【 Thoải mái!】233 cảm thán một tiếng nhưng vẫn hơi lo lắng, 【 Mặc dù loại cặn bã này chỉ đáng bị đá bay ra ngoài nhưng chúng ta còn phải làm nhiệm vụ nữa, nếu cắt đứt quan hệ với tra công thì làm sao tăng điểm hối hận đây?】
Đường Cửu bắt chéo chân rồi đung đưa bàn chân trắng nõn, tỏ ra kinh nghiệm đầy mình: "Bạn không hiểu đâu. Có mấy gã đàn ông không chỉ cặn bã mà còn đê tiện nữa."
"Bạn đối với hắn càng tốt thì hắn càng chẳng xem bạn ra gì, ngược lại bạn đối với hắn như giày rách cần vứt đi thì hắn sẽ bám theo dai như đỉa." Đường Cửu hừ lạnh một tiếng, đây là kinh nghiệm hắn tự rút ra được sau khi đá bay đám bạn trai cũ.
"Trước kia Điền Hân đối xử với Triệu Gia Hạo thật sự quá tốt rồi. Khoan nói tới nỗ lực trong tình cảm, chỉ riêng sinh hoạt hàng ngày nấu cơm giặt giũ cho hắn, quét dọn nhà cửa, hỏi han ân cần, còn chu đáo hơn cả mẹ ruột hắn, chỉ thiếu điều không mặc quần áo cho hắn nữa thôi!"
Đường Cửu sảng khoái vươn vai: "Tôi muốn xem không có Điền Hân vây quanh hắn thì liệu hắn sẽ chống đỡ được mấy ngày."
——
Sáng hôm sau Triệu Gia Hạo ngủ dậy cứ đinh ninh ra khỏi phòng ngủ sẽ thấy Điền Hân trở về, đồng thời còn chuẩn bị xong điểm tâm, hắn mặc quần cộc hào hứng ra ngoài xem thử, kết quả là đừng nói bóng người mà một sợi tóc cũng không có.
"Thật quá quắt, dám qua đêm bên ngoài cơ đấy......" Hắn vớ lấy điện thoại gọi lần nữa nhưng máy đối phương vẫn khóa.
"Phắc!" Triệu Gia Hạo mất hết kiên nhẫn, tức tối ném điện thoại, thay đồ xong thì hằm hằm mở cửa bỏ đi.
Không về nhà chứ gì? Vậy thì hắn cũng không về, hắn phải đợi Điền Hân khóc lóc cầu xin hắn trở về mới thôi!
Triệu Gia Hạo vừa biến không lâu thì Đường Cửu chậm rãi mở cửa vào.
Hắn lấy từ trong tủ ra hai cái vali to rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Không như Triệu Gia Hạo thích ném đồ bừa bãi, tư trang của Điền Hân đều được sắp xếp gọn gàng, Đường Cửu nhanh chóng xếp đầy mọi thứ vào vali, trước khi đi còn nhìn quanh lần cuối cùng, đột nhiên trông thấy trên nóc tủ bát có một giá vẽ được gấp lại.
Vì công việc của Điền Hân là giáo viên mẫu giáo nên ca hát, đánh đàn, vẽ tranh đều biết đôi chút, nhất là cậu rất thích vẽ tranh. Người rơi vào biển tình luôn lãng mạn, trong nhà Điền Hân có không ít tranh chân dung cậu vẽ cho Triệu Gia Hạo, còn đóng thành một tập tranh xem như quà sinh nhật tặng cho Triệu Gia Hạo. Đường Cửu không muốn để lại dấu vết nào của Điền Hân trong nhà này, thế là khiêng ghế tới rồi đứng lên lấy giá vẽ.
Tủ bát hơi cao, Đường Cửu nhón chân cố gắng với tay lên ——
233: 【 A a a ký chủ cẩn thận!Σ(°△°|)︴】
Á ——
Rầm!
——
"Chỉ là vết thương bên ngoài thôi, xương cốt thì không sao, cứ đem thuốc này về bôi đúng hạn là được." Bác sĩ trẻ tuổi nhìn phim X-quang rồi bảo Đường Cửu.
Đường Cửu không nghe thấy vì đang bận nhìn người ta say đắm.
Ái chà...... bác sĩ bây giờ...... đều đẹp trai vậy sao?
Mặc dù bác sĩ này đeo khẩu trang nhưng mắt to hai mí như người châu Âu này, sống mũi cao vút này, đôi mắt đen như tranh thuỷ mặc rất có vẻ phương Đông này...... Với kinh nghiệm đánh giá nhan sắc lâu năm của hắn thì đây tuyệt đối là đại soái ca cực phẩm không lẫn vào đâu được!
Bác sĩ đẹp trai có lẽ là lần đầu gặp phải bệnh nhân lộ liễu như vậy nên khẽ ho một tiếng, đôi mắt đẹp rũ xuống, do dự hỏi hắn: "Đau lắm không? Nếu cần có thể kê thêm thuốc giảm đau cho cậu."
