• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ Tư, theo lịch vạn niên, là ngày không thích hợp để làm bất cứ điều gì.

Nhưng Lục Tắc Viễn lại chọn ngày này để tỏ tình.

Trước mặt anh, cô gái không trả lời ngay lập tức. Lục Tắc Viễn cũng không vội, anh chỉ yên lặng chờ đợi.

Với ngoại hình nổi bật, Lục Tắc Viễn đã được bình chọn là 'hot boy' trên diễn đàn trường. Dù anh chọn một góc yên tĩnh trong khuôn viên để tỏ tình nhưng vẫn thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.

Anh cao ráo như cây trúc, áo sơ mi trắng và đôi giày vải không phải hàng hiệu nhưng sạch sẽ, chỉnh tề. Kết hợp với gương mặt điển trai, anh dễ dàng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Tất nhiên, điều này cũng không tránh khỏi việc thu hút ánh mắt không mấy thiện ý của ai đó.

"Bốp!"

Vai của Lục Tắc Viễn bỗng dưng đau nhói. Nếu không phải vì anh rèn luyện thường xuyên, giữ thăng bằng tốt, chắc giờ này anh đã bị cú va chạm làm ngã nhào.

"Thứ gì đây? Hừ, yếu đuối, cậu đang tỏ tình với ai vậy?" Một giọng nói ngạo mạn, khinh khỉnh vang lên.

Lục Tắc Viễn ngẩng đầu lên, trước mặt anh là một thanh niên mặc áo đen, tóc nhuộm ánh bạc, cổ đeo một tấm thẻ bạc lấp lánh. Người này toàn thân đều là hàng hiệu, thậm chí còn không thèm tháo kính râm, đôi giày thể thao sáng bóng. Tai trái của cậu đeo đầy khuyên bạc, leng keng mỗi khi cử động. Khi cười, khóe miệng cậu để lộ một chiếc răng nanh, cả người toát lên vẻ lưu manh.

Dưới yết hầu của người này còn có một hình xăm thánh giá bất đối xứng. Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến Lục Tắc Viễn thấy khó chịu, muốn đưa tay lên cọ xóa nó đi.

Lục Tắc Viễn lướt mắt qua người thanh niên này, nhận ra ngay từ ánh nhìn đầu tiên rằng khí chất của hai người hoàn toàn đối lập. Nếu không phải vì cậu tự tìm đến, Lục Tắc Viễn nghĩ cả đời mình cũng chẳng muốn dính dáng gì đến kiểu người như vậy.

Anh thu lại lá thư định trao cho cô gái.

Dù Hạ Vu An chưa trực tiếp từ chối nhưng sự do dự của cô đã đủ để Lục Tắc Viễn hiểu câu trả lời.

Nhiệm vụ tỏ tình coi như hoàn thành, Lục Tắc Viễn cũng chẳng muốn lãng phí thêm ánh mắt nào cho kẻ 'du côn' trước mặt. Anh quay người, định bỏ đi mà không nói thêm lời nào.

"Này, cậu làm như không thấy gì sao? Yếu đuối mà cũng làm hot boy à?" Người kia túm lấy cánh tay Lục Tắc Viễn.

Trên các diễn đàn và tường tỏ tình trong trường, danh xưng 'hot boy' thường được dành cho Lục Tắc Viễn với giọng điệu đầy ngưỡng mộ. Nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe từ này được nói ra với giọng mỉa mai như thế.

Lục Tắc Viễn hít một hơi sâu, ánh mắt rơi xuống cánh tay của đối phương.

Nếu bỏ qua nhân cách, chỉ xét riêng về mặt thẩm mỹ cơ bắp, đây đúng là một cánh tay đẹp. Đáng tiếc, nó lại thuộc về loại người thế này.

Dù Lục Tắc Viễn kiên trì rèn luyện mỗi ngày, sức bền cực tốt, luôn đạt điểm tối đa trong các bài kiểm tra thể lực và từng vô địch giải marathon liên trường nhưng anh vẫn không thể luyện được cơ bắp. Vì vậy, vẻ ngoài của anh trông mảnh mai, thư sinh, khiến người khác dễ hiểu lầm anh là một người dịu dàng, nhã nhặn.

Nhưng không ít lời khen ngợi ấy đều sai.

Lục Tắc Viễn luôn tự biết rõ một điều___

Anh không hề hiền lành.

