Trong lòng Đường Cửu mừng rơn, nhưng nghĩ lại chú cảm thấy cháu đáng yêu cũng là bình thường, chưa chứng minh được gì cả.
Hắn phải thăm dò kỹ hơn mới được.
Cơm tối được bưng lên bàn, Lục Tự Minh và Đường Cửu ngồi đối diện nhau, Lục Tự Minh tiện tay rót cho Đường Cửu ly sữa rồi hỏi: "Chuyện cuộc thi mỹ thuật sao không nói chú biết?"
Đường Cửu cười tủm tỉm: "Chú bận rộn thế mà, chút chuyện nhỏ này đâu cần bận tâm làm gì, tự cháu giải quyết là được rồi."
Lục Tự Minh gật đầu, không nói gì nữa mà chỉ hỏi: "Đã đến nước này mà cháu vẫn muốn hẹn hò với Phó Viễn Hàng à?"
Khi nhắc tới ba chữ "Phó Viễn Hàng", vẻ mặt và ngữ khí của y lạnh lùng thấy rõ, hiển nhiên là chẳng có chút thiện cảm nào với người này. Đường Cửu thấy thái độ y thì trong lòng chợt nảy ra chủ ý mới. Hắn giả vờ thở dài, lộ ra vẻ mặt u sầu nhưng đầy tình cảm: "Xin lỗi chú út, cháu không khống chế nổi tình cảm của mình. Cháu...... thật sự rất thích anh ấy."
Nói xong hắn lén lút quan sát biểu lộ của Lục Tự Minh.
Giận đi, ghen đi!
Chỉ cần ghen tuông đã đủ chứng minh y có ý đồ với hắn!
Đôi mắt đẹp của Lục Tự Minh rũ xuống, hờ hững nhìn bàn ăn trước mặt mấy giây rồi đột nhiên gác đũa, không nói một lời đứng dậy lên lầu đóng chặt cửa phòng ngủ.
Lần này Đường Cửu trợn tròn mắt.
Chắc không phải...... tức giận thật đấy chứ?
Còn giận đến nỗi bỏ bữa luôn à?
Hậu quả nghiêm trọng vậy sao!
Tuy hắn muốn thấy phản ứng mạnh của Lục Tự Minh nhưng khi đối phương thật sự tức giận thì Đường Cửu không khỏi hoảng hốt. Hắn lập tức chạy lên lầu dè dặt gõ cửa phòng Lục Tự Minh: "Chú út ơi?"
Chẳng ai đáp lại hắn.
Đường Cửu gõ cửa thêm mấy lần nhưng không có động tĩnh gì, thế là đánh bạo đẩy cửa vào. Phòng ngủ rộng rãi có phòng quần áo và phòng tắm riêng, Đường Cửu không thấy người trong phòng ngủ mà chỉ nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm.
Thì ra chạy đi tắm à.
Đường Cửu đứng trước phòng tắm gõ cửa một cái: "Chú út, chú ở trong đó à?"
Vẫn không ai phản ứng hắn.
"Thôi được, chú làm ngơ cháu cũng không sao, nghe cháu nói là được rồi." Đường Cửu hắng giọng, "Lúc nãy ở dưới lầu cháu chưa nói hết mà...... Thật ra cháu thích chú út hơn bất kỳ ai khác."
"Chú mới là người tốt nhất với cháu trên đời này. Vì cháu bị viêm dạ dày mà chú bỏ dở hội nghị ở nước ngoài để về chăm sóc cháu, nửa đêm cháu than đói bụng chú đích thân lái xe đi mua bữa ăn khuya mà cháu thích nhất, lúc cháu lên đại học chú tự mình đến ký túc xá trải giường cho cháu, còn lo lắng chu toàn mọi việc mà ngay cả cháu cũng không nghĩ đến...... Chú út, chú tốt với cháu hơn cả cha mẹ cháu nữa, trên đời này không ai có thể chiếm chỗ của chú trong lòng cháu đâu."
Dứt lời sống mũi Đường Cửu cay xè. Hồi ức mười năm qua trong đầu Lục Ngôn khiến hắn kìm lòng không được thổ lộ những lời này, đồng thời còn gợi lên cảm xúc của riêng hắn.
Lục Tự Minh thật sự rất tốt với Lục Ngôn, cũng có một người rất tốt với Đường Cửu.