"Ừ, kê đi!" Đường Cửu vội vàng lấy lại tinh thần nói. Hắn cũng thật xui xẻo, lúc lấy giá vẽ bị hụt chân nên cả người té xuống, giá vẽ còn đập vào cánh tay quẹt cho một đường, lúc này còn đang đau âm ỉ.
Thế là bác sĩ cầm bút máy viết thêm mấy nét rồng bay phượng múa vào toa thuốc.
Đường Cửu: "Bác sĩ, sao tôi cứ thấy anh quen quen nhỉ."
Có trời làm chứng, hắn tuyệt đối không phải đang tán tỉnh mà thật sự càng nhìn bác sĩ này thì càng cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó, nghe giọng cũng rất quen thuộc.
Ngòi bút của bác sĩ dừng lại, viết xong chữ cuối cùng mới đặt bút xuống rồi tháo khẩu trang ra.
"Đúng là chúng ta từng gặp nhau rồi." Y nói, "Tôi là Trang Hoàn," dừng một chút mới nói tiếp, "Là bạn của Triệu Gia Hạo."
Đường Cửu thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng này thì lập tức nhớ ra.
Trước kia Triệu Gia Hạo dẫn Điền Hân đi gặp bạn bè đúng là có một người như vậy. Chỉ là tính cách đối phương hơi khó gần nên ít khi nói chuyện, vì vậy Điền Hân cũng không có ấn tượng gì sâu sắc với y. Giờ nhắc lại mới nhớ ra.
Tối qua trong phòng KTV cũng có người này.
Nghĩ đến đây, thái độ của Đường Cửu lập tức lạnh đi.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hắn cảm thấy những kẻ kết giao với loại tra nam như Triệu Gia Hạo chắc cũng chẳng tốt lành gì, chuyện Triệu Gia Hạo nɠɵạı ŧìиɦ đám người này không thể không biết, nhưng sao không ai nói với Điền Hân?
Đường Cửu không nói tiếp nữa mà sầm mặt cầm toa thuốc đứng dậy muốn đi, ai ngờ đối phương thế mà cũng đứng lên. Đường Cửu buồn bực liếc y một cái, Trang Hoàn do dự nói: "Tin nhắn hôm qua là tôi gửi."
Đường Cửu kinh ngạc chớp mắt, thật sự không ngờ được điều này. Hắn cứ tưởng người âm thầm báo cho Điền Hân biết Triệu Gia Hạo nɠɵạı ŧìиɦ là tình nhân nào đó của Triệu Gia Hạo gửi cho hắn, muốn mượn cớ này đuổi đi bạn trai chính quy là Điền Hân để thế chỗ vào.
Trang Hoàn yên lặng lấy điện thoại ra gọi một cuộc, điện thoại Đường Cửu rung lên, hắn nhìn màn hình, quả nhiên là số điện thoại quen thuộc trước đó đã gửi tin nhắn kia.
"Tôi không có ý xấu đâu." Trang Hoàn nói, "Chỉ là chướng mắt với hành vi của cậu ta, cảm thấy cậu có quyền được biết thôi."
Ầy, nói sớm có phải tốt không nào. Bên cạnh tra nam vẫn có người tam quan bình thường mà.
"Vậy cám ơn anh nhé." Đường Cửu tự thấy vừa rồi mình quá hung dữ với người ta nên ngượng ngùng nở nụ cười. Dáng dấp Điền Hân rất thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn xinh đẹp, lúc cười lên hơi cong cong, nhìn vừa ngoan vừa ngọt. Trang Hoàn mất tự nhiên rũ mắt nói không có gì.
Đường Cửu cầm toa thuốc ra ngoài, Trang Hoàn cũng đi theo, thấy Đường Cửu nhìn mình liền giải thích: "Đúng lúc tôi tan ca rồi."
Hai người cùng ra khỏi phòng, Trang Hoàn khóa cửa xong mới phát hiện cạnh cửa đặt hai cái vali to và một giá vẽ.
Y do dự hỏi: "Cậu dọn ra ngoài à?"
"Ừm." Đường Cửu thản nhiên gật đầu, "Còn ở đó làm gì? Tôi đâu có đam mê đớp cứt."
Trang Hoàn: "......"
Lúc này Đường Cửu mới phát hiện mình bất cẩn làm hỏng tính cách nguyên chủ, Điền Hân ngoan ngoãn hiền lành sẽ không nói mấy câu thô bỉ này, hắn ngượng ngùng ho một tiếng, "Vậy tôi đi trước đây."
Trang Hoàn không đáp mà tiến lên xách hai cái vali trước cả khi hắn kịp chạm tay vào. Đường Cửu kinh ngạc nhìn y, Trang Hoàn nói: "Tiện đường thôi."
Cánh tay Đường Cửu còn đau nên quả thật không đủ sức, hắn nói cám ơn rồi cầm giá vẽ đi theo Trang Hoàn ra bệnh viện.
"Giờ cậu ở đâu?"
"Khách sạn." Đường Cửu thấy Trang Hoàn nhíu mày liền giải thích, "Vừa dọn ra ngoài nên chưa kịp thuê phòng, mấy ngày nữa đi tìm thử xem sao."