Nhưng đánh nhau sẽ khiến anh bị kỷ luật. Nếu bị kỷ luật, dù Lục Tắc Viễn tham gia bao nhiêu hoạt động hay thành tích học tập xuất sắc đến đâu, điểm tổng hợp cao vượt trội, anh cũng sẽ không còn cơ hội giành học bổng nữa.

Vì vậy, Lục Tắc Viễn chỉ đơn giản nắm lấy bàn tay đang túm lấy tay mình, nghiêm giọng cảnh cáo: "Bạn học này, làm ơn đừng mãi cắn người khác như vậy nữa được không?"

"Chậc, cậu không biết tôi là ai à?" Tần Tiêu cười khẩy. Dù qua cặp kính râm, Lục Tắc Viễn vẫn cảm nhận rõ ánh mắt khinh miệt của cậu. Tần Tiêu ngạo mạn tháo kính, treo nó lên cổ áo, rồi nói tiếp: "Cậu gầy gò chẳng có chút sức lực nào thế này, lấy đâu ra dũng khí tỏ tình công khai vậy? Còn muốn tranh với tôi, Tần Tiêu này?"

"Tần Tiêu đúng không?" Lục Tắc Viễn khẽ cười lạnh, giọng điệu không khác gì một giáo viên kỷ luật: "Nếu tôi là gà yếu, vậy cậu là gì? Chó Husky à? Đeo thẻ chó rồi chạy lung tung va chạm người khác."

Câu nói không chút kiêng nể của Lục Tắc Viễn khiến Tần Tiêu nghẹn họng.

"Cậu!" Lần này đến lượt Tần Tiêu hít sâu một hơi, giận đến mức túm lấy cổ áo của Lục Tắc Viễn, như thể sắp chuẩn bị đánh nhau.

Đối với một người như Tần Tiêu, vốn chạy theo trào lưu và luôn tự hào về gu thời trang cao cấp của mình, món đồ cậu đeo trên cổ là để khoe khoang. Lần đầu tiên bị chê bai như vậy, lòng tự trọng mỏng manh của Tần Tiêu không khỏi bùng nổ.

Thế nhưng, biểu cảm của Lục Tắc Viễn chẳng hề thay đổi.

Sự điềm tĩnh của Lục Tắc Viễn lại càng khiến Tần Tiêu nổi giận. Cậu muốn nghĩ cách chọc tức đối thủ 'đáng ghét' này nhưng lại nhận ra mình không có cách nào. Cộng thêm việc tháng trước đã bị cha cảnh cáo, nếu lần này lại gây rắc rối, chuyến du lịch Nam Cực tháng này của cậu chắc chắn sẽ tan thành mây khói.

Người xung quanh càng lúc càng đông, một số người bắt đầu chụp ảnh rồi mới có vài người lúng túng bước lên can ngăn.

Tần Tiêu muốn lùi lại, không phải vì sợ mà vì cậu nhận ra mình thấp hơn Lục Tắc Viễn một chút. Càng đứng gần, cậu càng bị lép vế. Tuy nhiên, tay của cậu lại không thể rút ra được.

Sao... sao tên này khỏe vậy?!

Tần Tiêu mở to mắt nhìn, ánh mắt đầy khó tin. Chuỗi dây chuyền trên cổ và kính râm treo ở cổ áo cũng theo đó mà rung lắc: "Thả tay ra!"

Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng hết mức, không muốn ai phát hiện mình đang giằng co trong bất lực.

"Thả tay à?" Lục Tắc Viễn cười lạnh, đáp: "Bạn học này, tôi có túm lấy cậu đâu!"

"Bạn học cái gì? Tôi tên là Tần Tiêu!" Không thoát ra được, Tần Tiêu bực tức ghì trán mình vào trán Lục Tắc Viễn, như thể quyết tâm ăn thua đủ.

???

Lục Tắc Viễn cảm thấy trán mình hơi đau.

Tần Tiêu cố chấp đẩy đầu mình về phía trước, vẻ mặt vừa ngốc nghếch vừa buồn cười. Điều này khiến sự nghiêm túc trên người Lục Tắc Viễn cũng bị kéo xuống vài phần.

"Cậu có thể tránh xa tôi ra được không?" Lục Tắc Viễn thẳng thừng nói.

"Vậy cậu buông tay trước đi." Tần Tiêu đáp không chịu thua.

"Cậu trước." Lục Tắc Viễn trả lời.

...