Đường Cửu sụt sịt một cái rồi lên giọng: "Chú út, cháu sai rồi! Là cháu làm chú đau lòng, chú đánh cháu một trận đi!!"
"...... Cháu đứng đây làm gì thế?"
Giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng làm Đường Cửu giật mình quay lại, Lục Tự Minh vắt bộ đồ mặc nhà trên khuỷu tay, đôi mắt nâu sẫm bình thản nhìn hắn.
Đường Cửu gượng gạo hỏi: "Chú...... Chú không ở trong phòng tắm à?"
"Đang chờ xả nước vào bồn, nhân tiện đi lấy quần áo." Lục Tự Minh đẩy cửa phòng tắm, hơi nước nóng ập vào mặt, y nói mà không quay đầu lại, "Đánh cháu thì khỏi đi, tới chà lưng cho chú là được rồi."
Đường Cửu ngây ngốc đi vào, Lục Tự Minh cực kỳ tự nhiên cởi đồ ngay trước mặt hắn.
Đường Cửu nhìn đăm đăm.
Đây, đây là dáng người tuyệt mỹ gì thế!!
Rốt cuộc lần này thấy rõ cơ bụng rồi! Ngoài cơ bụng còn có cơ ngực nữa! Còn có V-cut nữa! Còn có phía dưới...... phía dưới nữa......
Đường Cửu không dám nhìn xuống mà vội vàng dời mắt lên, vành tai dần đỏ bừng. Lục Tự Minh làm như không thấy, sải đôi chân dài leo vào bồn tắm vốc nước rửa mặt, vuốt tóc ra sau rồi nghiêng đầu nhìn hắn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tới đây."
Đường Cửu vô thức nuốt nước bọt rồi lúng túng đi tới cầm khăn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bắt đầu chà lưng cho Lục Tự Minh.
Nhịn đi! Không được nhìn! Chưa chắc đây là ông xã mình đâu! Nhất định phải giữ thân trong sạch!!
Nhưng Lục Tự Minh đòi hỏi thật nhiều, lúc thì bảo hắn chà mạnh hơn chút nữa, lúc thì bắt hắn xoa chỗ này chà chỗ kia, cuối cùng nói thẳng: "Cả người cháu ướt hết rồi kìa, vào đây tắm chung luôn đi."
Đường Cửu: "!!!"
"Không được không được!" Hắn điên cuồng lắc đầu rồi ném khăn sang một bên, "Chà xong rồi, còn lại chú út tự làm đi, cháu ra ngoài đây!"
Nói xong hắn lao vụt đi nhanh như chớp rồi đóng chặt cửa phòng tắm. Nam nhân trong bồn tắm nhếch môi nhìn theo người nào đó chạy trối chết, quay đầu nhìn thân mình dưới nước, trong mắt hiện lên ý cười khổ và bất đắc dĩ, hít sâu một hơi rồi trượt xuống nước.
Đường Cửu chạy về phòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, thầm mắng mình không có tiền đồ.
Hắn định thăm dò Lục Tự Minh cơ mà!
Lẽ ra phải là hắn cố ý cởi đồ trong phòng tắm dụ dỗ Lục Tự Minh kìm lòng không được lộ ra bộ mặt thật mới đúng chứ!
Sao tình huống lại đảo ngược hoàn toàn thế này!
Đường Cửu oán hận cắn ngón tay, nhớ lại biểu hiện lúc nãy của Lục Tự Minh càng thấy đối phương khả nghi hơn.
Hắn quyết định tiếp tục thăm dò!
Nhất định phải gỡ gạc một ván mới được!
——
Cuối tuần Đường Cửu không phải đi học nhưng Lục Tự Minh vẫn đi làm như bình thường, gần trưa hắn nhờ dì giúp việc làm cơm hộp rồi mang đến công ty Lục thị. Trước kia Lục Ngôn thường xuyên tới đây nên các nhân viên đều quen mặt, mỉm cười gọi hắn là tiểu thiếu gia, Đường Cửu chào hỏi mọi người rồi quen chân đi vào phòng tổng giám đốc, thấy Lục Tự Minh mặc vest đen đeo kính gọng vàng ngồi làm việc sau máy tính.
"Người cuồng việc tới ăn cơm đi!"
Lục Tự Minh ngẩng đầu thấy hắn thì trên mặt lộ ra ý cười: "Cháu ngồi chờ chú một lát để chú xử lý xong hồ sơ này đã."