Trang Hoàn gật đầu: "Khách sạn nào? Tôi đưa cậu về."
"Hả? Không cần không cần đâu." Đường Cửu sao có thể tiếp tục làm phiền người ta, "Tôi đón xe buýt về được rồi."
Điền Hân vừa đi làm một năm, tiền tiết kiệm không được bao nhiêu nên chưa mua xe, bình thường đều đón xe buýt đi làm.
"Xách nhiều đồ như vậy không tiện đâu," Trang Hoàn nói, "Tôi đưa cậu về."
Đường Cửu thấy y không giống như đang khách sáo nên nhận lời rồi nói cám ơn, Trang Hoàn bấm chìa khóa xe, một chiếc Volkswagen Phaeton trong bãi đỗ xe tự động mở khóa.
Trong lòng Đường Cửu "chậc" một tiếng, xe này nhìn bình thường nhưng giá không hề rẻ, lương bác sĩ ngoại khoa của Trang Hoàn chắc cũng chẳng cao mấy, xem ra là có gia cảnh giàu có.
Trang Hoàn bỏ vali và giá vẽ vào cốp sau, chờ Đường Cửu ngồi vào ghế phụ rồi mình mới lên xe. Đường Cửu nói cho y biết tên khách sạn, Trang Hoàn ừ một tiếng rồi lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Bác sĩ Trang nhìn hơi lạnh lùng, Điền Hân cũng không phải người hướng ngoại nên trên đường đi hai người đều không nói gì, xe dừng trước khách sạn, Đường Cửu nói cám ơn rồi định xuống xe thì Trang Hoàn chợt lên tiếng: "Chỗ tôi có phòng cho thuê đấy."
Đường Cửu nhất thời không kịp phản ứng: "Hả?"
"Một trăm bốn mươi mét vuông, ba phòng ngủ hai toilet, tôi thuê chung với một đồng nghiệp khác." Trang Hoàn nói, "Cậu ta vừa kết hôn mua nhà mới nên sắp dọn ra ngoài. Nếu không ngại thì cậu có thể tới."
Phản ứng đầu tiên của Đường Cửu là: "Anh thuê chung với người khác sao?"
Không phải chứ! Đi xe đắt như vậy mà vẫn chưa mua nhà?
Hơn nữa bác sĩ Trang này nhìn rất giống người xem trọng sự riêng tư cá nhân, thế mà lại thuê chung với người khác ư?
Vẻ mặt Trang Hoàn hơi cứng lại rồi ừ một tiếng, ba giây sau lại giải thích thêm: "Chưa nghĩ ra mua ở đâu nên cứ thuê trước đã."
Đường Cửu gật đầu, mua nhà là chuyện lớn, thận trọng cũng hợp lý thôi.
Đây là thành phố cấp một, dù là nhà thuê thì giá cũng không thấp, Điền Hân chỉ là giáo viên mẫu giáo nên lương bổng không bao nhiêu, Đường Cửu phá tiền cha mình không có cảm giác gì nhưng rất ngại phá tiền người khác, thuê chung đúng là có lợi ích kinh tế hơn nhiều.
Thấy hắn trầm tư, Trang Hoàn dừng một chút lại nói: "Thói quen giữ vệ sinh của tôi rất tốt, bình thường đi làm khá bận, buổi trưa không về, buổi tối có khi phải trực đêm nên không quấy rầy cậu đâu."
Nghe y nói vậy Đường Cửu liền ngại ngùng, vội vàng nói: "Vậy thì cám ơn nhé, khi nào anh rảnh, tôi đến xem nhà trước được không?"
"Đương nhiên." Trang Hoàn nói, "Chiều mai tôi tan ca rồi đến đón cậu nhé?"
"Vâng!" Đường Cửu đáp ứng ngay, "Vậy phải làm phiền anh rồi!"
Trang Hoàn nói không sao, còn giúp hắn xách vali xuống xe rồi tiễn đến tận cửa thang máy. Sau khi từ biệt y, Đường Cửu nhịn không được âm thầm cảm thán quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, bác sĩ Trang lạnh lùng thế mà không ngờ lại nhiệt tình như vậy!
Bác sĩ Trang nhiệt tình trở lại xe cầm điện thoại gọi một cuộc.
"Trang nhi đó à, chuyện gì thế?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói uể oải, "Ây da mệt chết tôi, còn tăng ca nữa chứ, tôi thấy mình sắp đột tử trong khi làm nhiệm vụ cao cả chăm sóc bệnh nhân rồi......"
"Chiều mai," Trang Hoàn không khách khí ngắt lời hắn, "Đến giả bộ làm bạn thuê chung nhà với tôi."
Đầu dây bên kia sững sờ: "Hả?"
"Còn nữa, nhớ cho kỹ," Trang Hoàn nói, "Cậu đã kết hôn rồi."
"???" Người bên kia hiện đầy dấu chấm hỏi trên đầu, "Không phải chứ, bạn gái tôi còn không có thì kết hôn với ai? Tôi nói này................"
Bác sĩ Trang nhiệt tình mặt không đổi sắc lập tức cúp máy.