Dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng Đường Cửu vẫn cực kỳ nhạy cảm với ba chữ "chủ nhiệm lớp" khắc sâu trong tâm hồn, nghe vậy thì lập tức giật mình nhổm dậy.
Trước mắt là một nam sinh cười lém lỉnh, Đường Cửu mờ mịt nhìn quanh mới phát hiện mình đang ở trong một lớp học, hình như mới sáng sớm nên học sinh chưa tới đủ, có mấy người đang nằm bò ra bàn múa bút thành văn làm bài tập.
Ủa? Đây là giấc mơ trở lại thời trung học sao?
【 Chúc mừng mở ra thế giới mới, ten tèn tén ten ~~】Giọng nói dập dờn của 233 vang lên, 【 Đời học sinh không giống bình thường đang chờ ngài đó ~】
Đường Cửu nhanh chóng liếc qua thiết lập thế giới, sau đó hiểu ra ngay.
Sở dĩ nói không giống bình thường vì đây là thế giới ABO.
Đường Cửu là gay thâm niên nên rất rành thiết lập này, thông thường vai chính trong tiểu thuyết ABO không phải O giả A thì chính là O giả B.
Hắn nhìn lại kịch bản ban đầu, trúng phóc luôn. Quả nhiên nguyên chủ Thẩm Kỳ Phong chính là O giả A.
Năm nay Thẩm Kỳ Phong mười bảy tuổi, đang học lớp mười một ở trường tiếng tăm nhất thành phố, từ năm lớp mười đã là nhân vật nổi trội trong trường.
Hắn có thành tích tốt, dáng dấp đẹp trai, ngũ quan tuấn tú, khi nhếch môi cười khẩy có thể làm một đám O ôm mặt gào thét, trong lễ khai giảng còn đại diện các học sinh mới lên đài phát biểu. Khác với những học sinh ưu tú chỉn chu nề nếp, ngay cả áo đồng phục hắn cũng không mặc cho tử tế, tay áo xắn lên cao lộ ra cánh tay thon gầy, cổ áo để hở một nút, toàn thân toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng. Nhưng đám học sinh lại chết mê chết mệt dáng vẻ này, nghe hắn đọc diễn văn mà cứ như nghe thư tình, sau khi buổi lễ kết thúc rất nhiều người gò má ửng hồng, hai chân mềm nhũn đi ra hội trường.
Nhưng một nam sinh alpha dữ dội đến thế mà giới tính thứ hai lại là omega.
Gia cảnh Thẩm Kỳ Phong khá phức tạp, khi hắn mười bốn tuổi mới biết cha mình đã nɠɵạı ŧìиɦ mười mấy năm, con riêng của ông và tiểu tam chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi. Sau khi sự tình bại lộ, người mẹ omega yếu đuối của hắn không chịu được đả kích nên ngã bệnh, ly hôn rồi ra nước ngoài sống, thế là cha hắn quang minh chính đại rước tiểu tam về.
Cẩu huyết hơn là tiểu tam gả vào chưa đầy một năm đã nɠɵạı ŧìиɦ, trong cơn giận dữ cha hắn điều tra rõ mới phát hiện đứa con trai tiểu tam sinh ra không phải con mình!
Cha Thẩm bị cắm sừng hơn chục năm suýt nữa nhồi máu cơ tim, sau khi đuổi hai mẹ con tiểu tam ra khỏi nhà cắt đứt quan hệ thì không còn tin vào tình yêu nữa mà sống một mình với Thẩm Kỳ Phong. Cũng may từ nhỏ tính cách Thẩm Kỳ Phong mạnh mẽ cứng cỏi, mặc dù trải qua tấn bi kịch gia đình cẩu huyết nhưng không vì vậy mà bị ám ảnh, chỉ âm thầm quyết tâm sau này mình nhất định phải làm một alpha chung thủy, cả đời đối tốt với omega của mình.
Không sai, từ nhỏ đến lớn Thẩm Kỳ Phong vẫn đinh ninh mình sẽ phân hoá thành một alpha. Dù sao hắn cũng cao ráo, thể lực tốt, có cơ bụng, đánh nhau luôn được gọi là lão đại thì sao lại làm O được?
Nhưng lớp mười năm đó phân hoá hắn lại thật sự là omega.
Thẩm Kỳ Phong như bị sét đánh giữa trời quang, với tính cách mạnh mẽ bẩm sinh và lòng tự trọng cao ngất trời của thiếu niên ở độ tuổi này, khi đám bạn học vây quanh hớn hở nói "Kỳ ca nhất định là alpha rồi!", Thẩm Kỳ Phong yên lặng giấu tờ kiểm tra sức khoẻ phân hoá vào túi rồi cố nén uất ức gật đầu cười.
Thế là hắn giấu giếm suốt hai năm trời, ngay cả cha ruột hắn cũng đinh ninh con trai mình là alpha.
Thẩm Kỳ Phong tiêm thuốc ức chế định kỳ, còn mua tin tức tố alpha vị cà phê đắt nhất trên thị trường để che giấu sự thật, cứ rảnh rỗi thì lại phun lên người, ngụy trang mình cực kỳ kín kẽ. Lâu dần hắn phát hiện mọi chuyện không đến mức tồi tệ như mình nghĩ, hắn vẫn là ngôi sao sáng trong trường, vẫn có thể dẫn đám đàn em alpha đi đánh nhau, ở đại hội thể dục thể thao giành hạng nhất, được tất cả mọi người tôn xưng là "Kỳ ca".
Ngoại trừ tiêu chuẩn chọn bạn đời của hắn đã âm thầm thay đổi.
Trước kia hắn thề phải cưới một O ngọt mềm nhất về nhà, nhưng giờ chức năng không cho phép nên hắn đành phải nhịn đau dời mắt sang alpha, đồng thời lập ra một mục tiêu vĩ đại —— Dù có tìm alpha thì Thẩm Kỳ Phong hắn cũng phải tìm người tốt nhất!
Thế là hắn ngấp nghé bạn học cùng cấp với mình - Lý Ngạn Thành.
Lý Ngạn Thành là học thần có thành tích luôn đứng nhất trong trường, dáng cao chân dài, đeo kính mạ vàng hào hoa phong nhã, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng khó gần, là nhân vật nổi tiếng ngang ngửa Thẩm Kỳ Phong. Thẩm Kỳ Phong không muốn lén lút gửi thư tình như các O khác, hắn quan niệm đã thích thì phải mạnh dạn nói ra, thế là một ngày nọ hắn đi thẳng tới lớp của Lý Ngạn Thành, ngồi xuống trước mặt y rồi cúi đầu cười hỏi: "Lý Ngạn Thành, cậu có muốn hẹn hò với tớ không?"
Hôm đó vô số học sinh trong trường đau lòng chẳng thiết học hành, một hàng tít lớn nằm chễm chệ trên trang đầu Post Bar: 【 Hotboy Thẩm Kỳ Phong mạnh dạn tỏ tình với học thần Lý Ngạn Thành, tình yêu bất luân của hai A, rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay vô đạo đức!?】
Đương nhiên Lý Ngạn Thành lập tức lạnh lùng cự tuyệt, còn cảnh cáo Thẩm Kỳ Phong đừng nói đùa nữa.
Nhưng Thẩm Kỳ Phong lại thấy sự lạnh lùng của y rất hợp khẩu vị mình, từ đó bước lên con đường theo đuổi A dài dằng dặc trong ánh mắt tan nát cõi lòng của bạn học toàn trường, cứ rảnh ra thì lại đi tán tỉnh Lý Ngạn Thành, còn thường xuyên mang điểm tâm cho y, hẹn y chơi bóng rổ, nghĩ trăm phương ngàn kế tạo niềm vui bất ngờ cho y.
Tính cách Thẩm Kỳ Phong thực sự rất cuốn hút, EQ cũng cao, nhìn hắn cà lơ phất phơ nhưng lại hết sức thận trọng, chưa bao giờ bức ép Lý Ngạn Thành, dù Lý Ngạn Thành lạnh lùng đến đâu thì hắn vẫn cười hì hì, dần dà Lý Ngạn Thành không còn từ chối hắn đến gần nữa.
Khi Thẩm Kỳ Phong chủ động nắm tay y, Lý Ngạn Thành không cự tuyệt. Khi Thẩm Kỳ Phong thử lại gần hôn y, Lý Ngạn Thành cũng không từ chối mà thậm chí còn ôm chặt hắn hôn thật sâu.
Nhất thời Thẩm Kỳ Phong mừng rơn, hai mắt lóe sáng hỏi đối phương: "Vậy là cậu đồng ý rồi đúng không? Chúng ta hẹn hò nhé?"
Lý Ngạn Thành không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận mà chỉ dặn hắn: "Đừng để người khác biết."
Mặc dù trong lòng Thẩm Kỳ Phong không vui nhưng vẫn cười đáp ứng, từ đó bọn họ lén lút hẹn hò với nhau, bình thường phải tự học buổi tối nên cuối tuần mới lén ra ngoài chơi. Để tránh gặp người quen, Lý Ngạn Thành luôn chọn những chỗ vắng vẻ yên tĩnh, Thẩm Kỳ Phong cũng sẵn lòng phối hợp. Nhưng không may một lần nọ hai người bị bạn học bắt gặp.
"Thì ra các cậu hẹn hò rồi sao?" Hai nữ sinh kia kinh ngạc nhìn họ nắm tay nhau.
Ngay khoảnh khắc đó Lý Ngạn Thành hất mạnh tay Thẩm Kỳ Phong ra, rốt cuộc Thẩm Kỳ Phong không cười nổi nữa, lần đầu tiên biết thế nào là đau lòng.
Ngày đó hai người tan rã trong không vui.
Mặc dù Thẩm Kỳ Phong vừa giận vừa buồn nhưng hắn hiểu rõ Lý Ngạn Thành, biết đối phương ưa sĩ diện. Hơn nữa hắn vẫn chưa nói rõ giới tính thật của mình với Lý Ngạn Thành, vốn dĩ đây cũng là lỗi của hắn. Nếu nói sớm một chút thì đã không xấu hổ như vậy.
Thẩm Kỳ Phong quyết định thú nhận bí mật của mình với bạn trai, thế là cuối tuần gọi điện hẹn Lý Ngạn Thành ra ngoài, đầu dây bên kia im lặng một lát rồi đáp ứng.
Cuối tuần Thẩm Kỳ Phong đến chỗ hẹn sớm thì vô tình gặp một người không ngờ đến.
Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch là omega, là con trai của tiểu tam mà trước kia hắn cứ tưởng là em cùng cha khác mẹ với mình. Hắn và Thẩm Dịch chỉ sống chung nhà gần một năm, sau màn kịch cẩu huyết kia mới biết hắn và Thẩm Dịch hoàn toàn không có quan hệ máu mủ nào. Mẹ Thẩm Dịch phá hoại gia đình hắn nên tất nhiên Thẩm Kỳ Phong cũng chẳng thích cậu em này, từ khi cha hắn ly hôn với tiểu tam thì không còn gặp lại đối phương.
Cách đây không lâu hắn mới phát hiện Thẩm Dịch cũng học chung trường với mình, đồng thời nhờ có khuôn mặt hết sức xinh đẹp đáng yêu nên nhập học chưa bao lâu đã được bình chọn là "O lý tưởng được các A trong trường yêu thích nhất".
"Ca, anh cũng ở đây à?" Vừa thấy hắn thì đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Dịch lập tức sáng lên, mừng rỡ chạy tới nói chuyện với hắn. Thẩm Kỳ Phong chẳng có chút kiên nhẫn nào với y, cũng lười giả bộ huynh đệ tình thâm nên chỉ hờ hững "ừ" một tiếng.
Dường như Thẩm Dịch không rành quan sát sắc mặt nên tiếp tục hỏi hắn: "Anh đang chờ ai vậy?"
Thẩm Kỳ Phong lạnh nhạt ậm ừ, vừa trông thấy Lý Ngạn Thành thì lập tức cười vui vẻ gọi đối phương.
Lý Ngạn Thành đi tới, thấy Thẩm Dịch ở đây cũng tỏ ra kinh ngạc.
"Mới gặp thôi." Thẩm Kỳ Phong từng kể với Lý Ngạn Thành về gia đình cẩu huyết loạn thất bát tao của mình nên đối phương cũng biết Thẩm Dịch, hắn không giới thiệu thêm nữa mà nói, "Tớ qua bên kia mua kem, cậu đợi tớ nhé."
Hắn vốn định giảng hòa chuyện lần trước, ai ngờ đột nhiên gặp phải kỳ đà cản mũi Thẩm Dịch này, Thẩm Kỳ Phong hung hăng liếc mắt nhưng vẫn mua ba ly kem về.
Nào ngờ khi quay lại hắn trông thấy bạn trai mình ép Thẩm Dịch vào tường, ánh mắt hết sức trìu mến, giọng nói dịu dàng mà hắn chưa từng nghe: "...... Thẩm Dịch, thật ra người anh thích là em. Anh tiếp cận anh trai em chỉ vì......muốn được gặp em nhiều hơn thôi."
Trong giây phút đó Thẩm Kỳ Phong mới hiểu đừng sợ gặp cẩu huyết trong đời, bởi vì sau này sẽ có nhiều cẩu huyết hơn chờ đợi mình.
Hắn giận dữ nện ly kem vào đầu hai tên cẩu nam nam kia.
Lý Ngạn Thành chật vật tránh thoát còn Thẩm Dịch bị nện trúng, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ bối rối, hấp tấp chạy tới níu tay hắn giải thích: "Ca, không phải như anh nghĩ đâu ——"
"Đừng đem lời thoại của trà xanh tám trăm năm trước ra nói với ông nữa, nghe mắc ói!!" Thẩm Kỳ Phong đẩy Thẩm Dịch ra rồi hung hăng đấm vào mặt Lý Ngạn Thành một cú.
"Tôi bảo này, các người nam A nam O, anh chưa cưới tôi chưa gả, có bản lĩnh thì quang minh chính đại hẹn hò chứ cần gì chơi sau lưng kiểu này!?" Thẩm Kỳ Phong đỏ mắt, hung hăng khịt mũi khinh miệt, "Ông đây đã làm gì có lỗi mà các người đùa bỡn tôi như vậy!?"
Lý Ngạn Thành cúi đầu siết chặt nắm đấm không nói lời nào, Thẩm Dịch run rẩy nhào tới muốn ôm hắn nhưng bị hắn không chút khách khí đẩy ngã xuống đất.
"Đừng bắt tôi phải đánh omega." Hắn chỉ tay vào Thẩm Dịch rồi quay đầu đi thẳng.
Khi ra khỏi công viên băng qua đường thì đúng lúc một đứa bé bốn năm tuổi không nhìn đèn đỏ chạy ra giữa dòng xe cộ, thấy một chiếc xe đang lao nhanh đến, Thẩm Kỳ Phong vốn đang nóng máu không nghĩ gì nữa mà co cẳng xông tới.
Đứa bé được đẩy ra còn Thẩm Kỳ Phong bị xe tải đụng đập đầu vào vỉa hè không thể cứu chữa.
Xem hết kịch bản thế giới ban đầu, Đường Cửu thở dài một tiếng.
Quả nhiên tiết mục bạn trai cắm sừng mình để dan díu với em trai em gái thời nào cũng có.
"Tỉnh chưa?" Mã Khánh ngồi trước bàn nháy mắt với hắn, "Kỳ ca mới sáng mà đã buồn ngủ rồi, hôm qua đi đâu chơi thế?"
Đường Cửu cười lạnh. Hôm qua chính là ngày Thẩm Kỳ Phong và Lý Ngạn Thành đi hẹn hò bị bạn học bắt gặp. Thẩm Kỳ Phong khổ sở trong lòng, về nhà thao thức cả đêm nên hôm nay đi học mới rã rời như vậy.
Mã Khánh thấy tâm tình hắn tệ hại thì tự giác không hỏi nữa, đặt sữa đậu nành trong tay lên bàn Kỳ ca dỗ hắn vui vẻ: "Đậu nành không đường đấy, Kỳ ca mau đưa cho học thần đi."
Thẩm Kỳ Phong theo đuổi Lý Ngạn Thành không phải là bí mật nên bạn học chung quanh chẳng hề kinh ngạc, thậm chí còn có khán giả nhiệt tình như Mã Khánh muốn chứng kiến một chuyện tình AA bất luân, biết Kỳ ca thường xuyên mang điểm tâm cho học thần nên chủ động giúp hắn mua sữa đậu nành.
Ai ngờ Kỳ ca chỉ lạnh lùng nhìn sữa đậu nành rồi nói: "Cậu uống đi, sau này tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn nữa đâu."
Mã Khánh không kịp phản ứng: "Hả? Vậy học thần ăn gì?"
Đường Cửu cười lạnh: "Ăn cứt."
Mã Khánh: "......"
Mã Khánh nhất thời chưa quen được với thái độ quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ của Kỳ ca. Trước kia mỗi khi Kỳ ca nhắc tới Lý Ngạn Thành luôn tươi cười hớn hở, chỉ hận không thể viết tám trăm chữ miêu tả Lý Ngạn Thành tốt đẹp cỡ nào, mỗi ngày đưa điểm tâm không biết mệt, lúc trở về khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, sao tự dưng hôm nay lại trừng mắt lạnh lùng bảo học thần ăn cứt thế này?
Hay vì thấy theo đuổi A không có kết quả nên muốn từ bỏ?
Trong lòng Mã Khánh dâng lên một nỗi tiếc nuối, không có tiết mục đặc sắc hotboy theo đuổi học thần thì đời học sinh còn gì vui thú nữa!? Thế là hắn cố thuyết phục: "Kỳ ca đừng bỏ cuộc, ngoài học thần ra cậu đi đâu để tìm alpha ưu tú như vậy chứ?"
Đường Cửu nhìn nam sinh nói lải nhải không dứt, đột nhiên chồm tới nâng cằm Mã Khánh lên ôn nhu nói: "Tớ còn có thể theo đuổi cậu mà."
Không khí chung quanh như bị đông đặc, các bạn học đều phóng tới ánh mắt hoảng sợ.
"Tớ câm ngay đây." Mã Khánh rón rén gỡ tay Đường Cửu ra như gỡ bom rồi lập tức trở mặt, "Cứ để học thần ăn cứt đi."
Đường Cửu hừ lạnh vỗ đầu chó của hắn một cái rồi nằm bò ra bàn tiếp tục ngủ bù.
Lăn lộn trong trường chưa đầy một ngày mà Đường Cửu đã như cá gặp nước. Tính cách hắn có rất nhiều điểm chung với Thẩm Kỳ Phong nên đóng vai Thẩm Kỳ Phong cực kỳ dễ dàng.
"Tối nay tan học ăn đồ nướng đi, tớ bao."
"Kỳ ca uy vũ nhất!"
Bộ sậu Mã Khánh, Kinh Minh và Công Dương Phong Hoa của Thẩm Kỳ Phong đồng loạt vung tay hét vang, khi tiếng chuông kết thúc tiết tự học cuối cùng reo lên, bốn người lập tức kề vai sát cánh đi tới phố ăn vặt sau trường. Chỗ này chuyên phục vụ học sinh, ngon bổ rẻ nên nhiều học sinh không chịu nổi đồ ăn nhạt nhẽo trong căn tin thường chạy tới đây cải thiện bữa ăn. Cha Thẩm Kỳ Phong là ông chủ lớn nên trong nhà không thiếu tiền, Thẩm Kỳ Phong nhiệt tình hào phóng thường xuyên mời huynh đệ tới đây ăn uống.
"Ông chủ, cho hai trăm xiên thịt dê trước đi."
Ông chủ hớn hở đáp: "Có liền!"
Thịt xiên nóng hổi rắc bột thì là nhanh chóng được bưng lên bàn, các thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn sao có thể cưỡng lại cám dỗ của thịt, ai nấy đều xắn tay áo lên ăn ngấu nghiến, còn không quên bày tỏ lòng biết ơn với kim chủ: "Kỳ ca, cậu vĩnh viễn là cha tớ!"
"Con ngoan." Đường Cửu trả lời không chút khách khí rồi cầm lên một xiên thịt nướng.
Từ nhỏ hắn đã được dạy bảo đàng hoàng, tốc độ ăn không chậm hơn những nam sinh khác mà cũng chẳng có vẻ ưu nhã, nhưng nhìn thần thái của hắn lại thấy cảnh đẹp ý vui, giữa quầy ăn vặt khói lửa mù mịt chen chúc ồn ào trở thành điểm sáng thu hút ánh mắt của các học sinh chung quanh.
Mã Khánh nhìn mình dầu mỡ đầy tay rồi lại nhìn Kỳ ca toàn thân sạch sẽ, đau lòng cảm thán: "Có phải người đẹp thì làm gì cũng đẹp không nhỉ?"
"Còn phải hỏi nữa à?" Kinh Minh lập tức hùa theo, "Đây là chân lý ngàn đời không đổi mà."
Các nam sinh ăn như hổ đói, cuối cùng không còn đói bụng như lúc tan học nên bắt đầu tán gẫu. Công Dương Phong Hoa lau miệng rồi thấp giọng hỏi: "Kỳ ca, cậu thật sự không theo đuổi học thần nữa à?"
Theo lời Công Dương Phong Hoa thì tên hắn bắt nguồn từ thành ngữ "phong hoa tuyệt đại", nhưng bạn học Công Dương cao một mét tám hai mà nặng chưa đầy sáu mươi cân, gầy như que củi lại còn không chịu cạo sạch râu khiến người ta luôn quên mất hai chữ sau mà chỉ nhớ được hai chữ đầu.
Đường Cửu miễn cưỡng ừ một tiếng.
"Tớ thấy không theo đuổi là đúng." Mã Khánh buổi sáng bị uy hiếp và giờ được bao ăn đã hoàn toàn biến thành chó săn của Kỳ ca, "Hai alpha bên nhau chẳng có kết quả đâu! Kỳ ca không biết đấy thôi, từ khi cậu công khai tỏ tình với Lý Ngạn Thành thì trong trường có vô số O tan nát cõi lòng! Alpha anh tuấn cao lớn, tin tức tố mạnh mẽ như cậu phải tìm một omega ngọt ngào mềm mại làm bạn trai mới hợp!"
Công Dương Phong Hoa sực nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, chẳng phải lớp mười có omega đẹp lắm à? Nghe nói còn được bình chọn là O trong mộng của các A nữa? Hình như tên là...... Thẩm Dịch thì phải!"
Kinh Minh đột ngột đạp hắn một cú dưới gầm bàn.
Công Dương Phong Hoa bỗng nhiên nhớ ra trước kia Thẩm Kỳ Phong từng nói con trai của cha hắn và tiểu tam hình như tên Thẩm Dịch.
Đường Cửu nhớ tới bé O tâm cơ bốc mùi trà xanh nồng nặc trong kịch bản gốc thì gõ bàn gỗ cười lạnh: "Tớ có nhảy xuống từ lầu sáu của trường cũng không thèm omega kia đâu."
Đám Mã Khánh nói hớ liên tục nên không dám chọc giận Kỳ ca nữa, đành im lặng thôn tính đồ ăn trên bàn. Sau khi ăn uống no nê còn phải về trường để tự học buổi tối, Kinh Minh hỏi: "Kỳ ca, hôm nay cậu phải đến nhà văn hóa thể thao tập nhảy đúng không?"
Đường Cửu nghe hắn nhắc mới nhớ ra trường sắp tổ chức buổi diễn văn nghệ, Thẩm Kỳ Phong là hotboy nổi tiếng nên bị đám bạn rủ rê vào nhóm nhảy hip-hop với bốn alpha lớp khác, mấy ngày nay không cần tự học buổi tối mà đến đó tập dượt.
"Ừ, các cậu về trước đi, tớ đi mua nước đã."
Ba người động viên hắn: "Cố lên Kỳ ca, cậu là ngôi sao sáng nhất trường đấy, đến lúc đó dưới đài dù là omega hay beta cũng chết mê chết mệt cậu thôi!"
Đường Cửu cười mắng bọn họ rồi đến cửa hàng tiện lợi mua sáu bảy lon nước ướp lạnh xách về.
Ra khỏi phố ăn vặt, phía Bắc là sân trường, phía Nam là một dãy phòng thuê. Chỗ này toàn phòng ở cũ kỹ, có người thuê trọ học, cũng có công nhân làm thuê nơi khác nên tương đối phức tạp, môi trường cũng rất kém. Đường Cửu vô tình liếc thấy trong một hẻm nhỏ ở phía Nam có ba học sinh bộ dạng như alpha đang bao vây ai đó.
Đường Cửu suy nghĩ một giây rồi dứt khoát sải chân đi tới hẻm nhỏ bên kia.
"Mày là "O lý tưởng được yêu thích nhất" đúng không?" Một nam sinh alpha nhìn chằm chằm mặt Thẩm Dịch rồi cười nhạo, "Dáng dấp cũng được đấy, nhưng không ai dạy mày học sinh mới phải biết khiêm tốn à?"
Thẩm Dịch vừa vào học đã nổi tiếng nên khó tránh khỏi bị các omega trong trường bất mãn ghen ghét, thế là bảo nhân tình alpha của mình đến dạy cho đàn em này một bài học.
Thẩm Dịch chỉ cao hơn một mét bảy, dáng dấp gầy gò, đứng trước mấy tên alpha cao lớn nhìn hết sức tội nghiệp. Y đeo ba lô cúi đầu không nói một lời.
"Đang hỏi mày đó, giả bộ câm điếc làm gì?" Nam sinh kia tức giận đẩy Thẩm Dịch lảo đảo ngã sấp xuống góc hẻm đầy bụi đất.
Hầu hết omega đều rất yếu đuối, Thẩm Dịch bị ngã đau không đứng dậy nổi, dáng vẻ tội nghiệp khiến người ta thương tiếc, nam sinh alpha có chút không nỡ nhưng nhớ tới lời dặn của bạn trai mình nên vẫn hung ác giơ chân đạp lên người Thẩm Dịch.
Một lon nước ướp lạnh từ phía sau bay thẳng tới đầu nam sinh làm hắn xuýt xoa vì đau, vừa quay người thì lại bị đạp mạnh vào bụng, lập tức ngã quỵ xuống đất. Đồng bọn của hắn vội vàng đỡ hắn dậy rồi tức giận ngẩng đầu, thấy nam sinh đứng trước mặt thì cơn giận đột nhiên tiêu tan phần nào: "...... Thẩm Kỳ Phong? Mày làm gì vậy?"
"Làm mày đó."
Đường Cửu vung tay nện mấy lon nước lên đầu ba tên alpha làm bọn hắn kêu la thảm thiết, hắn liếc nhìn Thẩm Dịch ngơ ngác trong góc, nhíu mày gắt gỏng: "Còn không mau biến đi?"
Thẩm Dịch vội vàng đứng lên rồi chạy tới nấp sau lưng Đường Cửu.
Lúc nãy Đường Cửu đi vào hẻm nhỏ phát hiện người bị bắt nạt là Thẩm Dịch thì đã định bỏ đi.
Nhưng hắn nhớ ra đây là thế giới ABO, trong thế giới bình thường cùng lắm chỉ bị đánh một trận là xong, bây giờ một omega bị ba alpha vây quanh chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ.
Đường Cửu nhớ lại Thẩm Dịch trong ký ức của Thẩm Kỳ Phong vẫn luôn rất ngoan, ở chung nhà với Thẩm Kỳ Phong cả năm mà chưa bao giờ ỷ thế mẹ mình để chèn ép Thẩm Kỳ Phong, trái lại luôn ngọt ngào gọi hắn là ca ca. Chính vì vậy dù Thẩm Kỳ Phong tỏ vẻ ghét bỏ cậu em này nhưng hai người ở chung cũng tạm được, lúc đi học Thẩm Kỳ Phong còn đánh những kẻ dám bắt nạt Thẩm Dịch.
Về phần Thẩm Dịch có dan díu với Lý Ngạn Thành hay không thì Đường Cửu lật lại kịch bản xem kỹ mới phát hiện Thẩm Kỳ Phong chỉ tận mắt thấy Lý Ngạn Thành tỏ tình với Thẩm Dịch, còn Thẩm Dịch có cố ý quyến rũ Lý Ngạn Thành hay không quả thật rất khó xác định.
Thấy Thẩm Dịch bị xô ngã xuống đất, Đường Cửu chửi thầm một tiếng, cuối cùng vẫn nhịn không được xông tới.
Thật ra hắn và Thẩm Kỳ Phong đều thuộc kiểu người hào hiệp trượng nghĩa, gặp cặn bã quyết không nương tay, gặp người vô tội yếu đuối cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Thẩm Kỳ Phong, chuyện của bọn tao mắc mớ gì tới mày?" Nam sinh alpha từng nghe danh Thẩm Kỳ Phong đánh nhau lợi hại nhưng thấy hắn chỉ có một mình nên tự tin hơn hẳn, "Bớt ra vẻ anh hùng đi, mau cút cho ông!"
"Để tao tiễn mày cút."
Đường Cửu sợ tối sợ ma sợ côn trùng nhưng bàn về đánh nhau thì hắn chưa bao giờ ngán ai, vừa dứt lời liền xông tới. Thể lực Thẩm Kỳ Phong rất tốt, Đường Cửu lại dày dạn kinh nghiệm đánh nhau từ nhà trẻ lên đại học nên chưa đầy hai phút đã dễ dàng hạ gục ba tên alpha, còn không quên nhặt lại mấy lon nước lăn lông lốc dưới đất rồi đi ra hẻm nhỏ.
Thẩm Dịch vội vàng đuổi theo hắn, trên khuôn mặt nhỏ xinh lấm lem bùn đất tràn đầy vẻ ngưỡng mộ: "Ca, anh thật lợi hại!"
Đường Cửu không có hứng nghe y nịnh bợ nên lạnh lùng mắng: "Cậu không biết mình là omega à? Một thân một mình chạy lung tung làm gì?"
"Dạ, em xin lỗi." Thẩm Dịch lập tức cúi gằm mặt, ngón tay trắng nõn bất an lau đi bụi đất trên áo mình, "Em, em tan học đi mua đồ, không ngờ bị bọn chúng kéo vào hẻm nhỏ."
Đường Cửu nghe xong nhíu mày lại: "Sao không đi chung với bạn cậu?"
Thẩm Dịch nghe vậy thì nắm chặt góc áo, khóe mắt hơi ửng đỏ, rưng rưng nói: "Tụi nó chế giễu em là con tiểu tam nên chẳng ai chơi với em hết."
Đường Cửu: "......"
Mặc dù trong lòng báo động mùi trà xanh lại tỏa ra nhưng có lẽ Thẩm Dịch diễn quá đạt nên nhất thời Đường Cửu không phân biệt được đối phương nói thật hay giả. Ở thế giới đầu tiên hắn cứ thấy bạch liên hoa Thẩm Kha giả khóc thì lại buồn nôn mắc ói, còn giờ thấy Thẩm Dịch khóc thì hắn lại...... dâng lên một nỗi thương cảm trong lòng??
Chẳng lẽ vì đẳng cấp của O trà xanh Thẩm Dịch này quá cao??
Hắn móc từ trong túi ra tờ khăn giấy ném cho Thẩm Dịch, trên mặt lộ vẻ cáu kỉnh: "Đàn ông con trai hở tí lại khóc sướt mướt còn ra thể thống gì? Đừng có sụt sùi nữa, lau mặt đi!"
Thẩm Dịch nghe lời kìm nén nước mắt rồi nắm chặt khăn giấy tủi thân hít mũi một cái, nhìn càng tội nghiệp hơn.
Đường Cửu hoài nghi đầu óc mình có vấn đề, hắn cảm thấy không thể ở chung với O trà xanh này được nữa: "Mau đi đường lớn về trường đi, sau này nhớ cẩn thận một chút." Sau đó không đợi Thẩm Dịch trả lời hắn đã sải chân bỏ đi.
Thẩm Dịch nhìn theo bóng lưng hắn rồi ung dung về trường, lại không vào lớp mà đến nhà văn hóa thể thao, quen thuộc leo lên lầu ba rồi đến trước phòng vũ đạo nằm cuối dãy.
Vách phòng bằng kính, Thẩm Dịch đứng trong góc khuất nghiêng người nhìn nam sinh đẹp trai trong phòng chia đồ uống cho những người khác, sau đó thay áo thun bắt đầu nhảy theo tiếng nhạc.
Lớp ngụy trang yếu đuối đáng thương trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Thẩm Dịch rút đi, thay vào đó là vẻ khát khao cháy bỏng. Đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm nam sinh tập nhảy, nhìn động tác linh hoạt của hắn, mái tóc lòa xòa, mồ hôi chảy xuống gò má, áo thun tốc lên lộ ra vòng eo săn chắc...... Chẳng biết vì bầu không khí quá nóng hay âm nhạc quá mạnh mà đôi mắt thiếu niên như dấy lên một ngọn lửa nhỏ bộc lộ nỗi khát khao thầm kín nhưng hết sức mãnh liệt.
Đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân, Thẩm Dịch thu lại sắc mặt rồi quay đầu xem ai tới.
Lý Ngạn Thành.
——
Thời đi học Đường Cửu từng tiếp xúc với hip-hop nên lúc tập nhảy không có gì trở ngại, sau khi tập mồ hôi đầm đìa với bốn bạn học khác để học thuộc vũ đạo thì tắt nhạc giải tán. Bốn nam sinh kia từ biệt đi trước, Đường Cửu ưa sạch sẽ nên vào phòng tắm rửa thay đồng phục xong mới khóa cửa về nhà.
Hầu hết các phòng đã tắt đèn, ánh sáng trên hành lang lờ mờ, khi Đường Cửu đến đầu cầu thang thì khựng lại.
Ở góc tường, Lý Ngạn Thành ép Thẩm Dịch vào tường, tư thế mập mờ, lời tỏ tình đang nói dở dang.
Nếu Đường Cửu nhớ không lầm thì đây là tình tiết của một tuần sau đó, giờ lại diễn ra sớm ngay trước mặt hắn.
Lửa giận từ đáy lòng bùng lên, hắn không thích Lý Ngạn Thành nên không thấy đau khổ và phẫn nộ như Thẩm Kỳ Phong, hắn chỉ tức giận vì mấy tiếng trước hắn đã thuyết phục mình có lẽ Thẩm Dịch vô tội, còn dốc sức cứu cậu em trai hờ này thoát khỏi tay kẻ khác, kết quả vừa quay đầu đối phương đã giở trò này với hắn!!
Một lần có thể vô tội nhưng hai lần thì sao?
Đường Cửu chửi một tiếng rồi định lao tới đánh hai tên tiện nhân một trận, ai ngờ đúng lúc này Thẩm Dịch giơ chân đá mạnh vào giữa háng Lý Ngạn Thành.
Lý Ngạn Thành cũng đang quay đầu nhìn Đường Cửu, bất thình lình bị đá một cú đau điếng thì lập tức hét thảm, nhăn mặt khuỵu xuống đất.
"Ca!!!"
Trước ánh mắt kinh ngạc của Đường Cửu, Thẩm Dịch khóc nức nở nhào vào ngực hắn.
"Ca, tên biếи ŧɦái này mới nói thích em, còn muốn sàm sỡ em nữa!" Thẩm Dịch ôm chặt eo Đường Cửu, thân thể nhỏ gầy hoảng sợ run rẩy, lệ rơi thành sông, "Ca, em sợ quá, may mà anh xuất hiện kịp thời, huhuhuhu......"
Đường Cửu vẫn giữ nguyên nắm đấm giữa không trung, cả người cứng đờ không biết làm sao.
Diễn biến này hình như hơi sai sai thì phải.