Đường Cửu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế salon.
Khụ khụ, đây chính là phòng tổng tài.
Trong tiểu thuyết bá tổng thì đây là nơi luôn xảy ra chuyện gì đó.
Là nơi cực kỳ lý tưởng để chơi trò lãng mạn, mập mờ, bồi đắp tình cảm!
Đường Cửu vội nhớ lại vô số tiểu thuyết và phim kinh điển mình từng xem, ho khẽ một tiếng rồi đến bàn làm việc mặt dày mày dạn ngồi xuống cạnh Lục Tự Minh.
Lục Tự Minh dừng tay rồi quay sang nhìn hắn.
Tuy ghế tổng tài đủ lớn nhưng hai người ngồi vẫn hơi chật, đùi kề sát nhau, không cần ma sát cũng mau chóng ấm lên. Đường Cửu cố nén xấu hổ trong lòng, cố gắng làm ra vẻ thản nhiên nhìn vào màn hình máy tính: "Đây là hồ sơ gì thế ạ? Chú dạy cho cháu đi."
Lục Tự Minh không trả lời mà chỉ im lặng nhìn hắn chằm chằm, Đường Cửu bị ánh mắt kia nhìn chợt thấy da mặt nóng lên, vô thức thè lưỡi liếm môi.
Rốt cuộc Lục Tự Minh có phản ứng, y giơ tay lên như muốn ôm eo Đường Cửu.
Đường Cửu liếc thấy động tác của y thì tim càng đập nhanh hơn, ngay khi bàn tay Lục Tự Minh vừa đặt lên eo hắn thì cửa phòng đột ngột bị gõ nhẹ, giọng thư ký vang lên: "Lục tổng, tôi đem hồ sơ ngài cần đây ạ——"
Đường Cửu giật nảy mình, bao nhiêu dạn dĩ lập tức biến mất sạch, trong lúc bối rối chẳng biết đầu óc chập mạch thế nào mà hắn chui tọt xuống gầm bàn làm việc!
Lục Tự Minh: "......"
Thư ký cứ tưởng sếp mình ngầm cho phép như thường lệ nên đẩy cửa vào: "Lục tổng, đây là kế hoạch hợp tác với hãng XX cần ngài xem lại ——"
Thư ký đột ngột im bặt, nụ cười trên mặt cứng đờ, chân mang giày cao gót mười cm đứng khựng lại, suýt nữa thì trẹo chân.
Chắc chỉ là ảo giác thôi nhỉ.
Hình như cô vừa thấy dưới gầm bàn Lục tổng có cái đầu thì phải???
Ai lại trốn ở đó chứ!?
Còn là tư thế kia nữa......
Ủa khoan, tư thế??
Thư ký nhìn nửa người dưới của sếp mình bị bàn làm việc che khuất, nhìn độ cao bàn làm việc rồi lại nhìn cái đầu ngọ nguậy như ẩn như hiện dưới bàn, sau đó hít mấy hơi khí lạnh.
Quào!
Lục tổng độc thân ba mươi năm, xưa nay luôn giữ thân trong sạch chưa từng có tai tiếng gì, cô còn tưởng sếp mình là người đứng đắn nữa chứ!
Ai ngờ lại chơi lớn thế!
Ban ngày ban mặt! Trong văn phòng!
Chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ với tiểu tình nhân!!
Lục Tự Minh nhìn vẻ mặt thư ký cũng đủ biết cô đang não bổ cái gì nên đau đầu xoa huyệt thái dương: "Cô......"
"Tôi đi ngay đây!!" Thư ký hấp tấp quay người lao ra khỏi phòng, "Ngài cứ tiếp tục đi ạ!"
Cửa bị đóng lại, Lục Tự Minh thở dài bất đắc dĩ cúi đầu: "Còn chưa chịu ra nữa à?"
Đường Cửu cảm thấy mặt mũi mình đã bị ném ra ngoài vũ trụ, trong lúc vội vàng chui ra còn xui xẻo đụng đầu vào bàn, hắn kêu thảm một tiếng rồi chúi nhủi tới phía trước——
Cả khuôn mặt đâm sầm vào chỗ khó nói của Lục Tự Minh.
Lục Tự Minh: "............"
Tác giả có lời muốn nói: Người nào đó: Độ nhẫn nại 90%