Thế là hai người cứ nắm tay nhau mà đấu khẩu, trong khi nguyên nhân gây mâu thuẫn, Hạ Vu An, lại bị bỏ quên một bên.

Nhìn cảnh hai người 'tay nắm tay, trán kề trán' nói chuyện, Hạ Vu An đứng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Những người định can ngăn cũng không biết nên phản ứng ra sao.

Rè rè!

Điện thoại trong túi của Lục Tắc Viễn rung lên, nhắc anh đến giờ phải tham gia hoạt động rèn luyện phẩm chất đạo đức.

Thấy Tần Tiêu cứ nằng nặc đòi thả tay, Lục Tắc Viễn bất ngờ buông ra.

Tần Tiêu mất thăng bằng, lảo đảo ngã về sau.

Pha buông tay bất ngờ khiến Tần Tiêu không kịp phản ứng, tim đập loạn xạ. Ngay khi Tần Tiêu sắp ngã ngửa xuống đất, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu lại.

Dưới ánh nắng chói chang, Lục Tắc Viễn đứng đó, bóng lưng thẳng tắp.

Không kịp suy nghĩ, Tần Tiêu bị buông ra, ngã phịch xuống đất. May mắn thay, cú ngã không quá nghiêm trọng.

Lục Tắc Viễn luôn có chừng mực. Anh không muốn hủy hoại tương lai của mình vì một người như Tần Tiêu.

Nhìn vệt mồ hôi trên tay, anh lấy khăn ướt trong túi ra lau sạch.

"Lục Tắc Viễn, tôi nhớ kỹ cậu rồi!" Tần Tiêu tức giận hét lên, cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế.

Đám bạn đi cùng nhanh chóng chạy lại, vừa đỡ vừa giữ cậu để không gây thêm rắc rối.

"Nhớ ư?"

Lục Tắc Viễn thản nhiên, đáp lại với giọng hờ hững: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ nhớ tên cậu đâu."

Nói xong, anh quay sang mỉm cười với Hạ Vu An rồi bước về phía tòa nhà B để tham gia hoạt động.

Lịch trình của anh còn dày đặc: chơi cờ, chạy bộ, ăn tối và buổi tối phải đến bệnh viện thú y thực tập.

Anh không có thời gian để lãng phí với những kẻ như Tần Tiêu.

"Cậu cậu cậu!" Tần Tiêu ngồi dưới đất tức giận, tức đến nỗi muốn lăn lộn dưới đất một trận___

Tên Lục Tắc Viễn này! Vậy mà dám cười với Hạ Vu An!

-

Buổi tối, ánh đèn trắng xóa khiến bức tường trong bệnh viện thú y càng thêm lạnh lẽo.

Trước bàn mổ, một người khoác áo blouse trắng, đeo khẩu trang, đang tập trung làm việc.

Một nhát dao xuống, trứng rơi; combo mượt mà đầy uyển chuyển.

Nhân viên của trung tâm cứu hộ động vật hoang dã nhìn đôi tay nhanh nhẹn và ổn định của Lục Tắc Viễn mà không khỏi thương cảm cho những chú mèo, chú chó nằm trên bàn mổ.

"Tiểu Lục à, kỹ năng cắt trứng của cậu đúng là tuyệt vời! Sau này tốt nghiệp thì ở lại đây làm nhé. Cậu vừa giỏi, lại đẹp trai, nhìn rất dễ chịu, chắc chắn sẽ làm người nhà bệnh nhân hài lòng." Bác sĩ trưởng vừa cười vừa nói.

Lục Tắc Viễn mỉm cười lịch sự, đáp: "Là nhờ thầy dạy tốt. Hơn nữa, hồi nhỏ em cũng từng giúp gia đình thiến lợn nên giờ cũng quen tay thôi ạ."

"Thiến heo à?!" Bác sĩ thú y chính cười lớn, tiếng cười vang khắp phòng: "Cậu có kinh nghiệm đầy mình thế này, sau này chắc chẳng cần tôi giám sát nữa đâu."

Khi thuốc mê vẫn còn tác dụng, Lục Tắc Viễn rửa tay, khử trùng cẩn thận, rồi căn dặn 'người nhà bệnh nhân' một số điều cần chú ý. Sau đó, anh lấy vài hộp thuốc giảm đau từ quầy thuốc.

Về đến nhà, đã là 10 giờ 30 tối.

Lục Tắc Viễn không sống trong ký túc xá.

Ký túc xá đại học được phân ngẫu nhiên và không may là các bạn cùng phòng của anh đều thuộc tuýp người thích thức khuya và dậy muộn. Trong khi đó, Lục Tắc Viễn phải đi làm thêm, tham gia hoạt động, phấn đấu điểm số và thành tích nên thường dậy rất sớm. Để tránh làm phiền họ, anh quyết định chuyển ra ngoài ở.

Tiền thuê nhà 500 tệ mỗi tháng, vừa đủ để anh dùng học bổng chi trả. Căn phòng tuy nhỏ nhưng gần bệnh viện nơi anh thực tập. Việc thực tập và làm thêm đủ trang trải chi phí sinh hoạt, phần dư anh gửi về cho gia đình.

Sau khi tắm rửa xong và nằm xuống giường, cuối cùng Lục Tắc Viễn cũng có thời gian xem tin nhắn.

Dù đã chuyển ra ngoài, mối quan hệ giữa anh và các bạn cùng phòng vẫn rất tốt. Trong nhóm chat tên 'Không thể đánh thức', Lục Tắc Viễn bị gắn thẻ nhiều lần đến mức anh không đếm nổi.

[@Lục Tắc Viễn, bro, cậu gan thật đấy! Dám đối đầu với Tần Tiêu cơ à!]

[@Lục Tắc Viễn, hot boy trường ơi, cậu bận quá sao? Diễn đàn trường đang sôi sùng sục vì cậu đấy!]

......

Tần Tiêu...

Lục Tắc Viễn đọc thầm cái tên đáng ghét kia, sau đó trả lời trong nhóm:

[Tần Tiêu rất lợi hại sao?]

11 giờ đêm với sinh viên đại học vẫn còn rất sớm. Tin nhắn của Lục Tắc Viễn nhanh chóng nhận được phản hồi:

[Bro, Tần Tiêu là con trai út của CEO Công ty Bất động sản Tử Nguyên, một cậu ấm nổi tiếng ở thành phố A.]

[À đúng rồi, cậu không ở ký túc xá nên không biết. Toàn bộ khu ký túc của trường mình thuộc quyền sở hữu của nhà họ đấy. Ai chả biết nước thánh của Tử Nguyên ở đây đắt kinh khủng!]

Lục Tắc Viễn gửi lời cảm ơn đến các bạn rồi mở diễn đàn trường.

Sau một hồi lướt xem, anh chỉ có thể rút ra một kết luận:

Tin đồn về vụ đối đầu giữa anh và Tần Tiêu ở cổng trường đã lan khắp nơi.

Tuy nhiên, gọi là 'đối đầu' thì có hơi phóng đại. Vì từ những bức ảnh hiện trường, sinh viên cùng trường chỉ thấy hai người đứng sát nhau. Sau đó, Tần Tiêu bất ngờ ngã xuống, rồi lại được Lục Tắc Viễn đỡ dậy.

Phần bình luận có không ít người bày tỏ lo lắng cho Lục Tắc Viễn.

Cậu ấm thì sao chứ? Đối đầu thì đã sao?

Lục Tắc Viễn nghĩ thầm: Ông nội tôi là công nhân, chưa từng sợ ai bao giờ.

Trong xã hội hiện nay, Lục Tắc Viễn không cho rằng Tần Tiêu có thể làm gì được anh.

Nằm trên giường, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thậm chí quên luôn chuyện Hạ Vu An.

Trong giấc mơ, anh lại gặp Tần Tiêu – nhưng Tần Tiêu hóa thành một chú Husky. Rồi từ Husky biến thành một nhân thú với đôi tai và chiếc đuôi lông xù vừa kiêu ngạo vừa ngốc nghếch, khẽ vẫy qua vẫy lại.

-

Ở một nơi khác, Tần Tiêu vẫn còn tức giận khi nghĩ đến ánh mắt khinh thường của Lục Tắc Viễn. Cậu đi đến quán bar quen thuộc để giải sầu và uống rượu.

Dù Lục Tắc Viễn không biết cậu nhưng Tần Tiêu đã sớm chú ý đến cái tên này từ bài bình chọn 'Nam thần trường' trên diễn đàn.

Hạ Vu An là hoa khôi của trường. Hoa khôi và nam thần, khó tránh người ta hay suy diễn. Vì vậy, Tần Tiêu đã cử người thu thập thông tin về Lục Tắc Viễn, coi anh là đối thủ giả định từ lâu. Nhưng không ngờ, đối phương hoàn toàn không để tâm đến cậu.

Lục Tắc Viễn là hình mẫu sinh viên xuất sắc điển hình. Tên anh luôn xuất hiện trong danh sách nhận học bổng mỗi năm, thành tích học tập luôn dẫn đầu. Mỗi cuộc thi nào có thưởng, anh đều tham gia và nhiều lần giành giải. Điểm trừ duy nhất là gia cảnh khó khăn, anh chỉ sống với ông bà nội.

Nghĩ đến hồ sơ hoàn hảo của Lục Tắc Viễn và thái độ không thèm để ý của anh, Tần Tiêu càng tức. Thêm vào tác động của rượu, đầu óc cậu đau nhức. Cậu trằn trọc cả đêm, mãi đến 3 giờ sáng mới ngủ được tại khách sạn.

Sáng hôm sau, tỉnh dậy trong phòng khách sạn, Tần Tiêu định bụng khoe cơ bụng bằng cú bật dậy kiểu cá chép. Nhưng sau vài lần cố gắng, cậu phát hiện mình chỉ có thể lăn lộn như một con sâu mập.

Vẫn đang mơ màng, cậu ngồi dậy, bất ngờ nghe thấy âm thanh 'hừ hừ' kỳ lạ như tiếng động vật.

Là...

Tần Tiêu đứng trước gương, đôi mắt xanh trong gương bỗng co rút lại.

Tần Tiêu – không, giờ là 'Tần Nhị Cáp*' – phát hiện mình đã biến thành một chú Husky. Cổ đeo dây chuyền bạc, phần da ở cổ họng có hình xăm thánh giá giờ biến thành bộ lông đen mượt.

(*"Nhị cáp" (二哈) là một biệt danh trong tiếng Trung, thường được dùng để chỉ giống chó Husky. "Nhị" (二) nghĩa là "hai" và trong ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, nó còn mang ý nghĩa hài hước, ngốc nghếch, hoặc vụng về. "Cáp" (哈) là âm đọc trong tiếng Trung của từ "Husky". Kết hợp lại, "nhị cáp" được dùng để chỉ Husky với hàm ý vui vẻ, đùa cợt về sự ngốc nghếch và đáng yêu đặc trưng của giống chó này.)

"Husky?!"

"Gâu uuu!!"

Tần Tiêu nhảy dựng lên, sủa lớn. Phản ứng đầu tiên của cậu là tìm điện thoại.

Nhưng ai ngờ, tối qua cậu uống đến say khướt, nôn xong lại tiện tay vứt luôn điện thoại vào bồn cầu.

Tần Tiêu hoảng loạn. Xưa nay quen dùng tiền giải quyết vấn đề, cậu chưa từng gặp tình cảnh khó xử thế này.

Về nhà tìm cha mẹ? Không được, cha mẹ cậu thường xuyên đi vắng. Dù cha cậu hay mắng cậu là 'đồ con chó' nhưng chắc chắn không đời nào chấp nhận có một 'con chó' thật sự làm con trai. Nhờ anh chị em? Càng không. Anh cả và anh hai có khi đem cậu đi nấu súp, chị cả thì lại hay nói nhiều, chuyện này mà lộ ra thì cả thành phố sẽ biết.

Hạ Vu An? Cô ấy vốn đã không thích cậu, giờ lại biến thành loài vật cô sợ...

Bạn bè? Không đáng tin chút nào.

Không hiểu sao, gương mặt Lục Tắc Viễn bỗng hiện lên trong đầu Tần Tiêu.

Cậu nhớ đến lời Lục Tắc Viễn chê cậu là Husky.

Nhất định là do Lục Tắc Viễn làm!

Tần Tiêu khẳng định chắc nịch.

Cậu không muốn để lộ điểm yếu cho những người quen biết lâu dài nhưng với Lục Tắc Viễn thì khác. Dù anh có biết, hai người cũng không có quan hệ gì. Quan trọng nhất, Lục Tắc Viễn là sinh viên xuất sắc ngành y học động vật. Nếu dám ngược đãi 'Tần Husky' này, chắc chắn sẽ bị cả khoa lên án!

"Ngao ô ô ô!" – tiếng r.ên r.ỉ đầy oán giận vang lên từ miệng của Tần Tiêu.

Cậu quyết định phải tìm Lục Tắc Viễn đòi công bằng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang