin tức ồ ạt như nước chảy vào đầu hắn.



Đây là nước Đại Lương thời cổ đại, Hoàng đế đương triều Yến Ngọc Hiên ba năm trước đã cưới một nam hậu tên là Lâm Cẩn Chi.



Phong tục dân gian Đại Lương cởi mở, nam phong thịnh hành, chỉ vì Hoàng đế khai quốc Đại Lương khai thiên tích địa cưới một nam nhân làm Hoàng hậu nên con cháu đời sau đều nối gót lão tổ tông, cũng chẳng có gì hiếm lạ. Lại nói Lâm Cẩn Chi cũng không phải nam nhan họa thủy mê hoặc hậu cung mà là quan Trạng Nguyên tiếng tăm lừng lẫy mười hai năm trước.



Năm đó Lâm Cẩn Chi mới mười tám, Yến Ngọc Hiên cũng vừa trưởng thành, vẫn còn là Thái tử. Hắn tuân mệnh phụ hoàng đến quan sát thi đình, lại bị câu hồn bởi quan Trạng Nguyên mặt ngọc môi đỏ, phong thái thanh tuyệt.



Lâm Cẩn Chi tính tình cao lãnh kiêu ngạo, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ở bên một nam nhân, cuối cùng không chịu nổi sự theo đuổi cuồng nhiệt trao hết tim phổi của Yến Ngọc Hiên đối với mình nên mới đáp ứng hắn.



Từ đó Lâm Cẩn Chi giúp Yến Ngọc Hiên bày mưu tính kế giúp đối phương thắng được cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị kịch liệt. Y theo Yến Ngọc Hiên xuất chinh Bắc Nhung, dùng kỳ kế làm cho quân địch đại bại, tướng lĩnh quân địch ôm hận trước khi chết bắn lén một mũi tên về phía Yến Ngọc Hiên nhưng bị y lấy thân cản lại, cửu tử nhất sinh. Sau khi Yến Ngọc Hiên đăng cơ muốn nạp y làm hậu, y vốn định cự tuyệt vì chí lớn của y dành cho thiên hạ dân sinh, không muốn giống như nữ tử bị vây trong thâm cung, nhưng Yến Ngọc Hiên hôn tay y khẩn cầu nói, ta chỉ muốn cho ngươi một danh phận để người trong thiên hạ đều biết ngươi là người mà ta muốn chung sống nốt quãng đời còn lại.



Cuối cùng y lại một lần nữa chịu thua ánh mắt chân thành thâm tình kia, buông xuống sự kiêu ngạo của mình, vừa cay đắng vừa ngọt ngào gật đầu.



Quan Trạng Nguyên tiền đồ vô hạn một khi gả vào thâm cung làm hậu, bao nhiêu ánh mắt và lời bàn tán muôn hình muôn vẻ gần như vây kín Lâm Cẩn Chi. May mà suốt ba năm qua Yến Ngọc Hiên đối đãi với y hoàn toàn giống như trước, hậu cung tuy phi tử đông đảo nhưng Yến Ngọc Hiên chưa bao giờ sủng hạnh các nàng. Thế là người trong thiên hạ đều biết Đế Hậu vô cùng ân ái, Lâm Cẩn Chi đối với chuyện này cũng giữ vững lòng tin không đổi.



Y nghĩ mặc dù chưa thể thực hiện ý nguyện của đời mình nhưng có được một đời một kiếp một đôi người thì y cũng không tính là sai lầm quá mức.



Mãi đến khi Yến Ngọc Hiên đi tuần phương Nam rồi mang về một nam tử tên là Thẩm Kha, trực tiếp phong làm Quý phi.



Nhìn gương mặt Thẩm Kha và mình có ba phần giống nhau, nghe những lời áy náy của Yến Ngọc Hiên, Lâm Cẩn Chi rốt cuộc hiểu rõ mọi chuyện.



Thì ra Thẩm Kha trước đây là con trai độc nhất của thừa tướng phạm tội, khi còn bé từng là thư đồng của Yến Ngọc Hiên, hai người từ nhỏ đã nảy sinh tình cảm với nhau. Sau đó Thẩm thừa tướng bị tra ra thông đồng với địch phản quốc, Đế vương nổi giận hạ lệnh gϊếŧ cả nhà họ Thẩm. Lúc đó Yến Ngọc Hiên tuổi nhỏ lực yếu, không bảo vệ được Thẩm Kha nên chỉ có thể nhìn người trong lòng bị xử tử. Hắn âm thầm đau khổ rất nhiều năm, cho đến khi gặp được Lâm Cẩn Chi có dung mạo rất giống Thẩm Kha.



Yến Ngọc Hiên gửi gắm tình yêu dành cho Thẩm Kha vào Lâm Cẩn Chi, vốn đã quyết định cùng y chung sống quãng đời còn lại, ai ngờ khi tuần tra phương Nam lại gặp Thẩm Kha còn sống. Thì ra năm đó Thẩm thừa tướng vì muốn giữ lại huyết mạch duy nhất của Thẩm gia nên mua chuộc quan hành hình, đem tử tù thay thế Thẩm Kha rồi sai người đưa Thẩm Kha đến gửi nuôi trong một gia đình nông dân ở Giang Nam.



Sau khi Yến Ngọc Hiên vui mừng thì lại đau lòng đến cực điểm, căn bản không thèm để ý Thẩm Kha là con của tội thần, giúp y che giấu thân phận mang về cung phong làm Quý phi, còn muốn đem ngôi Hoàng hậu cho y.



"Cẩn Chi, trẫm biết là trẫm có lỗi với ngươi." Yến Ngọc Hiên nói, "Nhưng người trẫm yêu luôn là Tiểu Kha Nhi, khi còn bé cũng đã hứa hẹn với y nếu tương lai lên ngôi Hoàng đế thì sẽ phong y làm hậu...... Cho nên ngôi vị Hoàng hậu này ngươi hãy nhường lại đi."



Lâm Cẩn Chi nghe xong chỉ cười, không cười người khác mà cười chính mình.



Y tự nguyện bẻ gãy cánh chim bước vào thâm cung tối tăm không mặt trời này, lại không biết ngôi vị Hoàng hậu khiến y bị vây hãm trong thâm cung vốn dĩ là chiếm của người khác.



Uổng cho y cả đời thanh cao tự phụ, giờ mới hiểu thì ra mình là kẻ lố bịch buồn cười nhất thiên hạ.



"Được thôi." Lâm Cẩn Chi thoải mái đáp ứng. Y luôn luôn tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không ôm bất cứ hy vọng buồn cười nào với nam nhân trước mắt, đời này sự hồ đồ duy nhất của y chính là không thấy rõ Yến Ngọc Hiên rốt cuộc là loại người gì.



"Ta cái gì cũng không cần." Lâm Cẩn Chi nói, "Chỉ xin bệ hạ cho ta xuất cung, trả lại tự do cho ta."



Lúc y nói chuyện thậm chí rất bình tĩnh, một tia oán hận với Yến Ngọc Hiên cũng không thấy.



Thật ra y không hận Yến Ngọc Hiên.



Y chỉ hận bản thân lúc trước bị mù.



Y không muốn cùng người này có thêm một mối liên quan hay dây dưa nào nữa, chỉ muốn cao chạy xa bay, tùy tiện tìm một nơi non xanh nước biếc, vừa đánh cá làm ruộng vừa học hành, bình yên sống đến già.



Nhưng Lâm Cẩn Chi có thế nào cũng không ngờ được Yến Ngọc Hiên lại cự tuyệt yêu cầu của y.



Với Yến Ngọc Hiên mà nói thì Lâm Cẩn Chi đã sớm là vật sở hữu của hắn, cho dù mình không thích thì cũng đâu có đạo lý thả người đi?



Thế là trước vẻ mặt không thể tin của Lâm Cẩn Chi, Yến Ngọc Hiên hạ chỉ phế hậu, giáng y xuống làm Cẩm phi, chuyển đến sống ở điện Xuân Cẩm. Sự tỉnh táo của Lâm Cẩn Chi rốt cuộc đã hoàn toàn vỡ vụn, y kháng chỉ bất tuân chọc giận Đế vương, bị một đạo thánh chỉ nhốt trong điện Xuân Cẩm, từ đó không được bước ra khỏi cung một bước.



Những ngày sau đó, Yến Ngọc Hiên ân ái với Thẩm Kha nhưng thỉnh thoảng nhớ tới Lâm Cẩn Chi cũng sẽ đến điện Xuân Cẩm gặp y, lúc nổi hứng còn ép buộc y hoan hảo với mình. Lâm Cẩn Chi đau khổ không muốn sống, người ngày xưa yêu nhất đã thành người hận nhất, lại mất đi tôn nghiêm và tự do, y muốn tự sát. Việc này triệt để chọc giận Yến Ngọc Hiên, hắn hạ lệnh canh chừng Lâm Cẩn Chi nghiêm ngặt hơn, còn ép Lâm Cẩn Chi mỗi ngày phải uống thuốc làm tê liệt thần kinh để y muốn chết cũng không xong.



Thuốc kia có tác dụng phụ rất lớn với người bị tổn thương tinh thần, lại thêm đủ loại tra tấn và sỉ nhục, chưa đầy một tháng Lâm Cẩn Chi đã hóa điên.



Quan Trạng Nguyên ngày xưa tài biện vô song, phong hoa trác tuyệt trên đại điện nay đã biến thành tên điên mỗi ngày chỉ biết khóc lớn cười to, sau khi Yến Ngọc Hiên kinh ngạc thì mất hẳn hứng thú với y, phế điện Xuân Cẩm làm lãnh cung, không còn bước vào dù chỉ một bước.



Hoàng hậu Thẩm Kha lại không chịu từ bỏ ý đồ. Nửa năm nay mặc dù Yến Ngọc Hiên đối với y vinh sủng có thừa nhưng vẫn đặt không ít tâm tư ở Lâm Cẩn Chi. Y mang lòng ghen ghét, nhẫn nại đã lâu, cuối cùng đợi được hôm nay.



Thế là một đêm nọ, điện Xuân Cẩm đột nhiên xảy ra hoả hoạn, sau khi cung nhân hoảng loạn dập tắt lửa lớn thì cung điện hoa lệ đã bị thiêu cháy thành phế tích.



Mà người bên trong cũng không bao giờ ra ngoài được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang