"Kỳ ca đỡ hơn chưa? Sao không ở nhà nghỉ thêm mấy ngày nữa?"
"Kỳ ca, nếu cậu đi đứng không tiện thì cứ bảo tớ nhé, tớ sẽ cõng cậu lên xuống lầu!"
"May mà có Kỳ ca nên lớp mình mới đoạt được cúp quán quân bóng rổ, chủ nhiệm lớp khen cậu không ngớt lời đấy!"
"Cái thằng trong đội kia ghê gớm thật, đã thua còn cố ý đụng người! Kỳ ca yên tâm đi, bọn tớ giúp cậu báo thù rồi, thằng to xác kia vừa tan học thì đã bị bọn tớ trùm bao bố đánh cho bầm mắt!"
Đường Cửu tiêu sái khoát tay với đám người: "Huynh đệ tốt, hôm nào mời các cậu đi ăn nhé!"
Thẩm Kỳ Phong xưa nay luôn hào phóng nên các bạn học đều biết đây không phải nói suông, nhao nhao hoan hô ầm ĩ. Mã Khánh nói lớn: "Khoan đã Kỳ ca, sắp đến sinh nhật cậu rồi đúng không? Hay là mở party đi, bọn tớ sẽ tới mừng sinh nhật cậu!"
Đường Cửu nghĩ đúng là thế thật.
Sinh nhật mười tám tuổi của Thẩm Kỳ Phong vào cuối tuần này, đến lúc đó mọi người đều rảnh, thế là quyết định như vậy.
Cha Thẩm cũng rất xem trọng ngày này nên đặt một phòng lớn trong nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố, hôm sinh nhật gần hai mươi bạn học có quan hệ tốt với Thẩm Kỳ Phong trong lớp đều tới dự, một đám thiếu niên thiếu nữ rộn ràng náo nhiệt tặng quà, ăn xong bữa tiệc thịnh soạn lại nhất trí đi hát karaoke.
Nhân viên phục vụ KTV dẫn họ vào phòng lớn nhất rồi hỏi họ muốn uống gì.
Đường Cửu chưa kịp lên tiếng thì Mã Khánh đã nhanh nhảu nói: "Kỳ ca trưởng thành rồi phải chơi lớn vào chứ! Uống nước trái cây làm gì, là đàn ông phải uống rượu!"
Các nam sinh nhao nhao tán thành, Đường Cửu đành chiều theo ý họ, gọi nước trái cây cho nữ sinh còn nam sinh uống bia tươi.
Đồ ăn vặt và thức uống nhanh chóng được bưng ra đầy bàn, bầu không khí lập tức nóng lên, mọi người xúm nhau thúc giục nhân vật chính của ngày hôm nay lên hát tặng một bài.
Trước kia Đường Cửu hát hò chẳng ra làm sao, bị đẩy lên cũng không hề nao núng mà chỉ cầm micro cười nói: "Tại các cậu bắt tớ hát đấy nhé, đừng hối hận đó."
"Kỳ ca đừng khiêm tốn nữa," một nữ sinh nói lớn, "Cậu nhảy đẹp như vậy lý nào lại hát dở được chứ?"
Sau đó cô lập tức hối hận vì câu này.
Tất cả những người khuyến khích Đường Cửu lên hát cũng hối hận.
Đó là tiếng hát của người sao?
Quỷ khóc sói gào còn có âm luật hơn hắn nhiều!
Đám bạn học nghe mà sợ vỡ mật, hồn bay phách tán, Kinh Minh đứng dậy hét to: "Người đâu, mau kéo hắn xuống cho trẫm!"
Đường Cửu lại bị mọi người ba chân bốn cẳng lôi về ghế salon, Mã Khánh chưa hoàn hồn vỗ ngực nói: "Kỳ ca bắt yêu quái lại đi, bệnh tim của tớ suýt bị cậu làm tái phát rồi!"
Đường Cửu tặc lưỡi, mặc dù biết rõ trình độ của mình nhưng vẫn không cam lòng hỏi Thẩm Dịch bên cạnh: "Khó nghe lắm sao?"
Thẩm Dịch mỉm cười: "Cũng được, dung tích phổi rất lớn."
Đường Cửu nhào qua bóp cổ y, Thẩm Dịch vừa cười vừa ôm hắn, nhẹ nhàng xoa cổ hắn.
Đã có người hát mở đầu, Mã Khánh nhìn bia đầy bàn phấn khởi đề nghị: "Các huynh đệ, chơi oẳn tù tì uống bia đi!"
"Uống bia có gì thú vị đâu, phải thêm trò mạo hiểm mới vui!" Kinh Minh cười gian lấy ra một hộp gỗ nhỏ, "Tớ vừa đi lấy đạo cụ chơi mạo hiểm đây, oẳn tù tì ai thua phải uống rượu, nữ sinh uống nước trái cây, không muốn uống thì rút thăm chơi mạo hiểm, thế nào!"
Mọi người ở đây đều thích náo nhiệt nên không nói hai lời đồng ý ngay. Mười mấy người cùng chơi oẳn tù tì, Đường Cửu hết sức xui xẻo, mới vòng thứ nhất đã thua thảm hại, trở thành người duy nhất bị thua.
"Kỳ ca uống rượu hay chơi mạo hiểm đây?"
"Đương nhiên Kỳ ca của chúng ta phải uống rượu rồi!" Mã Khánh tràn đầy tự tin vung tay lên, "Kỳ ca lợi hại như vậy nhất định là ngàn ly không say!"
Đám người nhao nhao bắt hắn uống, Đường Cửu cũng không từ chối mà bưng một ly bia đầy ngửa đầu nốc cạn.
Hành động này lập tức đốt cháy bầu không khí, các nam sinh nhao nhao huýt sáo khen Kỳ ca lợi hại, nữ sinh thì nhỏ giọng trầm trồ đẹp trai quá quyến rũ quá, chỉ có Thẩm Dịch cau mày kéo tay Đường Cửu nói khẽ với hắn: "Đừng uống nhiều thế, coi chừng say đấy."
"Không đâu." Đường Cửu cười hì hì với y. Mặc dù tửu lượng của hắn chỉ có ba ly nhưng giờ đang là thân thể Thẩm Kỳ Phong, chắc không đến nỗi say bất tỉnh nhân sự như hắn đâu nhỉ?
Đám người lại bắt đầu vòng oẳn tù tì thứ hai, lần này người thua là Công Dương Phong Hoa, hắn tự nhận tửu lượng mình kém nên rút thăm chơi mạo hiểm, làm động tác gợi cảm xinh đẹp nhất khiến cả phòng đều thi nhau nôn mửa.
Đến vòng thứ tư Đường Cửu lại thua, sau khi nốc cạn một ly bia đã thấy trần nhà quay mòng mòng.
Thẩm Dịch nhìn sắc mặt ửng hồng của hắn, đau đầu thở dài: "Đã bảo anh đừng uống nữa rồi."
Đường Cửu quay sang cười ngây ngô với y, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn hệt như dải ngân hà đầy màu sắc: "Anh đang vui mà."
Thẩm Dịch không nói gì mà chỉ nhéo tay hắn cảnh cáo: "Lần sau mà thua thì không được uống nữa đâu đấy."
Đường Cửu cười nói: "Anh đâu xui xẻo dữ vậy, còn có thể thua lần ba hay sao?"
Vừa nói xong câu này thì hắn lại thua.
"Nào nào nào làm theo luật chơi đi," Mã Khánh nhét ly bia vào tay Đường Cửu, quyết chí phải thấy Kỳ ca say khướt, "Uống!"
Đám người đều hớn hở thúc giục hắn, Đường Cửu không nỡ phụ lòng nhiệt tình của mọi người nên định bưng ly lên, vừa nhúc nhích thì đã bị người ngồi cạnh véo nhẹ một cái lên lưng.
Hắn quay sang thấy Thẩm Dịch mỉm cười hiền lành nhìn mình, lá gan lập tức co rúm, ho một tiếng rồi đặt lại ly bia lên bàn.
"Sao thế Kỳ ca, lần này chịu thua rồi à? Đây đâu phải phong cách của cậu!" Mã Khánh nói khích, "Cậu là nam sinh A nhất trường mà mới hai ly đã chịu không nổi rồi sao?"
Nếu chỉ có một mình Đường Cửu ở đây thì tuyệt đối sẽ uống bất chấp, nhưng giờ có người nào đó ở cạnh nhìn hắn chằm chằm nên có cho hắn thêm mấy lá gan cũng không dám, chỉ đành nhận thua: "Không uống nữa, tớ sẽ chơi mạo hiểm."
Đám người nói hết lời mà vẫn thấy Kỳ ca của bọn họ làm con rùa nuốt quả cân quyết không chịu uống nữa, đành phải để hắn chơi trò mạo hiểm. Kinh Minh lắc lắc cái hộp rồi bảo Đường Cửu thò tay vào rút thăm: "Nghe nói trong này có một lá thăm màu hồng hết sức dữ dội, Kỳ ca cẩn thận nhé."
"Bớt dọa nhau đi." Đường Cửu khinh thường hừ một tiếng, "Còn lâu tớ mới xui thế......"
Hắn rút tay ra, hai ngón tay kẹp một lá thăm màu hồng.
Mọi người đều phá lên cười như điên, Mã Khánh háo hức xông tới giật tờ giấy: "Để tớ xem dữ dội cỡ nào...... Oa!!"
Các bạn học bị hắn gợi lên tò mò, nhao nhao hỏi: "Là gì thế? Đọc lên đi!!"
Mã Khánh nở một nụ cười bỉ ổi với Đường Cửu rồi hắng giọng đọc to: "Bịt mắt bằng vải đen rồi chỉ đại một người, sau đó hôn nhau một phút!"
Bầu không khí lặng ngắt rồi lập tức nổ tung!
Các nữ sinh ôm mặt hét lên, tuy hơi ngượng ngùng nhưng trong mắt vẫn tràn đầy phấn khích và thậm chí cả chờ mong. Các nam sinh đầu tiên là ôm bụng cười trên nỗi đau của người khác, sau đó nhận ra có gì đó không ổn:
"Ủa khoan, bịt mắt chỉ đại một người? Đậu, lỡ chỉ trúng tui thì sao! Ông đây là A thuần mà!!"
"Mặc dù tui là fanboy của Kỳ ca nhưng hôn thì thôi đi! Tui thích omega cơ!!"
Các nam sinh A đều luống cuống, Mã Khánh cũng cảm nhận được thế nào là khiêng đá nện chân mình nên lập tức đổi giọng: "Cái này liều quá, hay là để Kỳ ca rút lại lần nữa nhé?"
Vừa dứt lời thì những người khác lại nhao nhao phản đối: "Quy tắc là quy tắc, sao lại thay đổi bừa bãi thế? Không được!"
Chẳng riêng gì nữ sinh mà ở đây cũng có không ít nam omega và nam beta, tuy chưa đến mức yêu thầm nhưng rất nhiều người để ý Thẩm Kỳ Phong. Dù sao Thẩm Kỳ Phong vẫn chưa hẹn hò công khai, rất có thể Thẩm Dịch chỉ là tình tin đồn. Bọn họ vẫn còn cơ hội, lỡ đâu hôn xong yêu luôn thì sao?
Mấy trai thẳng A bị sự bức xúc phẫn nộ của quần chúng đè bẹp nên lập tức rụt đầu không dám nói tiếp nữa.
Mẹ, ai nói B và O yếu đuối dễ chèn ép? Khi gặp nam thần rõ ràng còn dữ hơn bất kỳ ai khác!
Người trong cuộc là Đường Cửu muốn phản đối nhưng hắn uống nhiều quá nên hơi choáng, phản ứng chậm chạp hẳn đi, còn chưa kịp lên tiếng đã bị đè xuống ghế salon rồi bịt miếng vải đen lên mắt.
"Xong rồi Kỳ ca, cậu chỉ đi! Mọi người đừng nói gì nhé, không được để Kỳ ca nghe giọng ai hết!"
Hai mắt bị bịt kín, trước mặt là một vùng tăm tối, trong phòng chỉ còn tiếng nhạc và tiếng hít thở gấp rút. Đường Cửu hết sức khó xử, hắn nhớ lúc nãy Thẩm Dịch ngồi bên phải mình, nhưng vừa trải qua một trận xô đẩy có khi nào đổi chỗ rồi không?
Lỡ hắn chỉ trúng người khác thì sao?
Hay là cứ dứt khoát giật vải xuống không chơi nữa? Tuy làm vậy sẽ phá hỏng bầu không khí khiến mọi người mất hứng nhưng hắn tuyệt đối không thể hôn người khác được.
Đường Cửu đang định bỏ cuộc chơi thì chợt ngửi thấy một mùi hương mát lạnh như có như không.
Trong phòng hỗn tạp đủ loại mùi đồ ăn thức uống xen lẫn vào nhau, không khí tràn ngập hương thơm ngọt nồng. Mùi hương mát lạnh kia không rõ rệt mà chỉ thoang thoảng nhưng lập tức bắt được dây thần kinh nhạy cảm nhất của Đường Cửu. Đầu óc hắn vẫn còn mơ màng dưới tác dụng của cồn nhưng ngón tay lại theo bản năng chỉ về phía mùi hương quen thuộc khiến hắn an tâm không muốn rời xa kia.
Có tiếng xì xào nhưng không ai gọi tên người được chọn. Đường Cửu chỉ xong chợt thấp thỏm, nhất thời cảm thấy lo lắng bất an.
Có phải Thẩm Dịch không?
Vẫn chẳng ai lên tiếng, hắn chỉ cảm giác được có người tới gần, chỗ bên cạnh ghế salon hơi lún xuống, người kia quỳ gối giam hắn vào giữa hai tay.
Cằm bị ngón tay mát lạnh nâng lên, Đường Cửu bị ép ngẩng đầu, sau đó một đôi môi ấm áp dán sát vào.
Đường Cửu nhịn không được cong môi cười.
Ngay khi bị chạm vào hắn đã biết người trước mặt là ai. Hơi thở này, nhiệt độ này, xúc cảm này......
Là Thẩm Dịch.
Chỉ có Thẩm Dịch mà thôi.
Thẩm Dịch luồn tay vào tóc Đường Cửu, tay kia ôm gáy hắn rồi nghiêng đầu hôn lên ý cười trên khóe môi hắn, sau đó cạy miệng hắn xâm nhập vào trong. Đường Cửu ngoan ngoãn hé miệng tiếp nhận tất cả sự mạnh mẽ và dịu dàng của y.
Hắn quên lúc này đang ở đâu, cũng chẳng để ý chung quanh có ai hay không. Hai mắt bị bịt kín nên các giác quan khác của hắn càng thêm mẫn cảm, có thể cảm nhận rõ ràng Thẩm Dịch cắn môi hắn, liếm răng hắn, mút lưỡi hắn rồi từ từ cướp đi chút không khí cuối cùng trong miệng hắn...... Bên tai là tiếng mút nước ngọt ngào khiến mặt hắn nóng bừng, đầu óc đã hoàn toàn biến thành bột nhão, toàn thân run rẩy vì bị hôn. Nhưng hắn vẫn không nỡ đẩy người kia ra, thế là ngoan ngoãn ngửa đầu tiếp nhận đối phương.
Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Đường Cửu được thả ra, hắn quay đầu há miệng thở hổn hển, đầu ngón tay không nhịn được run rẩy. Người kia dịu dàng nắm chặt tay hắn, gỡ miếng vải đen bịt mắt xuống rồi hôn nhẹ một cái lên đôi mắt ửng đỏ ướŧ áŧ của hắn.
"Không sao chứ?" Thẩm Dịch sờ mặt hắn thấp giọng hỏi.
Đường Cửu mông lung nhìn y rồi cười ngốc, "ừ" một tiếng mang theo giọng mũi nghe vừa ngoan vừa nũng nịu.
"Nhóc ma men." Thẩm Dịch vừa cười vừa kéo hắn đứng dậy khỏi ghế salon, vác hắn trên vai mình rồi quay sang nói với đám người, "Anh ấy say rồi, em đưa anh ấy về trước, các anh chị tiếp tục đi ạ."
Đám bạn học vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngây ra như phỗng nhìn Thẩm Dịch đưa Đường Cửu đi rồi đóng cửa lại.
"Ực" một tiếng, có nam sinh alpha nuốt nước bọt.
Đám bạn học ngơ ngác quay đầu nhìn hắn.
"Tớ không cố ý mà." Nam sinh lại không tự chủ nuốt nước bọt, "Tớ thề mình thật sự là A thẳng...... Nhưng sao lúc nãy nhìn Kỳ ca ngon quá vậy?"
Một nam sinh A khác cũng nuốt nước bọt, ánh mắt mơ màng: "Đặc biệt là lúc gỡ vải bịt mắt xuống ấy...... Đuôi mắt đỏ đỏ, mặt cũng đỏ đỏ, mắt còn long lanh nữa...... đẹp chết người."
"Hình như tớ bị Kỳ ca bẻ cong rồi."
"Tớ...... Tớ cũng vậy."
Một omega im lặng chốc lát rồi nói: "Thật không dám giấu giếm, tớ vẫn muốn sinh con cho Kỳ ca." Y dừng một chút rồi lí nhí nói, "Nhưng lúc nãy tớ tớ tớ...... tớ muốn đè cậu ấy."
Mấy người nhìn nhau rồi đưa tay xấu hổ che kín mặt.
Thẩm Dịch gọi taxi nói địa chỉ, đến lúc xuống xe Đường Cửu đã say bất tỉnh nhân sự, gọi thế nào cũng không dậy. Thẩm Dịch cõng hắn lên lầu rồi đặt hắn xuống trước cửa nhà, còn phải ôm hắn để khỏi ngã sấp xuống: "Dậy đi, chìa khoá để đâu rồi?"
Đường Cửu hừ hừ, váng đầu chóng mặt ngẩng lên nửa chừng lại gục xuống.
Thẩm Dịch thở dài lục hết túi quần áo của hắn, cuối cùng tìm được chìa khoá trong túi quần, mở cửa vác người vào rồi mò mẫm bật đèn.
Ánh đèn chói mắt khiến Đường Cửu khó chịu nhăn mặt, bất mãn lầu bầu mấy tiếng. Thẩm Dịch buồn cười nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng đặt vị thiếu gia này xuống ghế salon giữa phòng khách, cởi giày rồi sửa lại tư thế nằm thoải mái cho hắn, sau đó vào phòng vệ sinh thấm ướt khăn ngồi xổm trước salon lau mồ hôi trên mặt Đường Cửu.
Nhiệt độ khăn mặt không nóng không lạnh từ từ áp lên da, vừa ôn nhu vừa cẩn thận, từ trán đến mặt rồi xuống cổ. Cảm giác này quá mức quen thuộc, trước kia mỗi lần hắn uống say đều có một người như vậy chạy đến đưa hắn về nhà rồi ân cần lau mặt cho hắn.
"Tạ Lâm......"
Bàn tay cầm khăn của Thẩm Dịch khựng lại.
"Tạ Lâm......" Đường Cửu lại thì thào gọi một tiếng, nhắm mắt sờ soạng tay Tạ Lâm rồi ôm cả cánh tay y vào lòng dụi dụi một cách quyến luyến.
Trên da Thẩm Dịch vẫn còn mùi tin tức tố lúc nãy tận lực phóng ra, mùi hương mát lạnh như tuyết chưa tan hết, mũi Đường Cửu nhạy cảm bắt được mùi hương quen thuộc kia, ý thức mơ hồ hỗn loạn lập tức trở lại nụ hôn nồng nhiệt trong bóng tối cách đây không lâu, vẫn chưa thỏa mãn thè lưỡi liếm môi rồi nũng nịu nói: "Muốn hôn hôn......"
Trong nháy mắt Thẩm Dịch cảm thấy máu trong người điên cuồng xông lên đỉnh đầu, hai tai ù đi, tim đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Tạ Lâm" và "muốn hôn" là những từ mà có mơ y cũng không dám ảo tưởng, y chưa bao giờ nghĩ mấy chữ này ghép lại với nhau sẽ tạo ra lực sát thương mạnh đến thế, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi toàn thân y đã run lên, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gào thét vui sướng mừng rỡ sâu trong tâm hồn mình.
"...... Cậu vừa nói gì?" Y quỳ thẳng người lên rồi nắm chặt tay Đường Cửu, đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào người đang nửa mê nửa tỉnh kia, "Ngoan, lặp lại lần nữa được không?"
Đường Cửu chép miệng một cái: "Muốn, muốn hôn hôn......"
"Còn phía trước nữa?"
Đường Cửu nhăn mũi hồi tưởng nửa ngày, rốt cuộc nhớ lại mình vừa gọi gì nên lập tức vui vẻ nói: "Tạ Lâm!"
Âm cuối còn chưa dứt thì hắn đã bị đè ra ghế salon hôn cuồng nhiệt.
Nụ hôn này hệt như dã thú săn mồi ngang ngược không nói đạo lý, tựa như chỉ hận không thể nuốt chửng con mồi vào bụng rồi hòa tan vào xương tủy mình. Môi lưỡi nóng bỏng quấn quýt nhau, má trong bị gặm mút đau âm ỉ, Đường Cửu vừa nuốt vừa nghẹn ngào phát ra tiếng xin tha, chỉ thấy không khí trong phổi càng lúc càng ít còn trước mắt tối sầm, gần như chết chìm trong nụ hôn triền miên này.
Ngay khi hắn sắp ngạt thở thì rốt cuộc được thả ra, Đường Cửu chật vật ho khan, khóe mắt không tự chủ ứa lệ đầm đìa. Hắn bị sự điên cuồng của đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống mình dọa sợ, ánh mắt mông lung nhìn thấy người kia lại muốn áp tới thì sợ hãi cự tuyệt mang theo tiếng khóc nức nở: "Thôi! Tớ chịu thua rồi!"
Thẩm Dịch đè lên người hắn, ngón tay vuốt ve bờ môi đỏ mọng ướŧ áŧ của hắn: "Lúc muốn lúc lại không muốn, sao khó chiều thế hả?"
Đường Cửu co mình vào ghế salon nhỏ giọng nghẹn ngào: "Cậu hung dữ quá, tớ đầu hàng......"
Thẩm Dịch thấy dáng vẻ đáng thương của hắn thì ánh mắt dần dịu xuống, cúi đầu hôn khóe miệng hắn: "Vậy tớ nhẹ nhàng hơn được không?"
Y nói được thì làm được, trao cho người mình yêu một nụ hôn dài ôn nhu. Đường Cửu mơ màng đáp lại y rồi thoải mái nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp yên bình.
——
Thứ Hai, trường học.
Lý Ngạn Thành đi vào lớp đem cặp sách đến chỗ ngồi của mình. Y định lấy ra sách giáo khoa nhưng lại liếc nhìn một hộp quà được gói tỉ mỉ trong cặp.
Y khựng lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cái hộp.
Đây vốn là quà sinh nhật định tặng cho người nào đó.
Nhưng đã qua ngày nên cuối cùng y vẫn không tặng được. Có chuẩn bị kỹ lưỡng đến mấy thì cũng chỉ là vật vô dụng mà thôi.
Dời mắt đi, Lý Ngạn Thành lấy sách giáo khoa rồi nhét cặp vào hộc bàn.
Hai nam sinh bàn sau vừa cười nói vừa đi tới chỗ ngồi của mình. Tuy ngồi gần nhau nhưng bình thường Lý Ngạn Thành và bọn họ chẳng hề giao tiếp, y lật ra sách giáo khoa cố gắng tập trung vào nội dung, nhưng tiếng nói chuyện oang oang của hai nam sinh phía sau rót vào tai y không sót một chữ:
"Đây đây đây, cho cậu xem cái này hay lắm......"
"Đù...... Omega cực phẩm nào ngon thế? Phắc, nhìn một cái ông đây đã muốn cứng rồi!"
Lý Ngạn Thành bực bội nhíu mày rồi cúi người tới trước.
"Ha ha ha ha omega? Nhìn kỹ lại xem đây là ai?"
"...... Chết tiệt...... Mẹ nó đây không phải Thẩm Kỳ Phong sao!?"
Ánh mắt Lý Ngạn Thành sa sầm, bỗng nhiên quay phắt lại, thấy hai nam sinh đang châu đầu vào nhau lén lút nhìn điện thoại thì lập tức giật lấy di động khiến bọn họ giật mình kêu lên.
"Lý Ngạn Thành, cậu nổi điên gì thế hả!?"
Lý Ngạn Thành mắt điếc tai ngơ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Trên đó là một bức ảnh chụp lén trong phòng hát karaoke, Thẩm Kỳ Phong ngồi trên ghế salon quay mặt ra ngoài, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt mơ màng, gương mặt ửng đỏ, bờ môi bóng loáng như nước trái cây thấp thoáng ý cười nhìn người đang ngồi quỳ trên người hắn.
Người kia đưa lưng về phía ống kính nên không thấy rõ mặt, nhưng Lý Ngạn Thành vẫn dễ dàng nhận ra đó là Thẩm Dịch.
Huyệt Thái Dương của Lý Ngạn Thành đập điên cuồng, y nghiến chặt răng xóa ảnh đi rồi ném trả di động lại.
Nam sinh ngồi bàn sau luống cuống chụp điện thoại, thấy ảnh đã bị xóa thì tức tối mắng một câu nhưng không dám trêu chọc đối phương nên chỉ biết hậm hực bỏ qua.
Hai tiết học sau Lý Ngạn Thành chẳng nghe được gì, trong đầu chỉ có bức ảnh và đôi môi đỏ rực của người kia.
Tiết thứ ba là thể dục, Lý Ngạn Thành không đến thao trường mà một mình vào phòng vệ sinh vặn nước, tháo mắt kính xuống rồi rửa mặt bằng nước lạnh, đến khi cảm thấy đầu óc tỉnh táo lại mới tắt nước, hai tay chống trên bồn rửa âm thầm run rẩy.
Sau lưng có hai nam sinh đi vào, Lý Ngạn Thành liếc nhìn, ánh mắt lập tức ngưng lại.
Y biết hai tên kia, đó là Cao Dương và một nam sinh to con khác trong đội bóng rổ của trường.
Chính là kẻ đã cố ý đụng Thẩm Kỳ Phong bị thương trong trận đấu bóng rổ lần trước.
Hai người kia lại không chú ý tới Lý Ngạn Thành mà vừa đi vừa nói gì đó. Lý Ngạn Thành đứng một lát, đang định bỏ đi thì chợt nghe Cao Dương cười nhạo: "Thẩm Kỳ Phong là omega? Cậu uống lộn thuốc rồi à!"
Bước chân Lý Ngạn Thành đột ngột dừng lại.
"Biết ngay cậu sẽ không tin mà, tớ cũng băn khoăn rất lâu mới nói với cậu đấy." Giọng trầm thấp của tên to con vọng tới, "Trong trận đấu bóng rổ kia, khi tớ đụng cậu ta đã nằm đè lên người cậu ta nên cách gáy cậu ta rất gần, lúc ấy đã ngửi thấy mùi tin tức tố nhưng sau đó nhiều người ùa tới làm át đi mùi kia. Mấy ngày nay tớ nghĩ đi nghĩ lại mới dám chắc không phải mình ngửi nhầm, tuyệt đối là tin tức tố omega! Lúc ấy chung quanh tớ không có ai khác mà chỉ có mỗi Thẩm Kỳ Phong thôi!"
Cao Dương vẫn nửa tin nửa ngờ: "Mẹ nó cái này vô lý quá...... Thẩm Kỳ Phong có chỗ nào giống omega đâu!?"
"Tớ cũng biết không giống nhưng sự thật là vậy mà!" Tên to con nóng nảy nói, "Chắc bình thường cậu ta tiêm thuốc ức chế, hôm đó chịu ảnh hưởng của quá nhiều tin tức tố alpha nên mới phát tình thụ động! Nhất định là thế rồi!"
Sau đó bọn họ còn nói gì đó nhưng Lý Ngạn Thành không nghe nữa mà co cẳng chạy tới phòng y tế của trường.
Cửa bị đẩy "rầm" một tiếng làm nữ bác sĩ giật bắn mình, nâng kính bất mãn nói: "Học sinh các cậu sao chẳng ai biết phép lịch sự thế? Trước khi vào không biết gõ cửa à......"
"Phiền bác sĩ cho em hỏi một chút," Lý Ngạn Thành hấp tấp nói, "Khoảng đầu tuần này có một nam sinh chơi bóng rổ bị thương được đưa tới đây, chị còn nhớ không?"
"À," nữ bác sĩ gật đầu, "Nhớ chứ, học sinh đưa cậu ấy đến đây cũng không gõ cửa. Mà sao?"
"Nam sinh kia," cổ họng Lý Ngạn Thành nghẹn ứ, thanh âm khô khốc, "Là omega đúng không?"
"Ừ. Lúc mới đến suýt nữa đã phát tình rồi." Nữ bác sĩ bất mãn nói, "Thanh niên bây giờ đúng là ngày càng liều, omega mà lại chơi bóng chung với cả đám alpha, chẳng có ý thức nguy cơ gì cả......"
Lý Ngạn Thành bàng hoàng đứng ở cửa phòng y tế, mọi thanh âm đều im bặt, từ từ hóa thành một pho tượng trắng bệch.